Cô ấy lúc tỉnh lúc mê, ta, Gia quý nhân và Lương quý nhân thay nhau kề cận ngày đêm, mệt quá mới ra thiên điện chợp mắt một lát. Mỗi ngày đều có ngự y đến chẩn mạch, năm ngày một lần có công công cạnh hoàng thượng đến hỏi thăm, chỉ có hoàng thượng chẳng thấy đến.
Thỉnh thoảng có lúc Di tần tỉnh táo, ta rất muốn ẵm Tứ hoàng tử đến cho cô ấy nhìn một chút.
Nhưng cô ấy không chịu, bảo sợ mình lây bệnh cho con.
Nói xong thì lại mê man.
Bàn tay bé nhỏ của cô ấy nằm trong tay ta càng ngày càng lạnh.
Theo lệ, hôm nay hoàng đế, hoàng hậu, tứ phi lục tần, phải đến điện Khải Nguyên tham gia cung yến. Hoàng hậu sai người bảo Di tần cứ ở lại nghỉ ngơi, không cần đến.
Lòng ta nặng trĩu, cảm thấy gian nhà vắng lặng này quá mức ngột ngạt. Gia quý nhân chăm bệnh cả ngày đã ngủ thiếp đi, ta sai Mịch Nhi và những cung nhân khác để ý hai người họ rồi ra khỏi cung Ngọc Chương một mình.
Trăng lẩn sau mây, chỉ có quầng sáng mờ mờ, sợ rằng mai lại mưa.
Cung Ngọc Chương nằm ở chỗ vắng vẻ, ta lặng lẽ đi về phía trước.
Đi được hai canh giờ thì đến được một cửa cung, không biết là của vị chủ nhân nào, đèn trên cửa không được thắp sáng. Ta đi đường mệt mỏi, lại thấy ở đây không có ai nên ngồi dựa vào chân tường nghỉ ngơi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười nói, ánh đèn lồng sáng rọi nửa bầu trời.
Ta nhớ năm ngoái vào hôm nay, bốn người chúng ta còn đang cười đùa cùng nhau, ngồi túm tụm thêu yếm trẻ em với Di tần.
Nhớ đến chuyện cũ chỉ thấy cổ họng xót đau, nước mắt rơi không ngừng được.
Đột nhiên có đôi giày minh hoàng lọt vào tầm mắt ta.
Bệ hạ cố gắng nhớ lại rất lâu.
- Từ... Ý Tùy.
Ta muốn đứng lên hành lễ lại bị bệ hạ cản lại, người kéo áo choàng ngồi xuống cạnh ta.
Hôm nay ta thực sự rất buồn phiền nên không thấy sợ bệ hạ như mọi khi.
- Sao nàng lại ở đây, sao lại khóc? - Giọng nói của bệ hạ vẫn lạnh lẽo như vậy.
- Di tần... bây giờ cô ấy yếu lắm. - Ta cố gắng nín khóc.
- Trẫm cứ nghĩ chỉ là phi tần thôi, - Giọng nói của bệ hạ dịu đi, - Không ngờ nàng cũng là người trọng tình trọng nghĩa, trước đây trẫm hiểu lầm nàng rồi.
Ta chẳng buồn nghĩ xem bệ hạ hiểu lầm ta là dạng người gì, dù sao người cũng chẳng thích ta.
Hoàng thượng không nói gì, ta cũng không lên tiếng. Cứ nghĩ đến Di tần ta lại thấy lồng ngực nghẹn ngào nhói đau mà phải nhịn, không dám khóc ra thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, bệ hạ đứng dậy, không nói lời nào mà bỏ đi.
Đi được hai bước bệ hạ lại quay lại, vươn tay dúi cho ta thứ gì đó.
- Cái này cho nàng, trẫm phải đi rồi.
Ta ngẩn người, không hiểu sao thấy cảnh này quen quen.
Ta xòe tay ra, dưới ánh trăng mờ, nhìn thấy một viên kẹo hoa quế vàng ươm nằm gọn trong lòng bàn tay, còn bệ hạ đã nhanh chân đi rất xa rồi.
Di tần không qua được Trung thu năm đó.
Sáng sớm ngày mười hai tháng tám, ta đang chợp mắt trong thiên điện của cung Ngọc Chương, giấc ngủ không an ổn.
Đột nhiên Mịch Nhi lay ta dậy, ta vừa nhìn vẻ mặt em ấy đã hốt hoảng chạy vào chính điện mà không kịp nghe em ấy nói gì. Đi được vài bước, người ta đã ngả nghiêng.
Ba vị thái y đang tụ tập trước giường, Gia quý nhân lo lắng đi qua đi lại, Lương quý nhân đứng trước cửa, tay nắm khăn đến trắng bệch.
