• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả, cậu thật sự nói như vậy với cô ấy?” Diệp Khởi Hàn kinh ngạc đến mức suýt lao xe xuống sông đào hộ thành. “Tớ thật khó hình dung ra khung cảnh cậu đi thổ lộ với một cô gái đó.”

Anh ta là Phó Thời Cẩn, là người đàn ông khiến bao cô gái cao quý hiền thục bất chấp tất cả tiến tới nhưng anh vẫn không hề đoái hoài, khiến người ta chỉ có thể nhìn từ xa đó nha!

“Cô ấy phản ứng thế nào?” Diệp Khởi Hàn bắt đầu suy tưởng: “Có mừng rơi nước mắt đến nỗi nhào vào lòng cậu rồi lớn tiếng nói:”Em chính là MR” không? Hay là……”

Phó Thời Cẩn có chút bất đắc dĩ: “Cậu tưởng tượng phong phú quá.”

“Gì cơ? Cậu thả cô ấy đi như vậy sao?” thanh âm bên kia di động tràn đầy nuối tiếc, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Rốt cuộc cậu chuẩn bị nước ấm nấu ếch tới khi nào?”

“Tớ từng viết cho cô ấy một bức thư.” trong mắt Phó Thời Cẩn ánh lên vẻ cô đơn: “Ngay sau khi cô ấy đồng ý hợp tác, tớ nói với cô ấy rằng hy vọng có thể gặp mặt một lần…”

“Sau đó thì sao?” Diệp Khởi Hàn đã gấp gáp muốn biết chuyện tiếp theo đến mức không chờ nổi.

“Sau đó” bên kia nhẹ nhàng bâng quơ mà cười một tiếng: “Cô ấy biến mất.”

Trầm mặc hồi lâu, Phó Thời Cẩn bật ra một tiếng thở dài: “Tớ nghĩ có phải mình quá vội vàng mà thúc ép cô ấy không, có lẽ cô ấy không có…”

Có lẽ cô ấy không có cảm giác đó với anh. Có lẽ cô ấy không biết có một người đàn ông từng thích mình sâu đậm đến vậy. Dẫu chưa từng gặp mặt, dẫu chỉ bằng thanh âm, ngớ ngẩn mà đơn thuần đến đậm sâu như thế.

Cho nên lúc này đây anh chỉ có thể từ từ tiến tới. Trước khi cô ấy chưa tìm cách bỏ trốn. Hoặc là trước khi xác định rõ ràng, dù cô có biến mất lần nữa thì anh vẫn có thể tìm cô ấy về. Anh chỉ có thể chờ đợi.

Tắt điện thoại, Phó Thời Cẩn gối đầu lên tay nằm trên giường, nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ đang dần lên cao mà lâm vào trầm tư. Anh nghĩ đến điều gì đó, lại cầm lấy di động trượt mở màn hình.

Mặc dù có trợ lý xử lý giúp nhưng trên trang Weibo vẫn còn rất nhiều fan mới, tin nhắn và bình luận. Anh nhấn vào từng dấu “x” bên cạnh để xóa hết, sau đó nhập vào khung tìm kiếm: “Suy Nghĩ Thật Kỹ”.

Chắc là cái tên này, mặc dù hơi kỳ quái.

Anh nhớ lại lúc nãy khi cô đỏ mặt nói mình rất thích MR, màn hình di động đột nhiên sáng lên, anh nhanh mắt nhìn thấy trên màn hình hiện ra một dòng tin: “Suy Nghĩ Thật Kỹ, bạn có 3 tin nhắn mới.”

Phó Thời Cẩn nhấn vào cái tên “Suy Nghĩ Thật Kỹ” trên Weibo, nhìn thấy avatar liền cười tủm tỉm, nhất định là cô ấy.

Anh lần lượt đọc từng bài viết trên Weibo của cô.

Trong Mai Tình Các ở góc Tây Bắc, Mai Mộng Nhiên cũng đang vừa lướt Weibo vừa nghĩ đến lời bà nội nói.

