Chạng vạng, tôi nhận được tin nhắn của chủ tịch ngân hàng, ông hỏi sự việc tiến triển thế nào rồi, có hi vọng gì không. Tôi trả lời lại là trong vòng hai hôm nữa sẽ có kết quả, bọn họ đang kéo dài thời gian không muốn chuyển khoản.
Tắt di động, tôi chợt thấy nghi ngờ mục đích của chuyến đi này: Rốt cuộc là tôi không tiếc thân mình dâng hiến cho Tập Hiểu Bắc để nhận lấy hạng mục cho vay, hay là lấy cớ cho vay để quyến rũ Tập Hiểu Bắc? Nếu là vế thứ nhất thì quả không đáng tin, Quản Giang Đào tôi là một người kính nghề yêu nghiệp, ngân hàng hay nhà thổ, quản lý tài chính hay trai bao, nói đến cùng thì bản chất vẫn khác nhau; còn như vế sau, chuyện tôi quyến rũ Tập Hiểu Bắc đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi, cần tìm lí do để làm gì chứ? Tôi thấy mình sắp biến thành hoàng tử Hamlet đến nơi(1), chưa cần nói tới chuyện cho vay, chỉ nhìn tình hình bây giờ thôi cũng đã thành vấn đề rồi.
Nghĩ đã thấy đau “trứng”, thôi bỏ đi. Tôi đặt gạt tàn xuống thảm trải sàn, ngửa người ra sau, vừa hút thuốc vừa nhìn Chu Lỵ cất tiểu thuyết. Trời dần ngả tối, Chu Lỵ nói hôm nay Tập Hiểu Bắc phải tham gia một hội nghị quan trọng trên thành phố, tối còn đi xã giao, chắc sẽ về rất muộn. Tôi chạm nhẹ vào giữa khe sau bị bôi thuốc, vừa dính dớp, vừa lạnh lẽo, vừa đau, vừa trống trải. Nó đang giấu đi thứ dục vọng vừa khát khao vừa thầm kín của môt dâm phụ điển hình, nhiều đến mức khiến tôi phải tự hoài nghi về vị trí trên giường của mình sau này. Đang tự thương tự yêu tự chìm đắm trong ảo tưởng về tương lai không lối thoát thì tiếng mở cửa vang lên, Tập Hiểu Bắc đã về.
Chúng tôi đối mặt với nhau một hồi, vừa cười vừa đỏ mặt. Anh cởi giày ném túi rồi đi về phía tôi, đầu tiên là dụi tắt điếu thuốc, sau đó vén chăn lên. Mông như được đặt dưới ánh đèn led của sân bóng, tôi đã quen với cảm giác bị người khác đè ra soi xét nên cũng không thấy gì quá đáng. Tập Hiểu Bắc im lặng nhìn tôi một lát rồi kéo chăn lên eo cho tôi, anh cúi người, hôn một đường dọc lên từ dưới xương cụt.
Tôi vặn nhỏ đèn ngủ, ôm gối khẽ rên rỉ. Môi Tập Hiểu Bắc vừa mềm vừa nóng như lửa, lúc hôn đến gáy thì thứ cương cứng của tôi như biến thành tàu phanh gấp khi thấy cờ hiệu lệnh, bắn ra không ít tia lửa nhỏ. Tôi không nhịn được bèn cọ lên giường vài cái, lúc ngẩng đầu chợt kêu “a” lên, thế là Tập Hiểu Bắc dừng tay, lật ngửa tôi lại.
“Tổ tông à, đừng kêu.” Anh cười khổ, nhìn xuống hạ bộ đã căng phồng của mình “Muốn bị tôi đâm hỏng mới vừa lòng sao?”
Tôi cũng thấy hơi quá, chẳng nhẽ mình nằm trần truồng trên giường cả ngày chỉ để đợi anh về chà đạp thôi sao? Quả đúng là một tên bị cuồng tra tấn mà. Ảo não rúc vào trong chăn, tôi nghe thấy Tập Hiểu Bắc tiếp hai cuộc điện thoại, sau đó phòng vệ sinh vang lên tiếng nước rào rào.
Không lâu sau, Tập Hiểu Bắc mang theo hơi nước mát lạnh tiến lại gần tôi, anh đặt ngón tay vào giữa hai hàm răng của tôi trước, một cái khác thì lần xuống dưới thăm dò.
Kỹ thuật của anh không quá tốt, chắc chắn trước đây chưa từng ngủ với đàn ông bao giờ, còn phụ nữ xinh đẹp thì khỏi phải đoán, chắc chắn anh chưa bao giờ phải tự an ủi để giải quyết nhu cầu sinh lý. Dù vậy, cậu em của tôi vẫn rất kích động, tự nguyện lấy lòng chiều ý anh, rất ra dáng một tên tiểu nhân nịnh bợ. Tôi cắn nhẹ lên ngón tay anh, kiềm chế phát ra vài tiếng giọng mũi. Anh vừa hành sự vừa khẽ nói bên tai tôi: “Con trai à, đúng như vậy đấy. Sau này con phải biết cách kiềm chế bản thân mình, ba cũng sẽ không mất tự chủ, thật ra ba cũng muốn cho con thoải mái, đâu thể tự biến mình thành một tên súc sinh được…”
Tôi rất khâm phục sự thông minh của mình, biết Tập tiên sinh đang khéo léo xin lỗi chuyện tối qua, thế là tôi dùng phản ứng sinh lý bình thường để bày tỏ sự tha thứ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ôm eo tôi từ phía sau, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp. Ban ngày tôi ngủ quá nhiều, lại còn mải suy tính chuyện cho vay nên không ngủ được. Tôi đứng dậy kéo rèm cửa sổ, mặt trăng đêm nay vừa lớn lại vừa tròn, cảm tưởng như nó đang treo bên cửa sổ, tôi vươn tay ra lấy, thế nhưng chạm phải cửa thủy tinh, hẳn là mặt trăng cũng giống vậy, vừa lạnh vừa trơn nhẵn.
