Cả khuôn mặt cô bị che kín, hô hấp không thông, vào lúc sắp ngạt thở liền gắng gượng mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc mịn màng của phái nam.
Cô sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm những đường cơ trước mặt, đầu óc hỗn độn.
Cơ ngực của Bùi Giang Nguyên rất lớn, thật giống mấy anh trai trên mạng...
Nghĩ đến những video trai đẹp của Ngô Hàm Ngọc, không hiểu sao cô lại vươn ngón tay ra, đầu ngón tay ấn nhẹ vào--
Cơ bắp rất mềm, không khác gì ngực của mình.
Cô khẽ nuốt nước miếng, sau khi chạm vào liền tỉnh táo lại vài phần.
Tại sao cô lại nằm trong lòng Bùi Giang Nguyên?
Đồng Ngôn chậm rãi nhích người, cố gắng trở lại vị trí cũ trước khi anh tỉnh dậy.
Đột nhiên, cánh tay của anh chặn lại động tác của cô, lần nữa kéo cô bao bọc vào lòng--
Mặt Đồng Ngôn đụng vào ngực anh, răng va vào cơ ngực mềm mại, từ lúc sinh ra đến giờ quả thật là lần đầu tiên cô thật sự trải nghiệm cảm giác chôn mặt vào ngực.
"..."
Không cần nghĩ, náo động lớn như vậy mà Bùi Giang Viễn còn không tỉnh lại thì chỉ có người đã chết.
Tay anh lần từ eo lên ôm sát lưng cô, thở hắt ra, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Sao vậy?"
Mặt cô đỏ lên, có chút ngượng ngùng: "Anh buông em ra trước..."
Hai người không chỉ cách quá gần mà còn ôm nhau. Cô áp mặt vào ngực anh, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Mà thứ cương cứng vì phản ứng bình thường vào buổi sáng của đàn ông, giờ phút này nhờ sự đan chéo giữa hai đôi chân mà trực tiếp chen vào giữa đùi cô.
Anh rõ ràng nghe thấy nhưng không chịu nhượng bộ, cánh tay ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu thì thầm: "Tối hôm qua em trốn xa vậy..."
Tai cô càng đỏ hơn, đương nhiên hiểu ý anh là gì.
Toàn thân cô được bao bọc bởi mùi hương gỗ trầm của anh, hoa văn trên chăn cũng là cô đã chọn cho anh.
Bây giờ cô đã rơi vào địa bàn của anh.
Trốn anh là cô, chủ động chui vào chăn anh cũng là cô.
Đồng Ngôn nín thở, không thể tin được mình khi ngủ lại không thành thật như vậy, ba tháng qua đây lần đầu tiên cô chui vào chăn anh, thật sự quá bất thường.
Bùi Giang Nguyên tựa hồ cũng nhìn ra, cười nhẹ: "Đêm qua em tự đạp chăn đi, lạnh đến run rẩy lăn vào chăn anh."
Cô quay lại, phần giường sau lưng thực sự trống trải, có lẽ đúng như anh nói.
Nhưng--
Cô đẩy anh: "Anh buông ra, em muốn dậy."
Dính chặt nhau thế này rất dễ 'lau súng bóp cò nhầm'.
Khóe môi vừa nhếch lên của Bùi Giang Nguyên lại rũ xuống, nhìn đỉnh đầu của cô, không nói một lời giơ tay lên, ra hiệu cho cô ra ngoài.
Đồng Ngôn thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhanh chóng xuống giường, đang định trốn ra khỏi phòng ngủ, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô quay đầu nhìn, lại thấy người đàn ông cụp mắt xuống, hai tay vẫn ở tư thế khi cô gối đầu lên, trên mặt là sự thất vọng khó tả.
Thấy cô lại xoay người, anh gượng cười hỏi: "Cơm tối có cần anh đưa em đi ăn không?"
Bùi Giang Nguyên giống như một người chồng đức hạnh bị người vợ cặn bã của mình ghét bỏ, rõ ràng rất không vui nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh hỏi han cô muốn gì.
Tim Đồng Ngôn như bị ai bóp lấy, nhói lên, không đau, nhưng cảm giác áy náy gần như lập tức xẹt qua lồng ngực, khiến cô không ngẩng đầu lên nổi.
Cô do dự đi trở về hai bước, đầu óc hỗn độn đến mức nằm xuống lần nữa.
Cô chỉ nhặt chăn dưới đất lên đắp lại, vẫn cách anh rất xa.
Đồng Ngôn thành thật nhìn trần nhà: "Hiếm khi được ngày cuối tuần, tốt hơn nên nằm nghỉ một lát."
Editor: Lạc Rang