Hai quân Nam, Bắc giao đấy tại Hổ thành, mặc dù quân đội dưới lá cờ thêu chữ Lý trải qua nhiều trận huyết chiến, có thương tích có mất, nhưng sĩ khí dâng cao ngất trời. Mà dưới sự dẫn dắt của chủ soái mới, 30 vạn quân Nam xây tường đồng vách sắt, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ, liên tục đánh lui mấy lần tiến công của quân Bắc.
Tiếng vó sắt, giáo mác bên ngoài, binh lính đưa tin chạy tới chạy lui báo cáo tình trạng, quân tiên phong trước sau đều bị thương, chân mày chủ soái cũng càng nhíu càng chặt.
Thẩm Xán Nhược ngồi ở một góc chếch trướng, ngón tay mơn trớn dây đàn, âm không thành điệu.
Thanh Sanh thêm hương vào trong lò, hắn không nhịn được nhìn ra bên ngoài trướng, trong lòng nghĩ đến tình hình trên chiến trường, tay khẽ run lên, hương rớt trên mặt đất, hắn cuống quít nhặt, định thả vào trong lò, nhưng động tác bị ngừng giữa đường.
"Đã dơ bẩn sao còn có thể bỏ vào nữa?"
Thanh Sanh cúi đầu đáp, nhẹ giọng nói: "Chỉ là đồ để đốt, công tử cũng quá để ý rồi."
"Bản thân đã chẳng còn thanh khiết, sao có thể giúp người khác nữa?"
Giọng nói không lớn, Thanh Sanh nhìn lại hắn, đôi môi khẽ run.
Ngón tay Thẩm Xán Nhược khẽ gảy, một khúc "Thương Hải Long Ngâm" vang lên, âm thanh từ nhỏ tới lớn, khí thế như dời núi lấp biển, có thể thấy được sóng biển cuồn cuộn hùng dũng tiến đến. Khi âm điệu tới đoạn cao nhất thì một tiếng bén nhọn vang lên, đàn đứt dây. Hắn giơ tay lên, đưa mắt nhìn giọt máu thấm ra, sau đó từ từ nắm chặt thành đấm, đột nhiên thay quyền thành chưởng, nội lực bén nhọn đi ra, bình hoa trên bàn trà bị vỡ nát bấy.
Thanh Sanh chỉ cảm thấy bóng người thoáng một cái trước mắt, Thẩm Xán Nhược đã nâng kiếm nhảy ra bên ngoài trướng.
Trong quân sớm nghe nói về cái tên Thẩm công tử, biết Khang vương cực kỳ kính trọng, sau lại thêm một trận đánh với Hoàng Cửu Lang, càng không ai không biết. Một đường đi tới quân trướng, không ai dám tiến lên ngăn trở hắn.
Chư tướng đang thương nghị, thấy người tới cũng im lặng dừng lại, chắp tay chào "Thẩm công tử". Lý Giám đi xuống khỏi ghế chủ vị, tiến lên đón nói: "Xán Nhược có chuyện thì cứ để cho người báo là được, cần gì tự mình tới đây, ngươi bị trúng độc còn phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được"
Thẩm Xán Nhược nói: "Ngày ngày Khang vương sai người mang Linh Chi thành đống đưa đến, ta mà không tốt lên chính là chuyện lạ. Xán Nhược đến đây là xin lệnh của Khang vương, cho phép ta xuất doanh xuống dưới thành nói chuyện với Thẩm Từ Huy."
Lời vừa ra, tất cả im phăng phắc, mọi người hai mặt nhìn nhau. Die’nd;anl.e/ quyd’’on Lý Giám nói: "Xán Nhược, ta biết ngươi rất coi trọng tình thân, ta đã ra lệnh, tuyệt không làm hại đến tính mạng hắn, ngươi chính là......"
Thẩm Xán Nhược nói: "Khang vương hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn khuyên hắn nghĩ đến tính mạng của vài chục vạn tướng sĩ mà từ bỏ chống lại."
Lý Giám nói: "Tuy các ngươi là huynh đệ, nhưng dưới tình cảnh này, chỉ sợ hắn rất khó để ý đến tình thân, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Xán Nhược, ta không hy vọng ngươi mạo hiểm."
Thẩm Xán Nhược khẽ mỉm cười, "Chẳng lẽ Khang vương quên ta có Tam Xích Thanh Phong trong tay rồi sao, dù có thiên quân vạn mã, ta muốn toàn thân lui cũng không khó. Nếu như đàm phán thất bại, nếu ta bắt được hắn, Khang vương cũng không nên kinh ngạc."
Lý Giám ngẩn ra, Thẩm Xán Nhược chắp tay nói: "Xin Khang vương ra lệnh."
Lý Giám nhìn, chỉ thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, như hồ nước trong veo. Trong lòng hắn có nghi ngờ không nói rõ được, nhưng vẫn cầm lệnh bài lên, giao vào tay Thẩm Xán Nhược.
