Lúc tỉnh lại, ta nghe thấy Cẩn phi nương nương ngồi ở đầu giường hỏi han thái y về tình trạng của ta. Thái y nói trừ mu bàn tay bị trầy ra thì không có gì đáng ngại, dặn dò không được để vết thương dính nước, không ăn đồ cay nóng là được.
Sau đó, Cẩn phi giúp ta đổi khăn ướt trên trán ba lần, Mịch Nhi mang trà đến hai lần, người ở phòng bếp đến hỏi có dọn cơm trưa lên không một lần.
Nếu người khác không hiểu tại sao ta nhớ rõ như vậy, chứng tỏ người đó chưa bao giờ gặp rắc rối đến nỗi không dám tỉnh dậy.
Ta nằm đến nhức eo đau lưng, tay chân cũng tê rần, đã thế còn chán chết đi được. Giả ngủ một lúc lâu, bụng đói meo. Ta chỉ sợ cái bụng réo lên làm Cẩn phi nương nương phát hiện ta đang giả vờ ngủ.
Không biết lúc người ta mê man, bụng có kêu không nhỉ?
Ta mải nghĩ lung tung, Mịch Nhi đang khuyên Cẩn phi nương nương. Em ấy nói là, sắp đến giờ Mùi rồi, Cẩn phi nương nương cứ đi dùng bữa đi ạ. Mấy lời khách sáo khác ta không nghe rõ, chỉ nghe rõ một câu "Canh chân giò hun khói sắp bị ninh nhừ rồi". Ta ước gì được bật dậy múc hai bát to.
Mới đầu Cẩn phi nương nương còn chưa chịu đi, đúng lúc Gia tần từ chỗ hoàng hậu về, cô ấy khuyên thêm vài câu rồi thay Cẩn phi nương nương ở lại chăm sóc ta.
Ta giả vờ lật mình, rút cánh tay đã tê đến mất cảm giác ra.
Sau đó ta nghe thấy tiếng Gia tần ngồi cắn hạt dưa.
Ta đếm được tổng cộng 273 tiếng tách tách, 273 hạt dưa, Mịch Nhi có mang trà lên một lần.
Cẩn phi nương nương ăn cơm xong, dặn dò Gia tần thêm vài câu mới về cung nghỉ ngơi. Ta lén thở phào trong lòng.
Ta cảm thấy có người chọc chọc lên mặt ta, ta mở mắt, nhìn thấy Gia tần đang cầm nắm hạt dưa cười hì hì:
- Muội định giả vờ ngủ đến bao giờ thế?
Ta ngồi dậy, nhìn ra phía sau cô ấy, trong điện trống trơn không có ai.
- Tỷ biết muội tỉnh lại lúc nào?
- Tỷ đến vẫn thấy muội nhắm mắt nhưng lúc lật người con ngươi lại cử động, biết ngay muội giả vờ ngủ. Cẩn phi nương nương vẫn ở đấy nên tỷ không nói ra. Tỷ bảo ở lại trông muội nàng ấy mới đi.
- Chẳng trách muội nằm đó mà tỷ còn có tâm trạng cắn hạt dưa. Tỷ tỷ tốt ơi, mau bảo Mịch Nhi múc cho muội bát canh đi, muội sắp chết đói đến nơi rồi này. Muội chỉ sợ muội mà lên tiếng Cẩn phi nương nương sẽ quay lại.
- Sợ gì, nàng ấy về chỗ mình nghỉ ngơi rồi. Muội lại gây họa gì mà không dám cho người khác biết mình tỉnh rồi thế?
- Hôm qua muội với Đại công chúa đến sân tập bắn cưỡi ngựa, Đại công chúa thấy muội hiếu kỳ nên cho muội cưỡi con ngựa Khiếu Phong của nó.
- Chuyện này Cẩn phi nương nương nói với ta rồi.
- Nhưng muội không giỏi cưỡi ngựa nên bị ngã.
- Chuyện này tỷ cũng biết rồi.
- Sau đó hoàng thượng vì cứu muội mà con ngựa kia bị thương... Không biết đã chết chưa...
- Tỷ nghe nói Đại công chúa cực kỳ không vui.
- Muội sợ là cái này nè. Muội thấy Đại công chúa cực kỳ thích con ngựa đó, nhất định sẽ giận muội lắm. Tỷ bảo muội phải làm sao bây giờ?
Gia tần vẫn thong thả cắn hạt dưa:
- Tỷ thì biết phải làm gì chứ. Nhẹ thì cấm túc, nặng thì muội mất đầu tuẫn táng cùng con ngựa đó.