“Nhiên Nhiên, nghe lời bà, chờ con làm bà Phó rồi thì cần gì phải vất vả như thế nữa? Con cứ yên tâm chờ hưởng phúc đi!”

Người từ trong mộng tưởng xa xôi bấy lâu nay bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cô ta. Cảm giác hân hoan vui sướng ồ ạt này tựa như nước trào, lại chân thật tựa những mảnh nhỏ bắn ra từ chiếc bình hoa quý bị vỡ tan, mỗi mảnh chạm vào đều đau rát.

Bà nội là quý nhân của Mai Mộng Nhiên, tất nhiên là một lòng muốn điều tốt cho cô ta, điều này cô ta không hề nghi ngờ. Chuyện hai bà cháu cũng có nguồn gốc sâu xa. Bà cụ vốn đã đính hôn với ông nội của Mai Mộng Nhiên từ lúc còn quấn tã, hai người cùng vô tư lớn lên. Nhưng về sau bà lại vào nhà họ Mai làm người hầu, không biết là đốt nhang cầu khấn kiểu gì mà thành vợ kế của ông cụ Mai, ông cụ chỉ có thể nhờ cha đi giải trừ hôn ước.

Ông nội của Mai Mộng Nhiên không tiền không thế, tuy trời sinh là kẻ đa tình nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận.

Mộng Nhiên Mộng Nhiên, đó là mộng thấy Triệu Nhiên. Triệu Nhiên chính là bà cụ Mai hiện giờ.

Vốn cho rằng cuộc đời này sẽ không gặp lại nữa, không nghĩ tới về sau nhà họ Thẩm gặp biến cố. Lời trăn trối của ông cụ trước lúc lâm chung nhắc đến giao tình hai chữ “Mộng Nhiên” khi xưa, bà cụ liền nhận nuôi bé gái mồ côi cha lại bị mẹ đẻ vứt bỏ này, nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của con trai Mai Thanh Viễn, thương yêu giống như cháu gái ruột.

Mai Mộng Nhiên nghĩ đến đây, không kiềm chế được sụt sùi khóc.

“Mình nhất định phải có được người đàn ông này!” Cô ta thầm thề trong lòng.

Sau đó, cô ta bấm mở di động lần nữa, đăng lên Weibo một bài viết mới.

Mai Mộng Nhiên MR: Đêm nay ở nhà, được cùng nam thần uống trà nói chuyện phiếm, thật vui quá!

Rất nhanh liền có fan bình luận:

Chạy Trốn Đi Búp Bê Nhỏ: Sofa là của em!

Tôi Muốn Có Nickname Siêu Moe: Ý là đến gặp người lớn đó hả? Chúc mừng nữ thần của em cuối cùng cũng được như nguyện!

Bụi Gai Nhợt Nhạt: Ha ha, mấy người tâm lý u ám biến hết đi, có thấy đây là quan hệ gì chưa? Người ta ngầm ngọt ngào kìa! Nữ thần MR em yêu chị!

Tiểu Cục Cưng của MR: Bem bem bem (tan nát cõi lòng) Tuy rằng nam thần của em bị đoạt mất, nhưng ai bảo người em yêu nhất là MR chứ? Chúc nam thần và nữ thần cả đời hạnh phúc!

Mai Mộng Nhiên nhìn đầy màn hình toàn là lời chúc phúc cô ta với Phó Thời Cẩn, ý cười dần sâu hơn. Cô ta thoải mái nghĩ: “Lần này xem anh trốn tránh thế nào.”

Bên kia, Phó Thời Cẩn mới vừa lướt đến bài viết mới của “Suy Nghĩ Thật Kỹ” trên Weibo: “Chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để……”

Đang suy nghĩ xem câu này có ý gì thì thông báo nhảy ra tới tấp, cả bình luận và tin nhắn, anh bấm mở ra xem, khẽ cau mày.