Dưới Hổ thành, tạm nghỉ tấn công. Thẩm Từ Huy và Thẩm Xán Nhược đứng đối diện nhau trước quân, binh lính lùi ra ngoài hơn mấy mét.
Thẩm Xán Nhược giơ tay, ném một cục giấy lên người Thẩm Từ Huy, "Ngươi có ý gì?"
"Tỷ tỷ, nhiều ngày không thấy, chẳng lẽ tỷ cứ đối xử như vậy với nhị đệ tỷ?" Thẩm Từ Huy nhếch miệng, nụ cười chẳng chút hơi ấm.
Khuôn mặt hai người bọn họ có chút giống nhau, nhưng từ nhỏ Thẩm Từ Huy tập ngạnh công (*) ngoại gia, thân hình càng thêm khôi ngô. Một tiếng gọi này của hắn khiến Thẩm Xán Nhược nhíu mày.
(*): Là các công phu chuyên luyện sức mạnh dương cương, dương lực, dương công, như Thiết sa chưởng (chưởng tay sắt), Thiết tảo trửu (chân quét), Thiết tất cái (đầu gối).Trong đó phải kể tới các môn công phu của Thiếu Lâm rất đặc sắc như: Thập tam thái bảo (thân thể cứng),Thiết bố sam (thân cứng như sắt),Đồng tử công (cũng luyện thân thể)... Khi luyện đại thành thì tay chân người tập chai sần, cứng như sắt, cơ thể tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn. Sức mạnh đòn đánh có được khi đòn tiếp xúc với cơ thể đối phương với uy lực khủng khiếp.
Thẩm Từ Huy nói tiếp: "Đệ lại gọi sai rồi, nên kêu một tiếng đại ca mới đúng. Thật đáng tiếc quá, ở dưới một mái hiên mười sáu năm, đệ cũng không biết mình có một vị...... Đại ca xinh đẹp như thế. Tứ Nương thật là giỏi, có thể giấu giếm người một nhà kỹ như thế."
"Ngươi không cần phải lôi mẫu thân của ta vào, nói thẳng mục đích của ngươi là được." Thẩm Xán Nhược nắm chặt kiếm trong tay, nhỏ giọng nói.
"Tỷ tỷ cần gì phải lo lắng, đệ sẽ không nhanh như vậy đã công bố quan hệ của tye tỷ và nghịch tặc này như vậy đâu. Chỉ là phụ thân gả cho tỷ tỷ thật đúng người, xem tỷ tỷ quan tâm như vậy, vừa thấy có người muốn gây bất lợi cho hắn liền chạy tới. Tỷ tỷ, không biết khi nào thì đệ có thể ôm cháu ngoại bé bỏng đây ──" lời của hắn đột nhiên ngừng, sợi tóc bên má bay xuống, tơ máu thấm ra.
"Ngươi còn nói bậy nữa, đừng trách ta không khách khí." Thẩm Xán Nhược lạnh lùng nói, kiếm trong tay đã vào vỏ, giống như chưa bao giờ rút ra.
Thẩm Từ Huy thu hồi vẻ mặt ban đầu, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng khiếp người, hắn ngồi ngay ngắn người lại, "Người muốn gặp ngươi không phải là ta, nếu như ngươi có đảm lược, hãy đến đây đi." Hắn giương roi lên, đi nhanh như tên bắn.
Thẩm Xán Nhược hừ lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ Thẩm mỗ còn sợ ngươi hay sao?" Cũng theo sát sau, đuổi theo.
Thấy tình cảnh này, dường như quân Bắc hơi thay đổi, bị hai kỳ chủ Đông, Tây hạ lệnh nghiêm lại.
Lại nói Thẩm Từ Huy không vào trong thành, mà lại chạy về hướng nông thôn ngoại ô. Cho đến khi đi đến một cái sườn núi rộng lớn trống trải mới dừng ngựa lại. Có một người đứng thẳng ở sườn núi từ sớm, chắp tay phía sau, thế nhưng không thể nào nhận lầm bóng dáng đó. Thẩm Xán Nhược nhảy xuống ngựa, hít sâu một hơi, gọi: "Phụ thân."
Thẩm Từ Huy lui ra ngoài một khoảng cách nhất định.
Người nọ xoay người lại, vẻ mặt không giận mà uy, râu tóc mặc dù chen lẫn vài sợi bạc nhưng không hề giống như ông già. Một đôi sắc bén bắn thẳng tới, làm người ta cảm giác không thể che giấu bất cứ điều gì dưới đôi mắt đó.
Thẩm Xán Nhược không tránh không né, đứng yên nhìn lại.
"Quá nhiên không hổ là huyết mạch hoàng tộc Hách Liên!" Thẩm Trọng Phương vuốt râu nói, trong ánh mắt thoáng hiện một tia tán thưởng.