“Con trai, không ngủ được sao? Còn đau à?” Đôi mắt ngái ngủ của Tập Hiểu Bắc mông lung nhìn tôi, anh vén chăn lên, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên lồng ngực trần trụi nhợt nhạt, tôi chui vào, không ngờ lại ấm áp mê người đến vậy. Anh gối cằm lên đầu tôi, lấy tay xoa nhẹ sau lưng tôi, “Ngủ đi”, anh nói, “Còn tiếp tục như vậy thì sẽ đến sáng mất.”
Tôi cọ tới cọ lui trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, vậy mà vẫn không ngủ được. Cả ngưới cứng như cây gậy, thế nhưng tôi không dám nhúc nhích, sợ ảnh hưởng đến anh. Tay Tập Hiểu Bắc không xoa nữa, khoác lên hông tôi, tôi cảm nhận được sự do dự của anh trong nháy mắt, tim cũng ngừng đập theo. Một lát sau, bên tai tôi vang lên tiếng hát trầm thấp êm ái.
Tôi nhớ hồ sơ của Tập Hiểu Bắc có viết, ba anh là người Hán, mẹ là người Mông Cổ, khúc hát ru này thấp đến độ tôi không nghe rõ, càng không hiểu được ngôn ngữ, hẳn là trước kia mẹ anh đã từng hát cho anh nghe. Giọng nói của Tập Hiểu Bắc vừa cuốn hút vừa hàm xúc, tuy quay lưng về phía cửa sổ, tôi vẫn cảm nhận được ánh trăng mỏng như màn sương đang len lỏi qua từng khe hở để lấp đầy cả căn phòng, mang theo vị cỏ tanh ngọt đến từ thảo nguyên xa xôi, tiếng đàn đầu ngựa du dương nghẹn ngào, còn có cả hương vị ẩm ướt của quê hương tôi trong trí nhớ. (2)
Chắc do quá mệt mỏi, Tập Hiểu Bắc nhanh chóng chìm vào giác ngủ. Tôi mở to hai mắt trong bóng tối, không ngủ nổi.
Anh chỉ là một người bình thường có tiền, mà ban đầu tôi cũng chỉ muốn moi từ anh một chút lợi ích, sau này lại nghe theo nửa người dưới của mình, tìm đến anh để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, chỉ thế thôi. Nhưng Tập Hiểu Bắc là kẻ tội ác tày trời, sao anh lại hát cho tôi nghe, dùng tiếng mẹ đẻ của anh, ngâm lên khúc hát ru ấy. Tuy chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhưng lại làm bẩn thứ dục vọng thuần khiết nguyên thủy mà tôi dành cho anh, khiến tôi nảy sinh cảm giác yêu anh trong phút chốc.
Không thể, Quản Giang Đào, tôi nghĩ, khi trời sáng, nhất định phải bàn chuyện cho vay.
____________
Chú thích:
(1) Hamlet là nhân vật chính trong vở bi hài kịch cùng tên của nhà văn William Sherkspeare. Câu chuyện kể về cuộc đời của hoàng tử Hamlet của nước Đan Mạch, sau khi vua cha bị giết chết, mẹ chàng tái giá vời người đã giết chết cha của chàng. Chàng là một biểu tượng trong nền văn học thế giới, khái niệm “bệnh Hamlet” chỉ thái độ suy tư, lý luận nhiều nhưng không đủ tin tưởng và dũng khí để hành động cụ thể. Giống như Quản Giang Đào, anh luôn đấu tranh tâm lý về chuyện yêu hay không yêu, tổn thương hay đau khổ.
(2) Đàn đầu ngựa là một nhạc cụ hai dây của người Mông Cổ, trên đầu đàn có chạm hình đầu ngựa.
Quản Giang Đào là người Giang Nan, nơi này là vùng sông nước nên không khí quanh năm ẩm ướt, đó là lí do Quảng Giang Đào nhớ nhà.
________________
Lời người dịch: Quảng Giang Đào yêu Tập Hiểu Bắc rồi, nhưng cậu vẫn cố chấp coi đó chỉ là nhu cầu sinh lý cần giải quyết. Cậu buộc tội Tập Hiểu Bắc vì đã làm lung lay dục vọng thể xác của mình, để cậu phải đối mặt với con tim đang thổn thức. Quản Giang Đào không vô tâm, cậu quá có tâm, thế nên chỉ một tổn thương nhỏ cũng khiến cậu lo được lo mất, khiến cậu sợ hãi tương lai phía trước. Dư Học Bình là nỗi đau của cậu, Tập Hiểu Bắc là liều thuốc, thế nhưng cậu chần chừ không tiếp nhận liều thuốc này.