Ta muốn chạy vào lại bị Gia quý nhân ngăn lại, nên ta đứng bên ngoài cùng cô ấy thấp thỏm chờ mong.
Một lúc sau, thái y bước ra nói, Di tần nương nương không xong rồi.
- Không xong, sao lại không xong?
Ta nhìn chằm chằm vào Triệu thái y, cổ họng bị bóp nghẹt.
- Tiểu chủ, xin nén bi thương, Di tần nương nương... mất rồi.
Ta ngã phịch xuống ghế.
Ta ngã bệnh rất lâu.
Việc truy phong, mai táng đã có người lo liệu, ta không cần nhúng tay, truy phong truy tặng gì đó ta cũng không quan tâm. Chuyện ở cung Ngọc Chương đã có Gia quý nhân và Lương quý nhân lo liệu, Tứ hoàng tử được định cư luôn ở cung Vĩnh Hòa.
Ban ngày ta ủ rũ mệt nhoài, đêm xuống lại trằn trọc không tròn giấc.
Triệu thái y nói ta ưu phiền tích tụ, ngũ tạng bất hòa, ăn không thấy vị, đêm không an giấc.
Ta nói không phải đâu.
Ta chỉ thấy, có lẽ sau khi thức giấc ta lại gặp được Di tần hoặc Di thường tại. Lúc cô ấy còn là thường tại rất nhút nhát, lúc cười sẽ cúi đầu, mặt đỏ ửng, không giống ta nghịch ngợm ồn ào. Cho nên dù chúng ta bằng tuổi nhau, Gia quý nhân mới thương cô ấy nhiều hơn một chút, ta cũng rất quý mến cô ấy.
Chẳng biết sao, cô ấy đã thành Di tần, có Tứ hoàng tử rồi.
Sau đó cô ấy ngã bệnh, người cứ dần gầy đi như hải đường gặp mưa, ta không làm gì được. Ta nắm tay cô ấy, đỡ cô ấy dậy uống thuốc. Tay cô ấy trước đây tròn trịa trắng trẻo mà bây giờ khô gầy như cành củi, cả người nhẹ hơn cả tấm chăn lông vũ. Ta đau lòng lắm.
Khi đó, cả đêm cô ấy cứ ho mãi, ho đến nỗi kiệt sức mới ngủ thiếp đi. Ta nằm ở thiên điện nghe thấy, ta thương cô ấy ho đến nỗi xương cả người đều run lên, chỉ muốn thay cô ấy chịu hết đau đớn. Lúc không thấy cô ấy ho lại sợ hãi lắng lo, phải chờ thêm nửa khắc mới dám nhắm mắt ngủ.
Hôm cô ấy đi, ta nhìn qua mành thấy cô ấy nhỏ bé yên tĩnh quá, rõ ràng vẫn là một cô gái nhỏ mà.
Triệu thái y, ngươi nói đi, cớ sao cô ấy lại không còn nữa?
Ai cũng bảo đất hoàng cung khéo nuôi dưỡng người, nhưng vì sao lại không nuôi nổi một cô gái mười sáu tuổi cơ chứ? Hoàng cung không tệ nhưng nó làm ta sợ lắm.
Ta không bị bệnh, ta chỉ muốn chạy trốn thôi.
Trốn khỏi cái chết của Di tần, trốn khỏi hoàng cung này.
Ta ngã bệnh gần một tháng, Cẩn phi nương nương có đến thăm mấy lần. Nàng ấy biết ta bị tâm bệnh nhưng cũng không khuyên nhủ gì, chỉ tỉ mỉ sắp xếp chuyện cơm nước cho ta. Cẩn phi nói mình bận chăm sóc cho Thuần tần, em họ bên ngoại của mình nên không thể đến thăm thường xuyên, dặn ta phải nghỉ ngơi đầy đủ.
Ta rất biết ơn Cẩn phi, nàng ấy sẽ là một người mẹ lẫn tỷ tỷ tốt.
Ngoài hoàng hậu, Tuệ phi ở cung Vĩnh Hòa cũng sai ma ma đến hỏi thăm, khuyên ta bớt đau buồn, chú ý sức khỏe, có lẽ vì nể mặt Tứ hoàng tử.
Tuy nàng ta từng bất hòa với Gia quý nhân nhưng có lẽ lần này là thật lòng. Nàng ta không cần lấy lòng một thường tại không được sủng ái như ta.
Lúc vào cung có người nói với ta cửa cung sâu như biển nhưng ta nghĩ lòng người trong thiên hạ đều như nhau cả thôi. Ở đây không phải không có ác ý nhưng cũng không thiếu chân tình.