Thiên Cẩm Các thuộc chi nhánh phía Nam, là sản nghiệp của Tư Mã thế gia giàu nhất Giang Nam. Người tới buôn bán tấp nập, nghe được tin tức từ bốn phương tám hướng. Trước là quán rượu, sau là quán trọ, mở tiệm mấy chục năm, buôn bán đến nay mà không hề suy thoái, chắc chắn phải có bối cảnh hùng hậu phía sau.
Thẩm Xán Nhược đứng ở cửa lầu, nhìn chòng chọc bảng hiệu. Nhân viên tiếp khách đắc ý nói: "Khách quan đã nhìn ra rồi, đây chính là chữ của đương kim Thẩm thừa tướng tự mình viết, duy nhất ở Giang Nam."
Gia Lăng hô một tiếng, Thẩm Xán Nhược phục hồi tinh thần, tiến lên phía trước.
"Xán Nhược, ta đã nói với ngươi, Thiên Cẩm Các có 'Khanh tửu lý ngư' ăn cực kỳ ngon. Ta ăn ở đây hơn mười năm mà vẫn không chán......"
"Tiểu tử thúi, ngươi còn dám trở lại!"
Một tiếng hét, ánh mắt đám đông đều tập trung trên người hai người mới vừa vào cửa. Gia Lăng chỉ mình: "Ta?"
Trả lời hắn là vài kiện binh khí phóng thẳng đến đầu trong đó bao gồm ba thanh kiếm, năm thanh đao, bốn thanh phi tiêu, hơn nữa còn có roi chín đoạn, côn nhị khúc, đạn đùi gà...... Đùi gà? Thẩm Xán Nhược cảm thấy hơi chật vật. Đã bao lâu hắn không gặp phải đánh nhau hỗn loạn như thế này rồi, nếu như có thể gọi là đánh nhau mà không phải nói là hỗn chiến.
Trong quán rượu, Gia Lăng luồn lên nhảy xuống, vui vẻ: "Chơi thật vui, đúng lúc đang nhàm chán rảnh rỗi, tiểu gia sẽ vui đùa cùng các ngươi một chút." die.nd/anl/eq;uyd'on Dường như hắn đã quên sự thật là mình vẫn đang nắm lấy tay của một người khác. Thẩm Xán Nhược chưa từng tùy tiện như thế, sự kinh hãi biến mất, lòng ham chơi cũng nổi lên.
Trước mặt có người cầm một thanh đao cực lớn chém thẳng đến, Gia Lăng cười hì hì: "Chơi cái này vui." Chân của hắn đạp một cái, đẩy thẳng cái bàn bên cạnh đến chỗ Thẩm Xán Nhược, Thẩm Xán Nhược mượn lực dùng sức, thay đổi phương hướng, cái bàn xông thẳng tới chỗ người nọ, lập tức làm cho người ta ngã ngửa mặt xuống đất, đao bay lên không trung.
Gia Lăng nhảy lên nhận lấy, cầm trong tay áng chừng một hai: "Rất nặng nha, Xán Nhược, ngươi hãy thử nhìn xem!" Hắn khẽ ném đao, Thẩm Xán Nhược lấy tay bắt, như nhặt tờ giấy, chém về phía trước.
Dũng mãnh như hổ khiến đám người tan tác như chim muông, Gia Lăng vui vẻ cười ha ha, vỗ tay ủng hộ.
Khuôn mặt Thẩm Xán Nhược cũng lộ ra nụ cười đùa dai, ném đao trả lại cho Gia Lăng. Gia Lăng đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng bắn. Thanh đao to đến mức dọa người gãy từ giữa, rơi xuống đất.
"Tiểu nhị, mang thức ăn lên!" Gia Lăng ném một kim nguyên bảo nặng trịch lên quầy, thu hút chưởng quầy, người tiếp khách đang trốn tránh tị nạn trở lại. Tên tiếp khách đáp một tiếng vang dội: "Vâng thứ ngài, 'Khanh tửu lý ngư', xin ngài chờ một chút!"
"Vì sao bọn họ muốn làm khó ngươi?"
Gia Lăng liều mạng nhét thức ăn vào trong miệng: "Bởi vì ta dụ dỗ lão bà, muội muội, nữ nhi của bọn hắn...... Ăn ngon, ăn ngon thật!"
Thẩm Xán Nhược đang giơ đũa, chợt ngừng trên không trung, nửa ngày cũng không đặt xuống nổi.
Gia Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng hắn, vỗ cái bàn cười to.
"Lừa ngươi thôi..., vì bọn họ muốn bắt ta để tranh công với Đông Phương Thần." Gia Lăng nghiêng đầu, dáng vẻ thật đáng yêu.
"Đông Phương Thần? Đứng đầu tứ đại danh kiếm?"
"Đúng vậy, hắn thật đáng ghét, phái người theo dõi ta cả ngày lẫn đêm, còn bịa đặt nói ta trộm đồ nhà hắn, hại ta luôn bị một đám người đuổi theo." Hắn nhăn mũi, gương mặt không kiên nhẫn.
Thẩm Xán Nhược nhìn hắn: "Ngươi trộm đồ gì của hắn?"
"Sao ngươi cũng nói như thế?" Gia Lăng lập tức nhảy dựng lên, Thẩm Xán Nhược vẫn mang bộ dáng ung dung, hắn chỉ đành ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, "Cũng không có gì...... Không phải là...... Một cái chai thôi sao."
Thẩm Xán Nhược gật đầu một cái: "Thì ra ngươi còn không bằng một cái chai."
"Ngươi thì biết cái gì, đây chính là bình thuốc giải 'Bích lạc hoàng tuyền' duy nhất mà ‘nhân tâm thần y’ Sĩ Dương đạo trưởng để lại, ngàn vàng khó cầu, báu vật vô giá đấy!"
