Lại lần nữa liếc nhìn đôi nam nữ trong phòng, tiếng nói chuyện lọt vào trong tai khiến Tô Lâm có chút phiền lòng, lên tiếng cắt đứt.
"Trần tiểu thư, nam nhân của tôi đương nhiên phải về nhà cùng tôi, sao có thể ở chung một nhà với phụ nữ mang thai được chứ?"
Mặt mày Tô Lâm lúc nói chuyện vẫn rất ôn hòa, giống như là đang nhẹ nhàng khuyên giải, đi tới đó, tự nhiên mà khoác chặt cánh tay Trương Thiết Trụ.
Trương Thiết Trụ nghiêng đầu ngơ ngác mà nhìn Tô Lâm bên cạnh, còn đang kinh ngạc về bốn chữ "nam nhân của tôi" từ trong miệng đối phương. Tuy rằng đầu óc chậm chạp nhưng bốn chữ này Trương Thiết Trụ vẫn chưa đến mức nghe lầm, nhưng mà Tô Lâm nói như vậy là có ý gì, là giống như suy nghĩ của mình sao? Vừa rồi là kinh ngạc nhưng bây giờ hắn lại có chút trầm tư.
Câu nói của Tô Lâm hung hăng đánh mạnh vào bên tai Trần Dĩnh, mặt mày cô trắng bệch, thân thể nhẹ nhàng phát run.
Từ buổi chiều ngày hôm qua gặp được Trương Thiết Trụ, biết được đối phương đã dọn ra khỏi ký túc xá tạm thời không tìm được chỗ ở, Trần Dĩnh liền nghĩ cách khuyên Trương Thiết Trụ ở lại đây. Mới đầu nói như thế nào hắn cũng không đồng ý, tuy không biết lý do, nhưng Trần Dĩnh suy đoán là hắn ngại việc trai đơn gái chiếc ở chung.
Trương Thiết Trụ là một người thành thật, Trần Dĩnh rất rõ ràng, cô cũng rất hối hận tại sao lúc trước mình lại mắt mù mà theo tên khốn xấu xa kia, từ chối một người hàm hậu chất phác như Trương Thiết Trụ.
Trần Dĩnh hối hận, mình đã làm vợ lẽ của người khác lại còn đang mang thai, trên đời này chỉ sợ ngoài Trương Thiết Trụ, một nam nhân thiện lương như vậy thì sẽ không còn người nào có thể đối tốt với cô nữa. Khuyên Trương Thiết Trụ ở lại, Trần Dĩnh có tư tâm của mình, cô thật sự không muốn một mình nuôi con, trải qua cuộc sống quá cô đơn. Trần Dĩnh muốn tranh thủ cơ hội một lần nữa lấy được hảo cảm của Trương Thiết Trụ, cô phải vì tương lai của mình mà đánh cược một lần.
Hôm nay lúc Trương Thiết Trụ đến nhà, cô đã nghĩ, dù sao Trương Thiết Trụ đã từng bày tỏ tình cảm với mình, hơn nữa lúc bị từ chối còn không trách móc cô, ngược luôn tận tâm chăm sóc, chuyện này thể hiện rằng hắn có lẽ vẫn còn có chút tình cảm với cô. Nhưng lúc cô đang tự tin thì nhìn thấy Tô Lâm bên người Trương Thiết Trụ, trong lòng đột nhiên mất khí thế.
Sau khi Trần Dĩnh bị bao dưỡng liền nghỉ việc ở xưởng rượu cho nên khôn biết đến thân phận của Tô Lâm. Nhưng vẻ ngoài xuất sắc cùng khí chất cao nhã của Tô Lâm cũng có thể làm cho Trần Dĩnh biết, đối phương chính là kẻ địch mạnh nhất trên con đường truy đuổi hạnh phúc của chính mình.
Trần Dĩnh hít sâu, tự nhủ phải thả lỏng, vừa thấy đã biết Tô Lâm là một người đã quen ở vị trí cao, tất nhiên sẽ không thật lòng coi trọng nam nhân nghèo như Trương Thiết Trụ, chỉ sợ là bỗng nhiên tò mò nên mới phá đám mà thôi.
Trần Dĩnh an ủi chính mình như thế, sau đó cũng thật sự bình tĩnh lại, nhưng mới mới trấn an lòng mình xong liền nghe được bốn chữ "nam nhân của tôi", trong khoảnh khắc đã sụp đổ.
Vẻ mặt cô càng thêm trắng bệch, giữa hàng mày đều thấm vẻ đau khổ, tay phải vô lực nâng bụng, cô cảm thấy bụng mình có chút đau.
Trương Thiết Trụ thấy bộ dáng khó chịu của Trần Dĩnh, trong lòng lo lắng vội vàng đi qua đỡ cô ngồi trên sô pha.
"Trần Dĩnh, có phải không thoải mái chỗ nào không? Đau bụng sao?"
Trần Dĩnh ngẩng đầu chăm chú nhìn Trương Thiết Trụ, đột nhiên liền kêu lên đau đớn, nắm chặt bàn tay Trương Thiết Trụ, hữu khí vô lực khóc ròng nói: "Đầu gỗ, tôi đau bụng quá, rất đau."
Trương Thiết Trụ sợ hãi, hắn muốn bế Trần Dĩnh lên đưa cô đi bệnh viện, lại bị Tô Lâm trực tiếp ngăn cản, Trương Thiết Trụ sửng sốt hai giây mới trả lời: "Tô Lâm, cô ấy khó chịu."
Tô Lâm nhìn chằm chằm đôi mắt của nam nhân, một lát sau mới buông lỏng tay ra, bình tĩnh nói: "Ngu ngốc, bây giờ nên gọi xe cứu thương. Để em tới chăm sóc cô ấy."