Trong lòng Thẩm Xán Nhược biết, người đàn ông trước mắt này thân là cha hắn. Đến tìm hắn chắc chắn không phải vì tình cha con chưa bao giờ tồn tại này, hắn đang chờ đối phương nói ra mục đích thực sự.
"Con biết vì sao lúc đầu ta cứu mẫu thân con không?"
Những lời này của ông khiến Thẩm Xán Nhược bất ngờ, Thẩm Trọng Phương cũng không chờ hắn trả lời, mà tự mình nói: "Trong vũng máu, mẫu thân con ôm lấy đầu của Hách Liên hoàng đế, đôi mắt trống rỗng không chứa bất kỳ thứ gì, giống như búp bê vải đẹp nhất trên thế gian. Lúc ta ôm nàng, ta liền thề ở bên tai nàng, nhất định sẽ trả lại nàng tất cả mọi thứ của gia tộc Hách Liên. Hiện tại ta nên thực hiện lời thề khi đó rồi."
Ông tiến lên vài bước, một chân quỳ xuống, giơ hai ngón tay phải: "Ta, Thẩm Trọng Phương thề với ông trời sẽ trợ giúp hoàng tử đời thứ mười bốn của hoàng tộc Hách Liên lên ngôi Đại Bảo, cung cúc tận tụy, đến chết mới dừng, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt."
Thẩm Xán Nhược bị hành động này của ông làm giật mình, không thể nhúc nhích, die/n d;anl.e/quyd.on hắn nghĩ rất nhiều tình huống, nhưng lại không hề nghĩ tới tình huống này.
Thẩm Trọng Phương đứng lên, nói: "Xán Nhược, hẳn là con đang hi vọng chiến tranh sẽ ngừng lại đúng không? Trước mắt thì có một đường tắt. Trong triều đình đã bố trí, chỉ đợi con lấy danh nghĩa tộc Hách Liên ra một lệnh bí mật, sẽ lập tức thu binh giả đầu hàng Lý Giám. Đến lúc đó, chỉ cần diệt trừ Lý Giám, con liền có thể nghênh tổ tiên Hách Liên về thái miếu."
Thẩm Xán Nhược nghe được bốn chữ; "Diệt trừ Lý Giám", lòng run lên, hô lớn: "Không thể!"
Thẩm Trọng Phương thấy hắn như thế, thầm than "Nghiệt duyên", nói: "Xán Nhược, chẳng lẽ con định vì tình cảm của bản thân mà làm hỏng nghiệp lớn, chẳng lẽ con định cam tâm cả đời nằm sấp dưới thân Lý Giám, làm Vĩnh Khang Vương phi sao? Con đừng ngốc nữa, hai người đều là nam tử, bại hoại luân thường, thiên địa không tha. Đối với Lý Giám mà nói, bây giờ con còn có giá trị lợi dụng, nhưng một khi hắn làm hoàng đế, lấy thân phận của con, tuyệt đối hắn không thể tha cho con nữa. Từ xưa đặng chim quên ná (*), con đừng cứ u mê không tỉnh ngộ nữa."
(*) Câu đầy đủ là Đặng chim quên ná, Đặng cá quên nơm: giống câu tục ngữ "Ăn cháo đá bát" của mình
Thẩm Xán Nhược lắc đầu liên tục, "Con chưa bao giờ nghĩ tới có thể một đời bên hắn. Chỉ chờ đến khi chiến tranh chấm dứt, khi hắn trở thành hoàng đế, con sẽ rời đi ──"
"Sao con có thể rời đi!" Thẩm Trọng Phương trách mắng, "Lý Giám chỉ dựng chuyện để lên, hắn có thể, con cũng có thể. Xưa có tộc Mộ Dung của Tiên Ti không câu nệ chuyện nhất thời, tạo ra cơ nghiệp ngàn đời. Chẳng lẽ con không có dũng khí này sao? Chẳng lẽ vì giả gái mười sáu năm đã khiến con mất hết lý tưởng, chí khí rồi hả?"
"Con không hề!"
"Mày không hề? Vậy vì sao mày lại đùn đẩy gạt bỏ, không dám nhận trách nhiệm hoàng tử của mình?" Thẩm Trọng Phương nói, "Xán Nhược, mẹ con đưa ra quyết định này là vì bảo vệ mạng sống của con, nếu không con đã sớm chết dưới loạn đao rồi, sao hoàng đế có thể để cho nghiệt tử tiền triều sống trên thế gian này. Nàng trăm phương ngàn kế giữ lại huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc, sao con có thể làm nàng thất vọng?"
Thẩm Xán Nhược lùi lại một bước, ánh mắt bởi vì nhận chất vấn liên tiếp mà trở nên mờ mịt. Hắn và mẫu thân sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, tất nhiên Thẩm Trọng Phương biết được sức nặng của mẫu thân ở trong lòng hắn, mỗi câu mỗi chữ trong lời nói như kim đâm.