"Thuốc giải ‘Bích lạc hoàng tuyền’?!" Thẩm Xán Nhược đè nén kích động muốn đứng lên: "Vậy bây giờ nó đang ở đâu?"
"Bị Đông Phương Thần đoạt lại rồi, ta sao đánh thắng được nhóm người của Đông Phương gia." Gia Lăng nhún nhún vai: "Thật ra thì kể cả ta cầm cũng không có tác dụng, căn cứ vào liều lượng lúc hạ độc mà độc tính ‘Bích lạc hoàng tuyền’ khác nhau mà có chỗ khác nhau, không có thuốc giải không có phương pháp bằng uổng phí."
"Chẳng lẽ thiên hạ này chỉ có một mình Sĩ Dương đạo trưởng biết sao?"
"Theo ta được biết hình như là thế, nếu không chờ hắn tới, chính miệng hỏi một chút xem ---"
"Hắn sẽ tới?" Thẩm Xán Nhược giữ chặt cổ tay Gia Lăng.
"Đúng vậy, không biết làm sao mà tứ đại danh kiếm lại mời được hắn đến đại hội chinh phạt Hạnh Hoa Lâm tuyên thệ trước khi ra quân, thật khiến cho người kinh hãi......" die.nd/anl.equ;yd/on Gia Lăng nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi sao thế?"
Thẩm Xán Nhược hít sâu một hơi: "Không có gì, chỉ là có chút kinh ngạc."
Gia Lăng cười như không cười liếc hắn, đáng tiếc lúc này hắn đang chìm trong suy nghĩ của mình mà không phát hiện.
Đợi đến khi nhìn lại đã thấy Gia Lăng biến về dáng vẻ vùi đầu ăn tận lực, cặp mắt ngây thơ như đôi mắt của đứa trẻ hài đồng cứ như chưa bao giờ chất chứa phiền não và ưu sầu.
"Gia Lăng, chúng ta đi Đông Phương Thế Gia thôi."
"À?"
"Đi gặp vị Bắc Đẩu võ lâm kia." Trong đôi mắt Thẩm Xán Nhược chợt phát ra ánh sáng lóa mắt, khiến những người nhìn thấy trong giây lát cảm thấy hoa mắt, không thể nhìn thẳng.
Thẩm Xán Nhược nghĩ đến Cầm Di, chuyện người giao cho, Xán Nhược chưa bao giờ quên. Chỉ là người nọ có như Cầm Di từng nói hay không, ta không dám tin, cần phải tự mình gặp mặt một lúc rồi mới kết luận. Dù như thế nào, ta cũng sẽ lấy công lý cho người và Thiên Cơ môn.
Năm xưa lúc Thiên Cơ môn bị tiêu diệt là trong tay đệ tử Võ Đang, Tư Mã Tự. Khi tin tức đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ, con gái chưởng môn Ngu Cầm chết chìm xuất hiện khiến rất nhiều người thổn thức không dứt.
Khi đó, Thẩm mẫu mang theo hắn vừa mới sáu tuổi đến bờ sông bái tổ tiên, cứu được một nữ tử. Thân thể của nàng rất yếu, cho dù từ từ khôi phục thần trí nhưng vẫn rất khó xuống giường. Thẩm mẫu sắp xếp cho nàng ở một nhà dân cách Thẩm phủ không xa, thường sai nha hoàn đi chăm sóc nàng. Cũng có lúc Thẩm Xán Nhược từ cửa sau chạy ra ngoài thăm vị "Cầm Di" kia. die,nd/anl/e;quy.d0nNgu Cầm có lúc rất kích động, vài người kéo cũng không ngừng, trong miệng nàng không ngừng kêu: "Tên ác ma nhà ngươi, ngươi trả lại phụ thân cho ta, trả lại sư huynh cho ta." Nhưng lúc nàng an tĩnh, lại xinh đẹp như tiên nữ trong tranh. Nàng rất thích Thẩm Xán Nhược, rất thích xoa đầu hắn rồi kể một vài chuyện kỳ quái.
Cứ như vậy hơn một năm, thân thể của nàng dần dần đi xuống, thuốc nào cũng không có tác dụng. Có một ngày, nàng mời người truyền tin cho Thẩm mẫu, nói muốn nói mấy câu với Xán Nhược. Trong ánh sáng yếu ớt của gian phòng, nàng kể một câu chuyện cũ. Trong chuyện xưa, có một cô gái xinh đẹp, có một hiệp khách anh tuấn. Bọn họ vốn là một đôi đẹp nhất thế gian, nhưng hiệp khách gặp phải một ác ma. Ác ma dẫn dụ hiệp khách, còn phá hủy nhà của bọn hắn. Tay của nàng bấm chặt lấy bả vai nho nhỏ của Thẩm Xán Nhược, gằn từng chữ từng chữ nói: "Xán Nhược, đồng ý với Cầm Di, nhất định phải giết ác ma kia!"
Đêm đó, mưa rơi rất to, nàng cứ tiêu điều lạnh lẽo như vậy rời khỏi nhân thế. Thẩm Xán Nhược ôm một quyển sách rất dày nàng để lại, bên tai vẫn vang vọng cái tên Cầm Di gằn giọng nói.
Tư Mã Tự...... Tư Mã Tự......
Hắn, thật sự là ác ma sao?
Tư Mã Tự, võ lâm tôn sùng là thánh nhân, chưởng môn Võ Đang ngày trước, người thường kính trọng gọi một tiếng Sĩ Dương chân nhân. Một người như vậy, sẽ làm ra chuyện như vậy sao?