Trương Thiết Trụ bỗng nhiên phản ứng lại, cười ngốc nghếch với Tô Lâm, chạy vào phòng ngủ. Trần Dĩnh bởi vì mang thai sợ có chuyện ngoài ý muốn, sinh đẻ không tiện nên đã đem chiếc điện thoại duy nhất trong nhà đặt trong phòng ngủ.
Tô Lâm nhàn nhạt nhìn người phụ nữ đang khóc rống trên sô pha, rót một chén nước: "Diễn cũng đủ rồi chứ, gấu ngốc không có ở đây, cô cũng không cần giả vờ nữa."
Trần Dĩnh run rẩy, động tác có hơi dừng một chút, tiếng nức nở bỗng dưng im bặt.
"Đừng quấn lấy anh ấy nữa. Anh ấy không yêu cô."
Trần Dĩnh cắn chặt môi, trong mắt nổi lên thống khổ, lúc này là thật sự đau khổ. Không cần Tô Lâm nói thẳng thì Trần Dĩnh cũng biết, Trương Thiết Trụ đối tốt với cô chỉ là xuất phát từ sự không đành lòng lúc quen biết mà thôi, nhưng cô vẫn ảo tưởng, ảo tưởng ngày tháng sớm chiều ở chung, một ngày nào đó tình yêu lại có thể đến với cô.
Trần Dĩnh che mặt, áp lực mà toàn thân phát run, nức nở nói: "Tôi biết, tôi biết hết, tôi không yêu anh ấy, anh ấy cũng không yêu tôi. Nhưng tôi chỉ là một người mẹ chưa lập gia đình, tôi không muốn lại tiếp tục làm mẹ đơn thân nữa. Cô có hiểu không, tôi không phải là cô, không có nam nhân thì tôi sẽ không sống nổi."
Tô Lâm lấy hộp khăn giấy đặt vào trong tay Trần Dĩnh nói: "Cô sai rồi, không có anh ấy tôi cũng không sống nổi, tuy sẽ không không tự sát, nhưng sợ rằng cũng không khác gì cái xác không hồn."
Tô Lâm quay đầu nhìn Trần Dĩnh đang giật mình, nhoẻn miệng cười: "Vì vậy, có lẽ tôi rất hiểu cảm nhận của cô."
Trong mắt Tô Lâm tràn đầy nghiêm túc và chấp nhất, Trần Dĩnh sao có thể không nhìn ra, cô mấp máy môi, sau một lúc lâu mới nói: "Thật xin lỗi, là do tôi ích kỉ. Đầu gỗ là người tốt, chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn. Đây là danh thiếp của tôi, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi vào số này."
Tô Lâm đứng lên, vuốt phẳng áo sơ mi, không quan tâm đến Trần Dĩnh còn đang tự hỏi nữa, xoay người đi đến phòng ngủ, vừa mới tới cửa đã đụng phải Trương Thiết Trụ đang vội vàng đi ra, cười nói: "Đã uống thuốc rồi, không sao đâu."
"À, vậy thì tốt rồi." Trương Thiết Trụ sờ sờ đầu, yên tâm nói.
"Vậy chúng ta về nhà nhé?" Trương Thiết Trụ có chút không chắc chắn hỏi, giọng điệu có chút cẩn thận.
Cơ thể cứng đờ, Tô Lâm không thể tin được mà quay đầu, không xác định hỏi: "Anh mới nói cái gì?"
"Không phải bây giờ chúng ta nên về nhà sao?" Trương Thiết Trụ có chút không hiểu được mà nhìn vẻ mặt chờ mong của Tô Lâm, hỏi ngược lại.
Tô Lâm lưu loát nhón chân, nhanh chóng vòng lấy cổ nam nhân, thực hiện một nụ hôn sâu.
Trương Thiết Trụ có chút rối loạn tay chân, phải biết rằng đây là nhà của Trần Dĩnh, người ta còn đang ngồi bên ngoài phòng khách.
Khuôn mặt ngăm đen của Trương Thiết Trụ đỏ bừng, ổn định tư thế, hắn đẩy đẩy Tô Lâm trong lòng ngực, ánh mắt xấu hổ mà nhìn về phòng khách mới nói: "Đây là nhà người khác, chúng ta, chúng ta về nhà lại...lại..."
"Lại" làm gì thì Trương Thiết Trụ không nói nên lời, nhưng đối với phản ứng thành thật thẳng thắn của hắn, Tô Lâm vô cùng vừa lòng, hung hăng cắn một ngụm trên môi nam nhân, bá đạo nói: "Em mệt rồi, anh cõng em về."
"Hả?"
"Sao vậy, không muốn?" Tô Lâm trừng mắt, giả vờ tức giận nói.
"Không, không phải. Tôi chỉ muốn hỏi là chân của em có bị thương hay không?"
Tô Lâm nhìn lo lắng trong mắt nam nhân, chậm rãi nói: "Nếu em không bị thương thì anh sẽ không cõng sao?"
"Không, không phải..."
Trương Thiết Trụ hoảng loạn xua tay, sau đó xoay người ngồi xổm xuống, nói với Tô Lâm đang đứng phía sau: "Mau lên đây đi."
Nam nhân quanh năm suốt tháng làm việc nặng, tấm lưng có vẻ càng dày rộng rắn chắc, lúc ngồi xổm xuống, cơ bắp trên người căng ra, vô cùng có lực.
Tô Lâm sờ sờ cơ bắp lõa lồ bên ngoài, vừa lòng mà phát hiện động tác của nam nhân có chút cứng đờ, cười cười leo lên lưng nam nhân.
Một lần cõng này, là muốn đi hết cả đời.