Tôi vừa bước vào đã hối hận, hôm nay là họp mặt sinh nhật anh. Tôi đã dụng tâm ghi lại sinh nhật của tất cả những khách hàng kim cương, nhưng mấy hôm nay đầu óc rối bời nên quên mất.
“Xin lỗi Tập tổng, em không biết hôm nay là sinh nhật anh…” Tuy từng hôn từng ngủ với Tập Hiểu Bắc nhưng cảm giác của tôi với anh bây giờ không giống như trước nữa, không dám nhìn anh, tôi lúng túng cúi thấp đầu.
“Ồ? Không sao, tự lấy gì ăn đi.” Anh gầy hơn một chút, sắc mặt cũng tái hơn, miễn cưỡng tựa vào sofa lớn, hoàn toàn không hợp với đám người vây xung quanh.
“Tập tổng, thân thể anh không thoải mái sao?” Tôi thầm cảm thấy không ổn.
“Mấy hôm trước uống say quá, chắc bị cảm nên hôm qua vừa mới hạ sốt.” Anh mỉm cười nhìn tôi, không vui cũng không giận, khí lạnh cứ không ngừng thổi vù vù sau lưng tôi, chẳng trách. Giờ thì tốt rồi, chủ mưu tự đến nộp mạng luôn.
Đột nhiên có một người phụ nữ tới cắt ngang cuộc nói chuyện, cúi người hôn anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Chuyện cho vay không mở lời được nữa, tôi bèn lấy một ly champagne từ người phục vụ rồi tìm một góc hẻo lánh để ngồi xuống. Xe đặt bánh gato đã được đẩy tới rồi, đợi đến lúc thổi nến thì tôi sẽ lợi dụng bóng tối để trốn, quả thật không nên tới vào hôm nay.
“Này, chào buổi tối.” Một người phụ nữ mặc dạ phục có thắt lưng màu đen tới ngồi cạnh tôi, lớp trang điểm của cô cực kỳ tuyệt, tôi nhìn mà không nhận ra tuổi thật, chắc tầm ba mươi bốn mươi gì đấy.
“Chào chị.” Tôi lễ phép trả lời, không muốn tiếp tục làm quen.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu tên là Quản Giang Đào đúng không. Tôi nghe nói cậu phụ trách bộ phận quản lý tài sản.”
Chọc đúng bệnh nghề nghiệp, thế là tôi bắt đầu tán gẫu, không ngờ cô chính là chủ của Thủy Sắc, một người rất có chừng mực, vừa lơ đãng hỏi một ít kiến thức về quản lý tài sản, vừa chăm chú nhìn tôi một cách kín đáo. Lúc này, đèn đã tắt, Tập Hiểu Bắc đứng trước bánh gato cắm đầy nến, tay chắp thành hình chữ thập ước nguyện, dáng vẻ động lòng kia gợi lại cho tôi kí ức về đêm hôm ấy. Anh thổi một hơi tắt nến, trong tiếng hoan hô, có một bàn tay thoang thoảng mùi thơm đặt ở hạ bộ tôi: “Quản tiên sinh, nơi này ồn quá, hay là chúng ta tới chỗ khác nói chuyện nhé?”
Tôi không nhúc nhích, định chờ lúc đèn sáng thì gạt tay cô ra, thế nhưng tôi sai rồi, cô ung dung chống cằm nhìn xung quanh, cánh tay âm thầm dùng sức. Tôi hơi hoảng, định bắt lấy tay cô thì đã bị giữ lại, hai lòng bàn tay đều ướt mồ hôi, quyện vào nhau.
Tôi thoáng nhìn thấy giày da trên đất đầu tiên, ngẩng đầu lên thì gặp Tập Hiểu Bắc. Anh đang cầm một đĩa bánh gato nhỏ tới trước mặt tôi, tôi đưa tay nhận lấy theo bản năng, thế nhưng tay còn lại vẫn đang nắm chặt một chỗ với người phụ nữ.
Tập Hiểu Bắc nhìn tôi đầy hàm ý, cúi người xuống giữa hai bọn tôi, nghiêng người ghé vào tai người phụ nữ cảnh cáo: “Chu Lỵ, không nên động vào người của tôi.”