Trương Thiết Trụ đứng trong một góc vườn hoa, cơ thể dựa vào trên thân cây. Trường hợp giống như hôm nay là lần đầu tiên Trương Thiết Trụ tham gia, nhưng hắn cũng không có chút hứng thú nào, ngược lại vô cùng nhàm chán, nếu không phải là Tô Lâm đã dặn dò hai ngày trước, Trương Thiết Trụ nghĩ mình sẽ không lại đây.
Nói đến Tô Lâm, trong lòng Trương Thiết Trụ bỗng căng thẳng, đã hai ngày rồi Tô Lâm không liên hệ với hắn. Trương Thiết Trụ tất nhiên là rất nguyện ý đến cửa nhận sai, hai ngày qua hắn đã gọi điện cho Tô Lâm rất nhiều lần, nhưng trong điện thoại chỉ truyền đến giọng nữ xa lạ nhắc nhở di động đã bị tắt nguồn. Tô Lâm tới vội vàng, đi cũng vội vàng, hắn không biết chỗ Tô Lâm đang ở.
Trương Thiết Trụ cúi đầu dựa lưng vào thân cây đa lớn, vẻ mặt cô đơn.
"Thiết Trụ, sao anh lại đứng chỗ này, để em tìm thật lâu."
Giọng nói sến rện của Liễu Mi bay loạn bên tai, Trương Thiết Trụ có chút phiền lòng, hắn không muốn phản ứng Liễu Mi, nhưng hôm nay lại là sinh nhật của đối phương, không thể làm rớt mặt mũi của cô ta được. Trương Thiết Trụ tuy tiếc tiền, nhưng hắn vẫn hiểu được loại lễ nghĩa này.
Liễu Mi cười cười nhận lấy quà, cũng không nhìn, chỉ tùy ý đặt qua một bên, sau đó đưa một ly rượu vang đỏ cho Trương Thiết Trụ.
"Cảm ơn, nếu anh thật tình muốn chúc mừng em, chúng ta liền cạn ly này."
Nói xong, Liễu Mi bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Trương Thiết Trụ sửng sốt một lát, vẫn là thành thật mà uống hết ly rượu này.
Nhìn cái ly trống trơn trong tay Trương Thiết Trụ, Liễu Mi cười càng tươi, trực tiếp đoạt lấy ly rượu, cô ta gấp không chờ nổi mà ôm chặt cánh tay Trương Thiết Trụ.
"Thiết Trụ, anh đừng tránh ở chỗ này nữa, một người buồn bực gọi là lạc thú được, nhảy cùng em một bài đi."
Trương Thiết Trụ đang đứng nghiêng, đột nhiên bị người ta lôi kéo, trọng tâm không ổn, suýt nữa đã té ngã, may mà đã nắm được thân cây.
Liễu Mi cũng không chú ý đến hành động của Trương Thiết Trụ, kéo người đi đến bên bể bơi trong hoa viên.
Chỗ trung tâm đã sớm tụ đầy người, vây chật như nêm cối. Trương Thiết Trụ và Liễu Mi còn chưa tới gần, từ xa đã nghe thấy tiếng hít khí của nam nhân cùng tiếng thầm thì khinh thường của nữ nhân.
Liễu Mi đã có thói quen được bạn bè xung quanh coi mình là trung tâm, huống chi hôm nay là sinh nhật của cô ta, cô ta càng thêm bất mãn.
Liễu Mi lôi kéo Trương Thiết Trụ, nhanh chóng đẩy ra đám người đang ngăn cản phía trước, ngẩng đầu lên nhìn thấy tình hình.
Trương Thiết Trụ và Liễu Mi đều ngây ngẩn cả người.
Người bị đám người tầng tầng vây quanh hâm mộ cùng ghen ghét là một nữ nhân, mái tóc đen nhánh như mực được quấn lên một cách đơn giản, giữa búi tóc còn cắm một đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi, tương xứng với vật trang sức trên tóc chính là bộ sườn xám được dày công thêu làm trên người nữ nhân kia. Trên sườn xám được thêu từng đóa hoa mẫu đơn tinh xảo tươi đẹp, chiếc sườn xám này giống như là cố ý may cho người này, thiết kế độc đáo tinh xảo, càng làm nổi bật dáng người tinh tế, ưu nhã lại đầy đặn.
Nữ nhân buông lỏng cánh tay nam nhân, giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ, đi tới phía trước, cuối cùng dừng ở trước mặt Liễu Mi, nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật hôm nay.
Sườn xám vừa ngắn vừa ôm sát cặp mông của nữ nhân, gắt gao bao vây cánh mông vểnh cao, lại làm lộ ra cặp đùi thon dài, trơn bóng trắng nõn, dáng người cao gầy đứng bên người Liễu Mi, chỉ một thoáng đã chặn lấy hết thảy phong cảnh của Liễu Mi, là ánh nắng xán lạn cùng với màn đêm ảm đạm, khác nhau như trời với đất.