Tin tức mới lan nhanh như cỏ dại mùa xuân, trước khi Phó Thời Cẩn thoát Weibo thì nhàn nhạt nhìn lướt qua mục follow đang là số 0.

Vài giây sau, những fan vẫn luôn chú ý từng li từng tí trên Weibo của Phó Thời Cẩn khiếp sợ phát hiện, mục follow của anh từ số 0 biến thành số 1!

Hoa Rơi Vẩy Mực: Trời ơi trời ơi! Tôi hoa mắt sao?

Nước Xốt Dứa: Chờ, đợi, mỏi, mòn! Cảm động khóc *khóc lớn* *khóc lớn* *khóc lớn*

Cá Vàng Nhỏ Thu Thu: Người duy nhất nam thần của em chú ý tên là “Suy Nghĩ Thật Kỹ” (cái quỷ gì đây)

Trên Weibo nước mắt thành sông, những fan nhiệt tình bắt đầu mò vào Weibo cá nhân của “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, quét một lượt các thông tin trong Weibo của người này bao gồm cả list chú ý lẫn list follow!

Đẹp Trai Quá Nên Không Có Bạn: Má ơi! Tôi phát hiện một việc không thể tin được! Người tên “Suy Nghĩ Thật Kỹ” này follow qua lại với Thiên hậu Dư Thanh của tôi! *Trợn mắt há hốc mồm*

Tóc Như Tuyết: A a a! “Suy Nghĩ Thật Kỹ” rốt cuộc là người nào vậy? Tôi thấy không chỉ có Thiên hậu follow cô ấy, ngay cả Weibo chính thức của Tập đoàn Mai thị cũng là fan của cô ấy *mặt đơ*

Trường An Nguyệt Hạ: Chỉ có mình tôi phát hiện “Suy Nghĩ Thật Kỹ” không follow lại nam thần ư? Nam thần của em thế mà lại đơn phương tương tư người ta, thật đau lòng. *tan nát cõi lòng*

Đường Yếu Yếu: Vì sao không có ai đoán đây là nick phụ của Mai Mộng Nhiên MR chứ? Cô ấy cũng là họ Mai, nói không chừng Tập đoàn Mai thị là của nhà cô ấy. Hơn nữa vừa nãy còn nói cùng gặp người lớn với nam thần, thời gian post bài quá trùng hợp. Không ngờ nữ thần của em là con ông cháu cha mà lại khiêm tốn, cảm thấy yêu chị n lần nữa!

Bình luận này xuất hiện làm cho cộng đồng fan của Phó Thời Cẩn cùng Mai Mộng Nhiên kích động đến không kiềm chế được, nhưng rất nhanh lại có người đứng ra bác bỏ khả năng này.

Thúc Thúc Chúng Ta Không Hẹn: Theo quan sát của tôi, Weibo “Suy Nghĩ Thật Kỹ” đều post những bài viết dưỡng sinh và sinh hoạt thường ngày, cô ấy hẳn không phải là người trong giới nghệ sĩ. Còn nữa, mọi người có chú ý thấy không, cô ấy viết Weibo bằng điện thoại Android bình thường, mà Mai Mộng Nhiên MR thì đều dùng 6S hoặc Ipad.

Tới buổi sáng ngày hôm sau, trên Weibo cuộc thảo luận “Suy Nghĩ Thật Kỹ” rốt cuộc là ai vẫn còn hừng hực khí thế như cũ, nhưng chính chủ lại không hề hay biết gì.

“Đúng vậy!” Mai Nhiễm thở dài: “Tối hôm qua vừa mới đăng Weibo xong, còn chưa kịp xem bình luận thì điện thoại liền hết pin nên tự động tắt máy.”

Cô cầm ống nghe: “Buổi sáng thức dậy lục hành lý thì phát hiện quên mang theo cục sạc, cậu nói xem đó là vận may kiểu gì vậy?”

