Đồng Ngôn liếc nhìn bàn ăn thịnh soạn, âm thầm bĩu môi.
Tôm om dầu, hàu nướng, hải sâm và canh bò, tất cả những thứ này khiến Đồng Ngôn suy tư một trận.
Quả nhiên, hai người vừa bắt đầu dùng bữa, người phụ nữ trung niên đang ủi bánh bên kia đã mở miệng nói: “Tiểu Bùi, con và Đồng Đồng tính khi nào sinh bảo bảo?”
Bùi Giang Nguyên gắp một con tôm to vào bát của cô, bình tĩnh đáp: “Mẹ, con cùng Đồng Đồng mới kết hôn, không vội.”
Diệp Ngọc Hồng trừng mắt nhìn: “Các người không vội, tôi vội a. Thím Vương cách vách mới 40 tuổi đã có thằng cháu thứ hai rồi!”
Đồng Ngôn đem con tôm đã được anh lột vỏ bỏ vào miệng, nhàn nhạt nói: “Vậy sao mẹ không cùng bà ấy đổi chỗ đi.”
Diệp Ngọc Hồng không ứng phó được với cô, hừ nhẹ một tiếng: “Không nói với con, đừng xen mồm vào.”
Đồng Anh Vân chớp mắt nhìn cô, hai cha con đồng thời bĩu môi, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Diệp Ngọc Hồng cười tủm tỉm, múc cho anh một muỗng canh: “Tiểu Bùi, con hiểu chuyện, hai chúng ta nói một chút, con ở nhà chúng ta, con nhất định phải cho chúng ta biết họ của bảo bảo.”
Đồng Ngôn nháy mắt trở nên lo lắng, nóng nảy kêu lên: “Mẹ!”
Lá số tử vi của cô còn chưa viết mà đã tính chuyện bảo bảo họ gì, cô cũng đâu có ý định sinh con.
Không chịu thua kém, bà nạt lại: “Con la cái gì!”
Bùi Giang Nguyên lại cực kỳ bình tĩnh: “Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện này nhất định rồi.”
Diệp Ngọc Hồng vừa lòng, đối với đứa con rể này càng nhìn càng thuận mắt.
Lúc trước tôi khinh anh một nghèo hai trắng, không xe không phòng còn không có ký ức, hiện giờ tôi lại thấy khá ổn.
Đồng Ngôn không cần sống chung với cha mẹ chồng, không cần gả đi xa, sinh con còn có thể mang họ nó, so với nhà người khác tốt hơn biết bao nhiêu.
Bà lại gắp cho anh một con hàu, cười ha hả: “Ăn nhiều một chút.”
Bùi Giang Nguyên khẽ nói cảm ơn, cùng với Đồng Ngôn đều vùi đầu vào ăn cơm.
Sau khi ăn xong hai người ngồi trên sô pha xem TV, không bao lâu liền bị Diệp Ngọc Hồng đuổi ra khỏi cửa, chỉ trích: “Trời tối rồi, hai đứa bây về nhà chơi đi.”
Đồng Ngôn đầu đầy vạch đen, còn có thể chơi cái gì nữa, chơi với cháu ngoại của mẹ.
Cô đá chân đi theo sau Bùi Giang Nguyên, bước đi miễn cưỡng đến mức anh dừng lại cũng không phát hiện, lập tức đụng vào lưng anh.
Người đàn ông vững vàng đỡ lấy cô, tay ôm đầu vai cô chậm chạp không buông, thanh âm vẫn bình đạm: “Đồng Đồng, vào trong mua đồ đi.”
Cô che che cái trán bị đâm đến ong ong, lên tiếng, cảm thấy anh thật kỳ quái, mua đồ thì nói với cô làm gì.
Nhưng thấy anh vẫn đứng bất động như cũ nhìn mình, đành phải oán giận một tiếng: “Đi thôi.”
Bùi Giang Nguyên lúc này mới cong môi, cùng cô một trước một sau đi vào cửa hàng tiện lợi.
Anh đi thẳng đến quầy, rũ mắt nhìn một loạt hộp lớn hộp nhỏ muôn màu rực rỡ, làm ra vẻ cẩn thận chọn lựa.
Đồng Ngôn thò đầu lại gần, thấy ngón tay thon dài của anh câu lấy một chiếc hộp nhỏ màu sắc rực rỡ, thấp giọng hỏi cô: “Cái này thế nào?”
Mặt cô đùng cái đỏ hồng, phía trên thứ kia in dòng chữ siêu to khổng lồ 'siêu mỏng siêu khoái cảm', muốn giả bộ không hiểu cũng khó.
Người phụ nữ đứng sau quầy cười như không cười nhìn nhìn bọn họ, càng khiến Đồng Ngôn thêm quẫn bách, ngón chân co, hàm hồ đáp lại anh: “Sao cũng được.”
Anh cong cong mắt: “Nghe em.”
Sau khi lấy một hộp, bình thản ung dung nhờ cô bán hàng quét mã giúp.
Hai tai cô đỏ bừng, hung tợn nhìn chằm chằm bóng dáng của anh.
Cái gì mà nghe cô! Cô không nói gì cả!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~