Liễu Mi căm hặn mà nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện cướp đi hết thảy ánh sáng của cô ta. Cô ta không biết nữ nhân này là từ đâu tới, lấy tính cách của Liễu Mi cô ta, nhất định sẽ không cho phép người đẹp hơn cô ta xuất hiện ở đây.
"Cô là ai? Tôi không nhớ là đã mời cô lúc nào."
Liễu Mi cơ hồ là cắn răng nói, cô ta đưa mắt nhìn bảo tiêu đứng cách đó không xa, ý bảo kéo nữ nhân xa lạ này ra ngoài.
"Tô, Tô Lâm?"
Trương Thiết Trụ không quá tự tin mà kêu lên.
Liễu Mi vừa nghe Trương Thiết Trụ gọi nữ nhân là "Tô Lâm", bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải là nữ nhân đáng giận đã vũ nhục mình ở trong phòng học ngày đó sao! Trong lòng Liễu Mi như bốc lên ngọn lửa, cô ta đã không còn quan tâm đến thân phận của mình nữa, lớn tiếng mà trách mắng một đám bảo tiêu:
"Các người làm ăn kiểu gì vậy, tôi nuôi một đám phế vật như các người để làm gì. Còn không mau kéo nữ nhân này ra ngoài cho tôi!"
"Dì Liễu, hai ngày không gặp, lửa giận của dì hình như còn mạnh hơn nhỉ. Là vãn bối, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở dì, lấy tuổi này của dì, không nên tức giận, nhìn xem, mày đã nhăn chặt như vậy rồi, khó trách khóe mắt dì lại có nhiều nếp nhăn như thế."
Tô Lâm cười đến ôn nhu, lời nói là có ý tốt nhắc nhở, nhưng lại là sự châm biếm và cười nhạo lớn nhất đối với Liễu Mi.
Liễu Mi biết Tô Lâm là đang cố ý chọc giận mình, nhưng cô ta vẫn bị lừa, lo lắng mà xoa xoa giữa mi tâm của mình.
Bên trong đám người đã phát ra tiếng cười nho nhỏ.
"Cô..."
Liễu Mi đầy mặt tức giận mà chỉ vào Tô Lâm, thở phì phò nhưng lại không biết mắng như thế nào, bây giờ cô ta thật sự là bị chọc đến tức điên rồi.
Tô Lâm khiêu khích mà nhìn thoáng qua nữ nhân trang điểm một lớp phấn nền thật dày, sau đó đi đến bên người Trương Thiết Trụ, bám lấy cánh tay nam nhân, tay phải ái muội mà xoa xoa gương mặt của hắn, hơi thở mê người: "Ông xã, chúng ta đi thôi?"
Trương Thiết Trụ đột nhiên giật mình một cái, hơi thở ấm áp của Tô Lâm giống như cọng lông chim, quét qua da thịt mẫn cảm, phun lên mặt hắn, làm cho toàn thân hắn rùng mình.
Trương Thiết Trụ ngơ ngác nhìn Tô Lâm bên cạnh, bàn tay hắn không biết từ khi nào đã chủ động phủ lên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Lâm. Trương Thiết Trụ biết đây là đang ở trước mặt người khác, ý thức của hắn rất tỉnh táo, hắn biết hành động của chính mình rất đáng trách, nhưng bây giờ trong thân thể hắn như bị đốt lên một ngọn lửa, xông thẳng lên đầu óc hắn, hắn đã hoàn toàn không thể khống chế hành động của chính mình, bây giờ hắn chỉ khát vọng có thể dán lại càng gần Tô Lâm, dựa sát vào mặt anh.
Trương Thiết Trụ biết, chỉ cần chạm vào Tô Lâm thì cả người hắn đều vui sướng thoải mái.
Đôi mắt Trương Thiết Trụ lóe lên ánh lửa đỏ rực, tiếng hít thở càng thêm nặng nề, tay trái hắn gắt gao ôm eo nhỏ của Tô Lâm, như là muốn xoa người vào trong cốt tủy, khảm tận xương thịt.
Hành động kì lạ cùng khuôn mặt ửng hồng của nam nhân, Tô Lâm sao có thể không nhìn ra được, anh duỗi tay sờ sờ cái trán của Trương Thiết Trụ, nóng như lửa đốt, vô cùng nóng. Đây là bị hạ thuốc kích dục!
Ánh mắt Tô Lâm lạnh băng, hung ác, nham hiểm, thô bạo giống như là muốn xé rách nữ nhân đang sống sờ sờ trước mắt thành từng đoạn, nam nhân của Tô Lâm anh, thế nhưng cũng dám động vào!
Đầu Trương Thiết Trụ dựa vào trên vai của Tô Lâm, ánh mắt trở nên tan rã, tiếng hít thở càng thêm nặng nề, cánh tay hắn ôm chặt Tô Lâm, tần suất cọ xát thân thể càng thêm nhanh chóng.
Tô Lâm biết nam nhân đã sắp không chịu đựng nổi, anh lạnh lùng mà nhìn Liễu Mi đối diện, đỡ eo nam nhân mang người ra khỏi biệt thự.
- --
Editor: Trúng xuân dược rồi thì phải làm sao =)))