Cô ấy càng nói ta càng ủ dột, ăn chân giò cũng không thấy vị gì.
Cô ấy thấy ta mặt ủ mày chau lại phì cười:
- Muội sợ gì? Hoàng thượng mạo hiểm cứu muội ở sân tập bắn thì sao bây giờ lại phạt muội chứ? Muội ngã đến ngốc rồi phỏng? Tỷ bảo này, muội mau đến chỗ Cẩn phi nói thật đi. Chứ định giả vờ hôn mê đến bao giờ? Muội mãi không tỉnh, Hoàng thượng gọi thái y đến, coi chừng bị phạt tội khi quân đấy.
Ta thấy cô ấy nói cũng không sai, nhưng vẫn lo lắng không yên.
Buổi chiều ta nghe lời Gia tần đến gặp Cẩn phi nương nương. Vừa vào đã thấy Đại công chúa cáu kỉnh ngồi đó, mí mắt đỏ chót. Ta chưa kịp thỉnh an đã bị Đại công chúa kéo tuột đi, nói phải đưa ta đến chỗ Hoàng thượng để phân xử.
Ta ngoái đầu lại, thấy Cẩn phi nương nương không đi theo thì thấy sợ lắm.
Từ cung Đường Lê đến điện Cần Chính cũng không gần, nhưng Đại công chúa đi nhanh nên chỉ chốc lát đã đến. Lúc bọn ta đến nơi, Hoàng thượng đang ngồi tập thư pháp.
- Hoàng a ma, con muốn người phạt Từ nương nương.
- Từ nương nương của con có tội gì? Con định phạt thế nào?
Hoàng thượng thong thả viết chữ, cũng không khó chịu vì Đại công chúa yêu cầu vô lý, ta thật sự thấy sợ rồi đấy.
- Cũng tại Từ nương nương mà Khiếu Phong chết rồi, người biết con thích Khiếu Phong thế nào mà, - Đại công chúa bướng bỉnh nói, - Tại nương nương ấy hết, không biết cưỡi ngựa cũng không biết cầm dây cương lại giật lông bờm của Khiếu Phong mới làm nó giật mình.
- Con nói vậy là sai rồi, là con thả tay cho ngựa chạy ra ngoài trước mà? Con cũng không nói trước với Từ nương nương của con, ta thấy nàng ấy cũng bị giật mình không nhẹ đâu.
Trong lòng ta gật đầu lia lịa nhưng bên ngoài lại không dám tỏ vẻ gì cả. Không ngờ Hoàng thượng cũng công bằng ghê.
- Con không cần biết, con không vui, con muốn người phạt Từ nương nương cơ.
- Vậy con nói xem, phải phạt thế nào?
- Làm nương nương chịu đau một tí.
- Vậy lấy tội mạo phạm công chúa nhé? Đưa đến chỗ ma ma chưởng sự, ma ma thấy là một thường tại không phong hào mạo phạm công chúa được Hoàng thượng yêu quý nhất, nhất định sẽ không nhẹ tay đâu. Một ngày một lần vả miệng, ba ngày một trận trượng hình, không đến mười ngày sẽ mất mạng.
- Không được không được! Để con nghĩ thêm đã... Vậy thì phạt nương nương đến Tân giả khố làm việc.
- Cũng được, sắp vào hè rồi, Tân giả khố ẩm ướt oi bức, chỗ nào cũng có muỗi mối gián chuột. Từ nương nương của con đã bao giờ chịu khổ như vậy, không bị dọa chết cũng mắc bệnh, không có ai trị bệnh cho cũng chết sớm, ý này cũng được.
Bệ hạ nói xong liền ra vẻ muốn gọi thái giám tuyên chỉ.
Đại công chúa giậm chân, hờn giận lườm ta một cái.
- Đã vậy lùi xuống chút, phạt nương nương đến Lãnh cung, không cho tùy tiện ra ngoài chơi.
- Con còn nhỏ, có biết Lãnh cung là chỗ nào không?
Hoàng thượng vẫn thong thả viết chữ.
- Con biết, đó là chỗ phạt các nương nương Hoàng a ma không thích và mắc tội lớn. - Đại công chúa nghĩ một lát rồi đáp.
- Ta vừa nói với con rồi, Từ nương nương của con không phạm tội gì lớn, con thô lỗ quá.
- Vậy người hãy nói không thích nương nương ấy đi.
Bệ hạ viết xong chữ, gác bút lên giá rồi nhìn ta.
Ta hồi hộp đến nỗi tim muốn văng ra khỏi lồng ngực.
- Trẫm chưa từng nói không thích nàng ấy mà.