Dư Thanh cười: “Cậu ngốc à, không biết tìm người để mượn sao?”

“Mình cũng muốn chứ” Mai Nhiễm lăn trên sô pha thay đổi một tư thế thoải mái: “Nhưng cậu biết không? Đến thím Châu cũng dùng Iphone 6s mới nhất, mình biết làm sao đây?”

Bên kia truyền đến một tràng cười: “Ai bảo cậu theo không kịp trào lưu, lần trước mình bảo đưa cậu chiếc 6S Plus cậu lại không cần, giờ hối hận chưa?”

Mai Nhiễm: “……”

“Chừng nào thì cậu về thành phố A?”

Mai Nhiễm suy nghĩ một chút: “Đã đặt vé xe lửa 1 giờ trưa mai rồi.”

“Vì sao không đi máy bay?”

“Tháng tám đúng mùa hoa dâm bụt nở, suốt quãng đường ngồi xe lửa có hoa làm bạn, đẹp biết mấy!”

Dư Thanh: “Mình cũng muốn đi cùng cậu, còn nhớ hồi trước tụi mình ngồi đoàn tàu Bốn Mùa ở Canada không? Thật là nhớ quá đi!” Cô nàng chợt nhớ ra gì đó: “Hôm trước mình lại gặp được cái tên thần kinh…… A không, cái tên đàn ông bị mình quăng chi phiếu vào mặt ấy, cậu biết anh ta là ai không? Người đại diện nói cho mình biết, anh ta là Tổng giám đốc của Giải Trí Thiên Hành!”

“Ồ?” Mai Nhiễm kinh ngạc: “Hai người còn đánh cuộc?”

“Đúng vậy!” Dư Thanh nói: “Anh ta nói nếu mình có thể trở thành quán quân “The Best Chinese Singer”, anh ta sẽ không so đo chuyện đó nữa, và sẽ đáp ứng một yêu cầu hợp tình hợp lý của mình. Trò trẻ con, mình thắng chắc rồi!”

“Không chắc đâu” Mai Nhiễm vén vài sợi tóc rủ bên má ra sau tai: “Căn cứ vào hiểu biết của mình với cậu, việc càng chắc chắn thì kết quả luôn ngược lại hoàn toàn.”

“Mai Tưởng Tưởng!” Bên kia truyền đến tiếng Dư Thanh giận dữ: “Chính thức thông báo cho cậu, cậu đã vào danh sách đen của mình, thời hạn ba ngày!”

Mai Nhiễm nghe âm vọng “Tút tút tút”, dở khóc dở cười.

Cô đặt ống nghe xuống, đang định ra ngoài xem có việc gì cần giúp không, ai ngờ quay lại thì ánh mắt bị vây chặt bởi dáng người cao thẳng tuấn tú.

Anh bình thản đứng sau sofa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, như cười như không.

Anh đã đứng đó bao lâu rồi?

Mới nãy, bộ dạng cô gác chân nằm trên sofa chắc anh không nhìn thấy chứ?

Mai Nhiễm nhanh chóng ngồi thẳng người, khuôn mặt trắng nõn xấu hổ, vài phần thẹn thùng.

“Bác sĩ Mai.”

Anh đã quen biết với bố, gọi như vậy thì khách khí quá.

“Anh gọi tôi là Mai Nhiễm được rồi.”

“Được.” Phó Thời Cẩn gật đầu: “Nhiễm Nhiễm.”

Hương thơm nồng ấm áp dần dâng lên trong không khí, lay động mỗi một sợi dây thần kinh của Mai Nhiễm. Cô ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ biết nhìn vào đáy mắt anh, phảng phất như nhìn thấy bầu trời đầy sao, lung linh rực rỡ.

Cô dùng hết toàn bộ nỗ lực để duy trì lý trí đã sắp sụp đổ, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào trực giác của phản xạ có điều kiện nói với anh: “Phòng chơi bài đúng không? Tôi… đưa anh… đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK