“Sao còn chưa vào?”
Thời đại học, Mai Nhiễm từng đến núi Tây Lương tham gia một tổ chữa bệnh. Lúc ấy điều kiện khó khăn gian khổ, đoàn người ở lại nhà một người dân, ăn cháo ngô, ngủ dưới hầm ngầm ẩm thấp, mấy người phụ nữ chen chúc nhau ngủ trên ván gỗ chẳng thể gọi là giường. Phía trên đầu giường là chuồng bò, mỗi khi bò đến mùa động dục thì đêm đêm đều nghe tiếng bò đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn nghe chúng rống vài tiếng “bò….o……o…..o, bò….o…….o…..o”.
Mặc dù xuất thân từ Mai gia nhưng cô không thuộc dạng được nuông chiều từ bé, dù thế Mai Nhiễm lại cảm thấy người đàn ông này không nên xuất hiện ở một nơi như thế này.
“Em thích giường nào?” Dưới ánh đèn, người đàn ông bình thản nhìn cô, nét mặt không hề vội vã.
Mai Nhiễm chọn nơi có cửa sổ nhìn ra ngoài, thuận tay để hành lý lên chiếc ghế cạnh đó rồi ngồi lên giường.
Mưa khẽ rơi lên cửa sổ, lẫn trong tiếng mưa là tiếng còi ô tô inh ỏi, quán nướng BBQ dưới lầu tràn ngập ánh đèn vàng, có vị khách đang cầm đũa gõ coong coong vào chén trà thúc giục: “Ông chủ ơi, nhanh lên tí nhé! Tôi lén chạy ra ngoài đấy, ăn nhanh còn phải về làm việc nữa!”
Mai Nhiễm không nghe được tiếng trả lời của ông chủ, vì toàn bộ sự chú ý của cô đã bị người trong phòng hấp dẫn, cô ngẩn người hỏi: “Hả, anh vừa nói gì cơ?”.
Phó Thời Cẩn nhìn cô, đôi môi đang mím dần thả lỏng, lộ ra ý cười: “Em có muốn tắm trước không?”
“Dạ, được!” Mai Nhiễm vội vàng lấy áo ngủ từ túi.
Đèn trong phòng tắm đã cũ kỹ. Ánh đèn vàng nhàn nhạt cứ rung rung chập chờn như bàn tay của người già, chớp sáng chớp tối, hơi nước bốc lên như sương mờ mù mịt.
Mai Nhiễm tắm cỡ nửa giờ mới xong. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu lam, điểm xuyết những bông hoa trắng li ti, đôi chân trắng nõn như phát sáng, mang một đôi dép lê to bự “loẹt quẹt” đi ra, người đàn ông ngồi trên giường nghe thấy tiếng liền ngó sang hỏi: “Em tắm xong rồi à?”
Cùng ở chung trong căn phòng chật chội đầy xấu hổ, gò má cô ửng hồng e thẹn như thấm hút đủ hơi nước mà hiện lên rõ ràng, trọn vẹn. Mai Nhiễm “ừm” một tiếng, đôi mắt trong trẻo lấp lánh: “Áp lực nước không ổn định lắm, anh mau tắm đi.”
Cô ngồi bên mép giường lau tóc, nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, trong đầu một hình ảnh cứ hiện lên không thể dập tắt được:
Bóng lưng cao ngất, đôi chân thon dài, cơ bụng rắn chắc,…. Mai Nhiễm không dám nghĩ tiếp, cô biết người đàn ông này có dáng người rất đẹp, cho nên hình ảnh vô cùng chân thật kia khiến cô tựa như không thể thở nổi.
Những hạt mưa lành lạnh từ cửa sổ hắt vào khiến lòng dạ đang rối bời của cô dần bình tĩnh trở lại. Khi Mai Nhiễm đang sấy tóc thì cửa phòng tắm đột nhiên “cạch” một tiếng, ánh đèn chiếu xuống, tim cô đập loạn mấy nhịp. Cô vội vàng ngồi thẳng người, giấu đầu hở đuôi nhìn sàn nhà dưới chân.
Vì sao phải khẩn trương như vậy?
Vì sao không thể cư xử với anh như một người đàn ông bình thường?
Bởi vì, anh là Phó Thời Cẩn. Đối với cô mà nói, anh mãi mãi không phải là một người bình thường.
“Em muốn xem tivi một lát không?
“Không xem”, Mai Nhiễm lắc đầu: “Ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Chúng ta tắt đèn ngủ chứ?”
“…. Ừm”.
Ơ? Không phải nói tắt đèn sao? Sao còn chưa có động tĩnh gì vậy?
Mai Nhiễm chớp chớp mắt, nghe thấy tiếng anh cười khẽ, “Công tắc ở chỗ em”.
Cô đỏ mặt đi tắt đèn.
Căn phòng tối om, thị giác đóng cửa để cổ vũ thính giác. Mai Nhiễm nằm trên giường, không quen ngủ khi vẫn còn mặc đồ lót, cô nhẹ nhàng trở mình, ván giường dưới người kêu “kẽo kẹt”, cô lập tức ngừng thở.
Người đàn ông nằm nghiêng, lưng quay về phía cô, trên hông chỉ đắp một chiếc chăn, hô hấp ổn định, không biết đã ngủ chưa.
Mai Nhiễm nhắm mắt lại lần nữa, nằm im không nhúc nhích nhưng tiếng “kẽo kẹt” kia dường như càng ngày càng nhiều còn mơ hồ kèm theo cả tiếng thở dốc dồn dập.
“Em cắn môi làm gì?”
“Cứ rên đi, thoải mái mà rên đi”, tiếp theo lại vang lên tiếng cười “hê hê hê” làm người khác nổi da gà: “Nói cho anh trai nghe…”
Đêm thất tịch lãng mạn, đôi nam nữ trẻ tuổi thoải mái phóng túng, nhờ đêm tối che đậy, nhưng lại che không nổi lời tình tự khàn khàn.
Mai Nhiễm bịt hai tai lại, nhưng không ngờ tiếng “kẽo kẹt” lại vang lên, gương mặt cô như có lửa đốt.
Rốt cuộc cách âm của nhà nghỉ này tệ đến mức nào vậy?
Mai Nhiễm nhớ tới trước đó khi ra ngoài mượn sạc điện thoại, cô gái nhỏ đáng yêu ở quầy thu ngân đã nhiệt tình lôi kéo cô nói: “Thật ra ấy, phòng có hai giường cũng có thể hợp thành giường lớn để dùng, chị bỏ cái bàn nhỏ đi, kéo hai cái giường lại thành một….”
“Nhưng mà, bạn trai chị cao như vậy, khẳng định là x rất mãnh liệt, chị nhớ đến lúc ấy nói nhỏ thôi, phòng của bọn em cách âm không tốt đâu,…”
“Còn nữa… ừm, ông chủ và vợ ông ấy ra ngoài chơi lễ thất tịch rồi”, cô nàng cười mờ ám, lấy một hộp từ trong quầy ra: “Đồ để trong phòng đều là hàng chất lượng kém, chỗ này của em có hàng tốt, là loại Okamoto 003 bạch kim siêu mỏng, thấy chị gái xinh đẹp như vậy, em chiết khấu cho chị 20% nhé?”
Cô gần như bỏ chạy trối chết.
Đột nhiên cách vách truyền đến tiếng “rầm” vô cùng lớn, Mai Nhiễm hoảng sợ, sau đó nghe được âm thanh hùng hổ quát tháo: “Mẹ nó! Giường kiểu gì vậy, làm bằng bã đậu à? Ông đây chưa động vào hai lần đã sập…”
Sau đó có tiếng phụ nữ vang lên, cô gái nói tiếng Quảng Đông: “Đồ quỷ, anh mau xuống đi, đè người ta đau chết mất”.
Mai Nhiễm không kìm được, khẽ cười.
“Không ngủ được à?” Giọng nói trầm tĩnh vang lên ngay khi cô đang mỉm cười.
Mai Nhiễm như thể bị ai trộm túi, tim đập tựa trống bỏi. “Không…, tôi ngủ ngay đây.”
Thì ra, vừa rồi anh cũng chưa ngủ? Hay là, bị tiếng động cách vách đánh thức? Dù là gì thì Mai Nhiễm chắc chắc dám khẳng định anh đã nghe thấy tiếng cô cười. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, một lần nữa nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Gió lạnh nhẹ thổi, Mai Nhiễm ngủ cũng không sâu, bỗng nhiên cảm giác được có một bóng đen đang tiến lại phía mình. Trong không gian vừa tối tăm vừa yên tĩnh, cảm giác đè nén càng ngày càng mạnh, cô nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng rung rung.
Trong lòng lại hoảng loạn nghĩ:
Chẳng, chẳng lẽ là anh ấy muốn “không làm chính nhân quân tử” sao?
“Nhiễm Nhiễm” Phía trên đầu vang lên tiếng nói của người đàn ông, hiếm khi nghe thấy giọng nói vô cùng nhẹ nhàng như vậy.
“Sao, anh bị sao vậy?” Mai Nhiễm vội vàng bật đèn bàn ở đầu giường.
Dưới ánh đèn, tóc anh hơi rối, còn hơi ẩm nên dính bết trên trán, mi tâm anh nhíu lại, giọng nói hơi khàn: “Hình như tôi bị sốt”.
A, sốt rồi?
Mai Nhiễm dùng tay trực tiếp sờ trán anh, quả nhiên là nóng hầm hập. Cô vội vã nhảy từ trên giường xuống: “Anh nằm xuống trước đi.”
Cô chẳng xỏ dép, chạy chân không vào phòng tắm, nhanh chóng cầm một chiếc khăn ướt ra, nhẹ nhàng đắp lên trán anh: “Có thể do vừa dính mưa, anh có đau đầu không?”
Phó Thời Cẩn lắc đầu, sâu trong đáy mắt anh là đôi mắt đen xinh đẹp đang vô cùng lo lắng của cô, anh cười nhẹ: “Tôi không sao, em đừng lo.”
“Không được, tôi phải ra ngoài xem có thuốc hạ sốt không.”
Chỉ lát sau, Mai Nhiễm đã quay lại, đổi cho anh một chiếc khăn lông ướt khác, thuận tiện nấu một bình nước ấm, cô mặc áo khoác, rút chiếc điện thoại còn đang sạc: “Tôi ra ngoài một lát, sẽ quay lại nhanh thôi.”
Một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng giữ lại cổ tay cô: “Muộn lắm rồi, em đừng đi.”
“Tiệm thuốc ở ngay đối diện thôi.” Mai Nhiễm nhét tay anh vào trong chăn: “Gần lắm, mười phút nữa tôi sẽ quay lại.”
“Tôi đi cùng em”.
“Tôi là bác sĩ của anh, tất cả hãy nghe tôi, có được không?”
Phó Thời Cẩn cuối cùng cũng buông lỏng tay: “Chú ý an toàn nhé.”
Lúc này, đầu anh đau như muốn nứt ra, cả người như lò nướng, tóc trên trán bị mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm, trong cơn mê man, anh nghe được tiếng đóng cửa rồi cả người chìm trong bóng tối.
Mai Nhiễm bước đến quầy thu ngân. Cô gái nhỏ đang chống cằm ngủ gật, đầu gà gật, màn hình máy tính trước mặt phản quang chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy hòa trong bóng đen nhìn vô cùng đáng sợ.
Cô từng nghe cô ấy phàn nàn, vì bằng cấp không cao nên không tìm được việc tốt đành phải làm tạm thời ở đây, một ngày mười hai tiếng, đôi khi còn liên tục phải trực ca đêm hai ngày liền, một tháng qua chưa từng có một giấc ngủ ngon trong ngày.
Mai Nhiễm bước nhẹ nhàng chậm rãi đi ra ngoài.
Sau cơn mưa nên màn đêm vô cùng yên tĩnh, không khí hơi lạnh nhưng trong lành. Cô nhanh chóng tìm thấy cửa hiệu thuốc hai bốn giờ. Lúc tính tiền bà chủ còn buồn ngủ đến độ ngáp mấy cái, bấm hóa đơn nhầm đến hai lần làm trễ thêm vài phút.
Lúc quay về, bước chân Mai Nhiễm hơi gấp, không để ý đường đi nên bước hẫng bậc cầu thang cuối cùng, điện thoại và thuốc trong tay bị văng ra ngoài.
Cô vịn vào lan can đứng lên, đang định xoay người nhặt thuốc thì một chiếc xe tải cỡ lớn vun vút chạy đến, gió nóng thổi vù vù khiến tóc cô rối tung.
Xe tải đi qua, đuôi xe xả ra khói đen bay mù mịt, Mai Nhiễm bịt mũi lại nhặt túi thuốc, sau đó nhặt nốt cái xác điện thoại nằm ở đường bên kia, cô tháo lấy sim điện thoại và thẻ nhớ đem về.
Cách đó không xa, trong tiếng gió là một tràng cười vui tươi cao vút, chắc là công nhân của nhà máy gần đây mới tan ca đêm. Cô không dám chậm trễ, cẩn thận chạy về nhà nghỉ Phong Lâm Vãn.
Người đàn ông nghe thấy tiếng động, cố gắng mở mắt. Nhìn thấy cô, anh như thở phào nhẹ nhõm: “Em về rồi.”
Mai Nhiễm ngồi bên mép giường, lấy khăn lông xuống, kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, vẫn sốt cao không hạ, hàng mày nhíu chặt.
Sau khi suy xét bệnh tình của anh không thích hợp dùng thuốc Tây nên thuốc cô vừa mua đều là thuốc Đông y tính nhẹ. Mai Nhiễm đổ nước ấm vào một cái cốc, lần lượt cho thêm dương cam cúc, bồ đề hoa và bách lý hương loại khô với số lượng vừa đủ.
Dương cam cúc vị đắng mùi thơm, giúp ngừng đau đầu, đau nửa đầu. Bồ đề hoa tính bình vị ngọt, giúp thoát mồ hôi, hạ sốt. Bách lý hương vị đắng tính mát, giúp kháng khuẩn giảm nhiệt.
Mai Nhiễm lại dùng rượu cồn mới mua đổ vào khăn lông, kéo áo ngủ của người đàn ông ra, nhẹ nhàng lau cổ, ngực và tay chân anh. Nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đầu ngón tay cô như bị lây độ ấm, cả người đều nóng rực.
Dùng rượu cồn để lau người là cách giúp người bệnh hạ sốt, chú trọng vào những nơi có nhiệt độ cơ thể cao hơn so với những bộ phận khác như nách và háng,….
Trước kia, những việc này đều có hộ lý hỗ trợ xử lý, nhưng giờ… Mai Nhiễm nhẹ nhàng cắn môi dưới, ánh đèn hắt ra từ cánh cửa đang khép hờ chiếu rõ gương mặt anh, cô nhẹ giọng nói với bản thân: “Mai Nhiễm, không sao đâu, cứ coi anh ấy như bệnh nhân, chỉ là bệnh nhân của mình mà thôi.”
Cho anh uống hết chén thuốc, người Mai Nhiễm cũng đầy mồ hôi. Cô ngồi yên bên mép giường, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh lên, lộ ra vầng trán, gương mặt hoàn chỉnh của người đàn ông này cũng hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. So với những người đàn ông bình thường khác thì ngũ quan của anh góc cạnh hơn nhiều, dường như được Thượng Đế tỉ mỉ tạo hình thành thượng phẩm. Chỉ là, cho dù là trong lúc ngủ, mặt mũi vẫn lạnh lùng như thế, cảm giác như luôn lộ ra vẻ mặt người lạ chớ lại gần.
Chẳng trách Ansel lại luôn giấu mình như vậy, anh là người đàn ông thích hợp dạo chơi trong bóng tối nhất, thần bí lại ngập tràn quyến rũ.
Thật không biết, một người đàn ông xuất sắc như anh sẽ thích một người phụ nữ thế nào nhỉ? Cô ấy phải ưu tú cỡ nào mới xứng đôi với anh?
Trời sáng, khung cảnh ngoài cửa sổ như được gột rửa, trong không khí quẩn quanh mùi thơm của bánh mì.
Mai Nhiễm dụi mắt, vô thức giơ tay ra sờ trán anh, nào ngờ lòng bàn tay lại tiếp xúc với một thứ ấm áp mềm mại, cô lập tức giật mình rụt tay lại.
“Anh tỉnh rồi?”
“Ừm”, người đàn ông mới tỉnh nên giọng nói có phần khàn khàn, anh bỏ tay trên trán xuống: “Tôi hạ sốt rồi”.
Tối qua Mai Nhiễm thật sự vô cùng mệt mỏi, không để ý dựa vào mép giường mà ngủ mất, nhưng vẫn không yên lòng phải tự mình kiểm tra nhiệt độ trên người anh.
Quả nhiên là nhiệt độ bình thường, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh có thể đi tắm trước …”
“Có phải hôm qua em dùng rượu cồn giúp tôi hạ sốt không?”
Hai người gần như nói cùng một lúc, Mai Nhiễm ngẩn ra, chớp mắt một cái rồi mới gật đầu: “Đúng vậy”.
Phó Thời Cẩn kéo áo ngủ đang mở rộng lại, nhướng mày nhìn cô một cái: “Thảo nào”.
Mai Nhiễm đương nhiên thấy động tác của anh, cô xoay người, nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng.
Trời ơi, sao lúc nào trước mặt anh cô cũng đỏ mặt vậy, nếu cứ liên tục thế này, sau này làm sao có thể làm bác sĩ điều trị của anh nữa?
Lúc hai người quay lại thành phố A đã là mười giờ sáng, mặc dù cơn sốt của Phó Thời Cẩn đã hạ nhưng sắc mặt anh vẫn không được tốt lắm, trên trán là tầng mồ hôi mỏng, hẳn là chứng đau nửa đầu lại phát tác.
Hôm nay Mai Nhiễm trực ca đêm nên về thẳng nhà, thấy dáng vẻ của anh, lòng cô không khỏi lo lắng: “Anh theo tôi lên nhà trước đi, nhà tôi có kim châm, có thể giúp anh châm cứu.”
Phó Thời Cẩn không từ chối, cùng cô lên tầng.
Mai Nhiễm có một bộ “Hộp Cửu Châm” quý giá mà trước giờ không dễ cho người khác xem, đây là thứ mà bố cô trăm phương nghìn kế mua được từ tay người khác để tặng cô.
Xưa có nói “Phục Hy tạo Cửu Châm”, đương nhiên phát triển đến thời đại hiện nay, nhất định sẽ có sự thay đổi.
Cửu châm, gồm: Sàm châm, viên châm, đề châm, phong châm, phi châm, viên lợi châm, hào châm, trường châm, cự châm.
Trong đó phong châm là kim châm ở nhóm giữa, thô mà dài, hai đầu mảnh và ngắn, tựa như kim tiêm, đầu châm sắc bén, là cái tên cổ xưa. Châm này giúp tỏa nhiệt, lựa thông khí huyết, máu, giúp giảm đau, là châm được ưu tiên trị chứng đau đầu.
Mai Nhiễm rửa sạch tay rồi đem châm ra, dùng rượu sát trùng, chợt nhớ ra điều gì, cô quay đầu nói: “Anh cởi quần áo ra trước đi.”
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Toàn bộ hả?”
“Không cần”, Mai Nhiễm nhẹ giọng nói: “Chỉ cần cởi áo thôi.”
Động tác của anh rất chậm, cởi từng cúc áo một từ trên xuống dưới. Mai Nhiễm kiên nhẫn chờ bên cạnh, cố gắng không để anh phát hiện ra hô hấp hơi khác thường của cô. Nhưng mà, đuôi mắt vẫn khó tránh được nhìn thấy cơ bắp trong chiếc áo sơ mi trắng, cô lén nuốt nước miếng mấy cái.
“Có phải rất đau không?” Thật ra Phó Thời Cẩn không quan tâm vấn đề đau hay không mà chỉ muốn ngay lúc này, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng gang tay này mà trò chuyện cùng cô.
“Không đau”. Mai Nhiễm nói: “Chỉ cần anh hợp tác”.
Tay nghề của cô rất thành thạo, ngón trỏ và ngón giữa của tay trái cùng ấn giữa huyệt vị, tay phải cầm châm nhanh chóng đâm vào, Phó Thời Cẩn chỉ cảm thấy ngón tay hơi lạnh của cô đang di chuyển trên lưng khiến anh tê dại một hồi, nhưng toàn thân lại vô cùng thoải mái, ngay cả cơn đau đầu cũng thuyên giảm không ít.
Mai Nhiễm lấy miếng bông khử trùng đè trên huyệt vị một lát, sau đó rút châm về: “Được rồi.”
Hồi lâu sau không nghe thấy tiếng đáp, Mai Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu thấy anh đã ngủ. Cô lau tay, vào phòng lấy ra một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Nhìn thời gian vẫn còn kịp ra ngoài mua thức ăn, Mai Nhiễm lấy ví và chìa khóa ra cửa.
Cô đến tiểu khu bên cạnh, ở đó có một siêu thị lớn.
Nửa tiếng sau, Mai Nhiễm mang về đủ nguyên liệu nấu ăn và hoa quả. Phó Thời Cẩn vẫn đang ngủ, thân hình cao to đang co người trên ghế sô pha, hô hấp đã ổn định hơn trước rất nhiều, cô nhìn thoáng qua rồi vào bếp nấu cơm.
Cô nhớ rõ mình nợ anh hai bữa cơm, xem ra hôm nay có thể bớt đi một nửa.
Mai Nhiễm cầm muỗng nếm một ngụm canh, cảm thấy cũng không tệ. Khi cô đang chuẩn bị tắt bếp thì ánh mắt liếc thấy một bóng người nghiêng nghiêng bên cửa.
Người đàn ông tựa lên cạnh cửa, không biết đã nhìn bao lâu rồi, khi bốn mắt gặp nhau, khóe môi anh cong cong: “Em nấu gì vậy, thơm quá.”
Giọng điệu tự nhiên như người chồng hết giờ làm việc trở về nhà hỏi han người vợ đang bận rộn trong bếp.
Mai Nhiễm vừa có cảm giác này thì hai tai lại nóng lên, cô nhìn sang hướng khác: “Mùi thơm là của canh gà hầm nhân sâm, anh rửa tay trước đi, có thể ăn cơm được rồi.”
Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, Mai Nhiễm đang uống canh, chợt nhớ ra: “Ngoài việc không được uống rượu, trà và cà phê ra, đồ ăn cũng phải thanh đạm, lần trước tôi có viết cho bà anh vài món ăn kết hợp cùng thuốc, hai thứ kết hợp, hỗ trợ với nhau hiệu quả sẽ rất tốt”.
Lúc ăn cơm mà cô vẫn không quên thân phận bác sĩ của mình, Phó Thời Cẩn cười nói: “Còn yêu cầu phải chú ý gì nữa không?”
“Giữ cho tâm trạng tốt, vận động vừa phải, cố gắng không vận động kịch liệt….”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như cái gì?” Mai Nhiễm thắc mắc.
“Thế nào là vận động kịch liệt?”
Mai Nhiễm nghiêm túc nghĩ: “Cái này rất khó định nghĩa, cũng tùy người mà khác nhau. Trên cơ bản thì những vận động khiến tim đập đạt tới 120 nhịp trở lên, hô hấp khó khăn thì đều gọi là vận động kịch liệt.”
“Vận động trên giường thì sao?”
“A?” Hai mắt Mai Nhiễm trừng to, trời ạ! Cô đang giải thích loại vận động trên giường này sao?
Ánh mắt người đàn ông thản nhiên và trầm tĩnh như đang chứng thực phỏng đoán của cô. Không hiểu vì sao lúc ấy, tâm tình cô như rơi xuống đáy cốc, lại còn bị nước lạnh bao quanh mấy lớp.
Mai Nhiễm cố gắng không nghĩ đến hình ảnh khiến lòng mình mất mát, cô miễn cường nặn ra một nụ cười: “Quan hệ tình dục thích hợp thì được”.
“Thế là tốt rồi”, Phó Thời Cẩn dường như rất hài lòng với đáp án này: “Tôi không mong người phụ nữ tôi yêu phải vì điều này mà chịu thiệt”.
Mai Nhiễm gắp một miếng hạt dẻ bỏ vào miệng, cảm giác như đang nhai sáp nến.
Người, phụ, nữ, anh, yêu.
Hóa ra, trên thế giới này thật sự có người phụ nữ may mắn như vậy.
“Bạn gái của anh chắc chắn vô cùng hạnh phúc.”
“Tôi chưa có bạn gái.”
Hả? Mai Nhiễm nghi ngờ mình nghe nhầm, vô thức hỏi: “Vì sao?”
“Trên thực tế, tôi vẫn luôn chờ một người.”
Đôi mắt nâu như hồ nước sâu thẳm ấy lúc này lại có phần cô đơn và buồn bã, Mai Nhiễm hơi đau lòng.
Cô không dám hỏi tiếp.
Nhưng anh vẫn thế, từng bước ép sát: “Nhiễm Nhiễm, cùng là con gái, nếu là em, giả sử có một người đàn ông chưa từng gặp mặt nói thích em, thậm chí muốn bên em suốt quãng đời còn lại, em sẽ có phản ứng gì?”
Thời gian như đột nhiên bị người ta ấn công tắc tạm dừng, khoảnh khắc tĩnh lại.
“Tôi…. Tôi không biết….”
Nét mặt Mai Nhiễm bình tĩnh nhưng trong lòng từ lâu đã nổi lên từng trận sóng nhỏ, mười ngón tay dưới bàn đang quấn chặt vào nhau, kéo theo hô hấp có phần không ổn định.
May sao lúc này có một cuộc điện thoại đã giải vây cho cô.
“Thời Cẩn à, không phải con nói sáng nay sẽ về sao, giờ đang ở đâu thế?”
“Bà ạ”, Phó Thời Cẩn cầm điện thoại, mắt vẫn dừng trên người đối diện: “Cháu về đến thành phố A rồi, hiện đang ở nhà bác sĩ Mai.”
Đầu dây bên kia truyền đến mấy tiếng cười tỏ vẻ đã hiểu, đã hiểu, Mai Nhiễm nghe được rất rõ, phần rung động trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.
“À, ông Dương tạm thời bận chút không thể đi đón cháu được, cháu bảo bác sĩ Mai cho cháu ở lại hết buổi trưa nhé!”
Phó Thời Cẩn bất đắc dĩ day day ấn đường: “Vậy thì phiền cô ấy lắm.”
“Cháu đưa điện thoại cho cô ấy, bà nói với cô ấy cho!” Bà cụ mạnh mẽ nói lớn tiếng.
Mai Nhiễm vội vàng nói: “Bà ơi, không phiền, không phiền đâu ạ.”
“Vậy được rồi”, bà cụ cười vui vẻ: “Cứ vậy trước đã, bà đi ngủ trưa một lát.”
“Buổi chiều em có kế hoạch gì không?”
Mai Nhiễm suy nghĩ: “Hình như tôi còn một phần báo cáo nghiên cứu chữa bệnh chưa viết, tối nay phải nộp. Anh thì sao?”
“Nhà em có phòng khách không?” Anh nhìn một vòng xung quanh.
“Chỉ có một thư phòng, nhưng mà…” Mai Nhiễm hơi do dự, “không có giường”. Cô nhìn sắc mặt hơi tiều tụy của anh, miệng nói: “Nếu anh không ngại có thể ngủ trên giường của tôi, có chăn đệm và ga giường mới, đợi cơm nước xong xuôi, tôi đi đổi cho anh.”
“Được.”
Mai Nhiễm: “…”
Anh thế mà đáp đến là dứt khoát, dường như cô có phần “tâm tư bất chính” rồi.
Một tiếng sau, Mai Nhiễm ngồi trước bàn máy tính, dưới góc phải màn hình có một dấu chấm than đỏ nhắc nhở không có kết nối internet, cô tính toán thời gian, khẽ thở dài một tiếng,
Hẳn là chưa đóng tiền cước nên đã bị cắt đường truyền.
Kệ đi, cô nhún nhún vai, vẫn là viết xong báo cáo trước, gõ cho tốt rồi đến tối trực ca dùng máy tính trong văn phòng gửi đi cũng được.
Phó Thời Cẩn nằm trên giường, gối còn vương mùi hương của cô, giống như ánh mặt trời vừa ấm áp vừa đẹp đẽ. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ở gần bên cô đến vậy, gần đến mức ở ngay trước mắt, giơ tay là có thể chạm đến.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách nho nhỏ, lúc thì liên tục, lúc thì dừng lại hồi lâu, cơn buồn ngủ dần nặng, anh nghiêng đầu liền chìm vào giấc nồng.
Cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ khẽ phất tấm màn che sát đất, lay động vẻ an bình trong căn phòng.
Chỉ cách một cánh cửa, hai trái tim mềm mại mà nóng rực.
Trước khi đi trực ca đêm, Mai Nhiễm đã cố ý tắm rửa trước, nhưng vừa đi kiểm tra các phòng xong, người cô lại ướt đẫm.
Cô trợ lý đặt một cái quạt điện nhỏ tự động lên bàn, phồng hai má thổi vù vù: “Nóng quá, nóng quá! Đàn chị, chị nói xem, sao có thể trùng hợp như vậy, điều hòa nói hỏng là hỏng. Trời nóng như thiêu, thật sự muốn giết con người ta mà.”
Mai Nhiễm lấy khăn giấy lau mồ hôi quanh cổ, buộc lại mái tóc hơi ẩm ướt, lúc này mới nhìn về phía cô trợ lý: “Tâm tịnh tự nhiên mát”.
Điền Điềm ngửa đầu rên: “Làm sao tịnh nổi đây?” Cả người cô giống như một cái vòi đang xả nước, mồ hôi tuôn ra ào ào từ những lỗ chân lông, nghịch di động cũng phải cẩn thận lót một tờ khăn giấy nữa.
Mai Nhiễm cười cười, mở máy tính, gửi báo cáo đến hòm mail được chỉ định, một lúc sau bên kia đã trả lời, đại ý là cho cô biết phương án đã được thông qua, chỉ cần chuẩn bị tham gia hội thảo y học sắp tới.
Hội thảo diễn ra ở thành phố B, kéo dài bảy ngày, người tham dự hội nghị đều là những bác sĩ nòng cốt từ các bệnh viện lớn phái đến. Cấp trên rất coi trọng việc này, lúc trước Mai Nhiễm đã nhận được thông báo rồi nên cũng không bất ngờ.
Cô đang định tắt trình duyệt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, do dự một lát, mở lại hòm mail mà đã lâu lắm rồi không dùng đến.
Mail mới nhất được gửi đến vào bảy năm trước, mùng 7 tháng 7, chưa đọc, người gửi là Ansel.
“Ôi!” Bên cạnh truyền đến tiếng thở dài của cô bé trợ lý: “Đã nhiều ngày như vậy, cái cô ”Suy Nghĩ Thật Kỹ” này vẫn còn chưa follow lại nam thần nữa, thiệt đau lòng……”
Mai Nhiễm chỉ nghe được tiếng thở dài, khúc sau nói gì cô cũng không rõ, có vẻ cô đã bị người khác bắt mất linh hồn trong nháy mắt, đôi mắt mềm mại xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ.
“MR.
Chỉ vì một thanh âm mà thích một người, đối với anh mà nói là điều cực kỳ vớ vẩn.
Nhưng điều đó lại thật sự xảy ra trong đời anh.
Anh đã do dự rất lâu, cảm thấy phải thành thật đối diện với nội tâm của chính mình
Anh muốn được ở bên em, muốn làm người bầu bạn với em cả đời.
Anh biết chuyện này rất đường đột
……
Chúng ta có thể gặp mặt không?”
Anh nói để cô suy nghĩ bảy ngày, nếu quá thời gian đó mà không hồi đáp, thì anh đã biết câu trả lời của cô.
Anh cho cô bảy ngày, mà cô lại trực tiếp biến mất bảy năm……
Hơi nước trào lên trong đáy mắt, chỉ cần nhẹ nhàng động chạm sẽ có nguy cơ tuôn ra ngoài. Mai Nhiễm hít sâu một hơi, tắt trình duyệt web đi, nhưng lại không tắt được rung động âm ỉ trong đáy lòng.
Đêm nay, Mai Nhiễm ở trong phòng trực ban mất ngủ cả đêm dài, mà ở một chỗ khác trong thành phố, cũng có một linh hồn đang xao động bất an.
Mai Mộng Nhiên nằm trên giường, mở to đôi mắt cay xè, gắt gao nhìn chằm chằm ánh sáng phát ra từ màn hình di động.
Người tên “Suy Nghĩ Thật Kỹ” này rốt cuộc là ai?! Dựa vào cái gì cô ta có thể được Ansel follow, lại còn là người duy nhất anh follow!?
Càng đáng chết hơn chính là đã qua hai ngày rồi mà cô ta còn chưa follow lại!
Rốt cuộc có mặt mũi lớn cỡ nào?
Mai Mộng Nhiên đột nhiên ngồi dậy vò đầu bứt tóc, buồn bực trong lòng không cách nào ép xuống được, cả người sắp phát điên.
Suy, Nghĩ, Thật, Kỹ.
Quả là muốn bắt được người bí ẩn kia, xem xem khuôn mặt thật của cô ta rốt cuộc ra sao!
Ngày tiếp theo, Mai Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị đi thành phố B để tham gia hội thảo.
Đúng lúc Mai Hồng Viễn cũng ở thành phố B, hai bố con khó lắm mới gặp mặt được, ăn xong một bữa cơm rồi lại vội vàng chia tay.
Chương trình ba ngày đầu của hội thảo khá phiền phức, Mai Nhiễm không dám lơi lỏng dù chỉ một phút. May mắn là đã tới hai ngày cuối cùng, trên cơ bản là tự do trao đổi. Cô ngồi giữa một đám chuyên gia, giáo sư y học từ những nơi nổi tiếng nhất cả nước, áp lực lớn nhưng ích lợi cũng không nhỏ.
Cô cũng không xem như là mọt sách chân chính, theo chân các giáo sư và chuyên gia thì càng coi trọng thực tiễn lâm sàng, thậm chí còn vui vẻ nghiên cứu thêm chút sách vở bàng môn tả đạo không chính thống, tuy là một mình một ngựa mò mẫm thế nhưng cũng coi như gặt hái được một ít thu hoạch.
Trở lại thành phố A đã là buổi tối, thật sự quá mệt mỏi nên Mai Nhiễm và đàn anh Châu Nhất Miểu tùy ý tìm một tiệm cơm nhỏ ở ven đường ăn một bữa.
“Lần trước anh nhớ em có nói từng gặp được một bệnh nhân bị nhiễm HIV?”
“Đúng vậy.” Mai Nhiễm dùng nước trà tráng sạch đũa muỗng một lượt, hơi suy nghĩ: “Bà ấy cũng không phải là bệnh nhân của em, ngẫu nhiên gặp được thôi, sao anh lại hỏi chuyện này?”
Châu Nhất Miểu cười cười: “Đột nhiên nhớ đến nên tiện thể hỏi thôi.”
Tầm mắt anh rơi trên người ngồi đối diện, không nghiêng không lệch, bình tĩnh như nước, cũng chẳngbộc lộ chút cảm xúc chân thật nào: “Mấy ngày nay mệt lắm hả?”
“Vẫn còn chịu được.” Mai Nhiễm uống một ngụm nước trà: “So với em tưởng tượng thì khá hơn nhiều.”
“Em tưởng tượng như thế nào?”
“Ừm.” Mai Nhiễm cắn môi, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một ít xấu hổ: “Lúc trước tưởng tượng phải đứng nói trước mặt nhiều chuyên gia uy quyền như vậy, em sợ mình sẽ nhũn cả hai chân, hoặc là tìm một cái hốc chui vào.”
Châu Nhất Miểu bị cô chọc cười: “Hồi hộp như vậy thật ư? Nhưng lúc ấy em thể hiện rất khá, lúc kết thúc anh đứng dưới bục vỗ tay đến đỏ cả lên.”
Anh vẫn nhớ rất rõ ràng. Cô đứng trên bục, đứng ở vị trí nổi bật nhất trong hội trường, giọng nói từ tốn, không kiêu ngạo không nịnh bợ, đáy mắt trong veo sạch sẽ như nước suối, đẹp đến mức làm người ta mê say, anh nhìn không chớp mắt, tới mức luyến tiếc phải dời đi.
Có lẽ đời này, về sau sẽ không còn lúc nào có thể dùng ánh mắt chăm chú và tràn ngập tình yêu để nhìn cô như vậy nữa chăng?
Mai Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục uống trà.
Khách không nhiều nhưng đồ ăn lại lên rất chậm, người phục vụ nhỏ giọng giải thích: “Ông chủ và bà chủ đang cãi nhau, đầu bếp vốn là muốn khuyên can lại bị bà chủ tát cho một cái nên hôn mê bất tỉnh, giờ ông chủ đang xào đồ ăn…… Thật sự rất xin lỗi vì đã gây bất tiện cho anh chị.”
Hai người liếc nhau, ăn ý nở nụ cười.
“Kỳ thật.” ý cười của Châu Nhất Miểu ý cười càng tươi, ngón tay anh gõ nhẹ lên miệng chén trà: “Anh cũng từng muốn mở một tiệm cơm gia đình nhỏ.”
Mai Nhiễm hứng thú: “Vậy sao anh lại không mở mà thành bác sĩ vậy?”
Anh nhún vai, khẽ hất cằm về phía phòng bếp: “Chắc là sợ tương lai cũng cưới phải một bà vợ như vậy chăng?”
Mai Nhiễm không nhịn nổi, “Phụt” một tiếng, bật cười.
“May mắn là anh có liệu trước.”
“Anh yên tâm, chị dâu tương lai nhất định là dịu dàng hiền thục, sẽ không hở ra là cãi nhau với anh đâu.”
Châu Nhất Miểu dùng chiếc đũa nhẹ nhàng chọc lá trà trôi nổi trong ly, nghe vậy thì ngước mắt nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt bừng lên không che giấu được. Có trăm câu ngàn chữ thấp thoáng bên môi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Anh mong nhờ vào lời chúc tốt lành của em.”
Cơm nước xong mất hơn một tiếng, tiệm cơm cách nhà Mai Nhiễm rất gần. Châu Nhất Miểu tiễn cô đến dưới lầu, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô biến mất trong tầm mắt, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi.
Càng đến gần, càng không có cách khống chế.
Tiến lên thêm một bước là có thể bước vào cuộc sống của cô, nhưng nếu thất bại, có thể việc ở cạnh cô như đêm nay cũng trở thành vọng tưởng.
Vận khí nửa đời trước của anh đều đã dùng hết, làm sao dám đi đánh cuộc nữa?
Trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao, ánh trăng chiếu xuống như nước nhưng lại không chiếu đến góc tối tăm nhất trong đáy lòng của chàng trai này.
***
“Chị, sao chị lại đổi di động?” Trợ lý ngắm nghía cái di động màu đen không thu hút tẹo nào đang nằm trên bàn, ngạc nhiên nói: “Loại điện thoại Nokia này chắc được coi như đồ cổ rồi ha?”
Từ đợt di động vỡ thành mấy mảnh, Mai Nhiễm vẫn luôn bận rộn, cũng không có thời gian mua máy mới, may là trong nhà còn một cái điện thoại lúc trước bố không dùng tới, nên cô lấy ra dùng tạm.
“Cũng có thể coi là vậy. Ngoại trừ gọi và nhắn tin cũng không có chức năng nào khác.”
“Vậy chị định dùng luôn sao?”
Mai Nhiễm lắc đầu, nghĩ rồi nói: “Cuối tuần chị có thời gian sẽ mua một cái mới.”
Trợ lý cười “He he” hai tiếng, “Em biết mà, giới trẻ bây giờ á, không lên mạng được thì giống như trẻ con bị cắt sữa ấy.”
“Ba hoa!” Mai Nhiễm lấy tập bệnh án gõ lên đầu cô bé một cái: “Chị đi họp đây.”
Cô đi rồi, Điền Điềm lấy điện thoại ra, lướt lướt một lúc, miệng cô nàng lại lại xịu xuống: “Ôi, đã mấy ngày rồi, “Suy Nghĩ Thật Kỹ” vẫn chưa follow nam thần của mình, thật sự là yêu tinh hại người mà!”
Trên Weibo, “’Suy Nghĩ Thật kỹ’ hôm nay follow nam thần chưa?” liên tục đứng top ở bảng xếp hạng tìm kiếm bảy ngày, số lượng người đọc và bình luận cao chót vót, nhưng chính chủ lại cố tình không có tin tức gì, giống như đột nhiên biến mất vậy. Nam thần lạnh lùng cao quý bị người ta ngó lơ, sao lại hành hạ tình cảm chân thành của thần tượng bọn họ như vậy chứ?
“Oa f*ck! Tây Kinh bình an* kìa!!” Đột nhiên Điền Điềm tuôn ra một tiếng chửi thề: “Cái cô “Suy Nghĩ Thật Kỹ” này rốt cuộc có bối cảnh thế nào đây?”
* Theo như mị, kẻ đã đọc truyện này n+1 lần để beta thì mạnh dạn khẳnh định Tây Kinh bình an là weibo của cô nàng cảnh sát ở Tây Kinh.
Các fan vốn nhiệt tình thấy đương sự vẫn không có phản ứng thì liền bới lộn nhào Weibo của cô. Thế mới thấy kinh ngạc, cái tên “Suy Nghĩ Thật Kỹ” có vẻ tầm thường nhưng địa vị không hề nhỏ, trừ follow qua lại với thiên hậu nổi tiếng Dư Thanh, trang chính thức của tập đoàn Mai thị của tỉ phú Mai Hồng Viễn là fan của cô, mấy ngày trước, cả Tây Kinh bình an cũng follow cô……
Các fan đều sững sờ đến mức trợn mắt há mồm: “Trời ạ, nước quá sâu, sương quá dày, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!”
“Mẹ ơi, giống như mình follow một nhân vật khó lường nha!”
Vì thế, sau khi “Suy Nghĩ Thật kỹ” trở thành người duy nhất được nhà sưu tập đồ cổ nổi tiếng có ngàn vạn fan Phó Thời Cẩn follow, lại bị “Tây Kinh bình an” đẩy lên top bảng xếp hạng tìm kiếm tiếp……
Trong khoảng thời gian ngắn, thân phận của “Suy Nghĩ Thật Kỹ” trở thành điều bí ẩn. Hàng ngàn hàng vạn fan nhiệt huyết sôi trào suy đoán thân phận của cô gái vừa thần bí vừa giấu mình này, gần như biến thành “Việc trọng đại của toàn dân”.
“Cô thật sự không biết người tên “Suy Nghĩ Thật Kỹ” này?” Người đại diện của Mai Mộng Nhiên hỏi lại lần nữa.
“Hoàn toàn không biết.” Mai Mộng Nhiên ảm đạm lắc đầu: “Kỳ thật, tôi và Ansel tiếp xúc riêng cũng không nhiều.”
Người đại diện của cô ta thở dài mấy lần: “Trước đó tôi còn tưởng Weibo của Phó Thời Cẩn chỉ phục vụ cho công việc, có follow lại hay không đều không đáng nói, nhưng tình hình này thì khác rồi. Anh ta lại đi follow người khác, lại còn là người duy nhất! Trước đây cô follow anh ta cũng không đáp lại, giờ thì hay rồi… Đây không phải là vỗ bôm bốp vào mặt chúng ta sao?”
Cô ta nói liền tù tì xong, lại nghi ngờ: “Phải nói là tôi cũng khá tò mò thân phận của người này, cả Dư Thanh cũng follow cô ấy, có phải là người trong ngành không?” Cô ta âm thầm suy đoán: “Có lẽ đây là một manh mối.”
“Đúng vậy!” Trợ lý Tiểu Hạ cũng nói: “Tuy rằng không biết cô ấy là ai, nhưng thân phận chắc chắn không đơn giản, em nghe trên mạng nói trang chủ của tập đoàn Mai thị cũng follow cô ấy đó.”
“Cái gì?!” Mai Mộng Nhiên đang có vẻ mặt uể oải không vui đột nhiên chát chúa hỏi: “Cô mới vừa nói, tập đoàn Mai thị!?”
Lúc trước cô ả cực kỳ bất mãn nên cũng không xem kỹ nội dung và những bình luận về sau, nên vừa nghe thấy bốn chữ này thì lờ mờ hiểu ra: “Suy Nghĩ Thật Kỹ”? Tưởng Tưởng? Chẳng lẽ là cô ta? Không, không thể nào! Sao có thể là cô ta!?”
Hai người đứng đó thấy cô ả lẩm bẩm như phát điên, ngạc nhiên trong chốc lát, đại diện hỏi: “Mộng Nhiên, cô nghĩ ra là ai ư?”
Mai Mộng Nhiên đã sớm xách túi lao ra khỏi cửa.
Cửa khoa Trung y đột nhiên bị người ta đẩy mạnh, Mai Nhiễm ngẩng đầu thì thấy một bóng người vọt vào.
“Mai Nhiễm!”
“Cô lại đến đây làm gì?”
Mai Mộng Nhiên vẫn còn thở phì phò: “Là chị đúng không? Chị chính là ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’?”
Nhất thời Mai Nhiễm còn chưa hiểu được: “Ý là sao?”
Mai Mộng Nhiên đỏ mắt, gầm nhỏ với Mai Nhiễm giống như một con thú: “Tên Weibo của chị có phải là ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’ không? Làm sao có thể là…chị chứ?”
Cô ả lại cười to: “Ha ha ha, tôi biết, tôi biết mà……”
Cô gái mà ả ghét nhất trên đời chính là người trước mắt đây. Rõ ràng có gia thế tốt nhưng lại cố tình muốn làm bác sĩ, luôn luôn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh, giống như chưa bao giờ biết đến đau khổ của đời người. Đúng vậy, cô làm sao mà biết được?
Nhưng Mai Mộng Nhiên không thể không thừa nhận, cô ta ganh tỵ với Mai Nhiễm, ganh tỵ đến sắp nổi điên! Vì sao từ nhỏ cô đã là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mai? Dựa vào cái gì mà trời sinh cô đã có khuôn mặt xinh đẹp, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều yêu thương chiều chuộng cô trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì mà cô có thể cao cao tại thượng……
Mà tất cả những thứ ấy, chỉ sợ chính cô ta nỗ lực và trả giá cả đời cũng sẽ không thể đạt được!
Cho dù hiện giờ có sống đàng hoàng ngăn nắp nhưng trong lòng Mai Mộng Nhiên cũng biết rõ ràng bản thân là một linh hồn xấu xí hèn mọn cỡ nào.
Cô ả chạy trên đường, lần đầu tiên quên ngụy trang, thu hút nhiều ánh mắt của người qua đường, may là có bóng đêm che giấu.
Điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông. Cô ta bắt máy mà không thèm nhìn màn hình, đầu dây kia truyền đến một tiếng cười khiến người ghê tởm: “Nhiên Nhiên.”
“Là thế này, gần đây mẹ hơi thiếu tiền……”
“Ha!”
“Thái độ của mày như vậy là sao! Mẹ ấy à, nhàn rỗi không có việc làm, nên có tìm lại ảnh chụp chung trước đây với mày. Mày lúc nhỏ so với bây giờ khác biệt cũng lớn thiệt nha, nếu tao……”
Mai Mộng Nhiên cười lạnh ném mạnh điện thoại xuống đất. “Bốp” một tiếng toàn bộ màn hình đều vỡ vụn, hình người giống như bị cắt một vết ngang cổ, hoàn toàn không có tiếng động.
Trong khoa Trung y, Điền Điềm đặt bữa ăn khuya mới mua về lên bàn: “Chị, em còn mua riêng cho chị một phần chè đậu xanh đó.”
“Cám ơn em.”
“Khách sáo với em làm gì?” Cô trợ lý cực kỳ nhiều chuyện thò đầu qua: “Chị, em mới nghe y tá nói, bác sĩ Châu gặp rắc rối.”
Mai Nhiễm dừng bút: “Có chuyện gì vậy?”
“Cụ thể thì không rõ lắm,” Điền Điềm cố gắng nhớ lại, “Hình như là lúc trước anh ấy có nhận một bệnh nhân nhiễm AIDS, sau đó người nhà không biết sao lại gây chuyện. Nhưng chắc là không phải việc lớn gì, bác sĩ Châu là người đáng tin cậy như vậy mà……”
Mai Nhiễm nghĩ cũng đúng, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Ngày mai chị qua khoa ngoại Tim mạch hỏi thăm thử một chút.”
“He he he” cô nhóc trợ lý cười tà: “Ngày mai đó, nam thần của em lại đến đây tái khám mà! Chị, có phải chị cũng rất chờ mong anh ấy tới không?”
Vừa định gõ đầu cô một cái thì cô nhóc thông minh này đã nhanh chóng trốn đi, còn lớn tiếng la hét: “Chị đừng có phủ nhận, chị xem chị xem, mặt chị đỏ lên rồi kìa!”
“Có điều, nam thần của em đã có người trong lòng rồi.” trợ lý vỗ vai cô: “Chúng ta cùng là người cùng cảnh ngộ!”
“Ừm, có ý gì?”
“Ý là nam thần của em đã có cặp rồi, là một cô nàng thần bí tên là “Suy Nghĩ Thật Kỹ”.
Mai Nhiễm: “……”
Buổi tối tan làm, mới vừa về đến dưới nhà thì nhận được điện thoại của Dư Thanh gọi tới: “Gửi tin trên Wechat cho cậu mà cậu không trả lời, vẫn chưa mua điện thoại mới sao?”
“Đúng vậy, định để ngày nghỉ mới đi mua.”
Dư Thanh: “Không cần mua, mấy hôm trước nhà tài trợ tặng mình mấy cái 6s, mình đã kêu trợ lý chuyển phát nhanh cho cậu một cái, chắc là sắp tới rồi.”
“Hình như……” Mai Nhiễm lấy chiếc hộp nhỏ từ thùng thư chuyển phát nhanh ra: “Đã tới rồi.”
“Vậy thì tốt.” Dư Thanh ngáp một cái: “Trước mắt cứ như vậy đi, ngày mai còn phải quay nữa, mình đi ngủ trước đây.”
“Ngủ ngon.”
Mai Nhiễm về đến nhà, mệt đến mức không muốn nhúc nhích. Nằm trên sô pha nửa tiếng mới lấy lại chút tinh thần, cô như nhớ đến điều gì, vươn tay lấy điện thoại mới mở ra.
Dư Thanh rất chu đáo, giúp cô sạc đầy pin, còn download một ít app thường dùng về, Mai Nhiễm click mở Weibo, đăng nhập tài khoản.
Avatar của cô là hình chibi một con hươu sao nhỏ màu hồng nằm thoải mái trên mặt cỏ xanh, hai sừng cong cong đáng yêu, cặp mắt vừa dễ thương vừa thông minh.
Điện thoại vang lên âm thanh thông báo liên tiếp, cô giật mình, tin thông báo hiện một dãy số đỏ tươi, không còn biết được chính xác là bao nhiêu cái nữa.
Fan mới, bình luận rồi tin nhắn hoa cả mắt…… Còn có đề tài không hề giảm nhiệt kia bên cạnh: “‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’ rốt cuộc là ai” “‘Suy Nghĩ Thật kỹ’ hôm nay đã follow nam thần chưa?”
Rất nhanh, cô đã tìm được nguyên nhân của tất cả sự khác thường này.
Là từ một fan mới có tên là “Phó Thời Cẩn”, người sưu tầm kiêm giám định đồ cổ nổi tiếng.
Tim Mai Nhiễm “thịch thịch thịch” mà nhảy lên, bấm vào Weibo của anh, follow 1, fan 25.679.109, Weibo 10.
Cô nín thở chăm chú bấm vào mục follow của anh: Suy Nghĩ Thật Kỹ.
Hệ thống thông báo: Follow thành công!
Sau đó màn hình lại hiện ra một cửa sổ: Chọn nhóm cho Phó Thời Cẩn.
Ngón tay Mai Nhiễm bấm vào ô “Đặc biệt chú ý”
Cô rủ thấp lông mi, mặt như hoa đào, ráng đỏ chậm rãi nở rộ.