• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tống Nhiên hơi sững sờ, có chút chột dạ nói: "Tin nhắn lần trước của em, không phải anh đã rep lại rồi sao?"
"Trước kia nữa? Còn có, mỗi lần em gọi điện cho anh, anh luôn qua loa, nói được hai câu liền cúp máy..." Lâm Phi Vũ càng nói càng tủi thân, dần dần, vành mắt cũng đỏ cả lên: "Ca ca, sao em có cảm giác, anh ngày càng lãnh đạm với em? Là do em đã làm sai điều gì sao?"
Nhóc con vậy mà rất mẫn cảm, hai năm qua anh thử buông tay từ từ, đợi đến khi đối phương thi xong đại học sẽ không nhúng tay vào sinh hoạt của hắn nữa, không ngờ vậy mà hắn lại cảm nhận được, còn khóc lóc tủi thân.

"Em không làm gì sai, đều tại anh...!Thôi, em cứ đứng dậy trước đã." Tống Nhiên thực sự không biết nên giải thích thế nào, lại thấy tư thế này rất xấu hổ, liền dùng sức đẩy đối phương một cái, sau đó phát hiện —— không đẩy được.

Tiểu tử này ăn cái gì lớn lên vậy? Nặng chết mất! Hơn nữa còn cố ý dùng phương thức áp chế trong tán đả đè anh, quả thực muốn tạo phản rồi!
Lâm Phi Vũ gắt gao đè anh, vành mắt lại hồng hồng: "Em làm sai cái gì, em sẽ thay đổi, anh không cần không để ý đến em."
Tống Nhiên quả thực không thể làm gì, chỉ có thể dỗ dành: "Không có không để ý tới em mà, em đứng dậy trước đã."
Lâm Phi Vũ nửa tin nửa ngờ nói: "Thật không?"
"Thật, trăm phần trăm, so với trân châu còn thật hơn."
"Ồ." Lâm Phi Vũ do dự phút chốc, rốt cục bất đắc dĩ đứng dậy.

Tống Nhiên xoa xoa cánh tay bị đối phương nắm chặt đến tê rần, liếc mắt lại nhận ra nhóc con đã cao hơn anh, trong lòng nghẹn khuất khó nói, sắc mặt "thối" dần.

Lâm Phi Vũ tỉ mỉ quan sát sắc mặt của anh, sau đó cẩn thận mà ôm lấy eo anh, như mèo nhỏ mà cọ cọ vai anh, mềm giọng nói: "Ca ca, dạo này anh rất bận ư? Em gửi tin nhắn cho anh mãi, có phải làm phiền anh rồi không? Em xin lỗi, sau này em sẽ cố nhịn."
Trong lòng Tống Nhiên mềm nhũn, không tiện nói thật "Kỳ thực, anh rảnh muốn chết, anh chính là cố ý lạnh nhạt nhóc", đúng lúc này, khóe mắt anh liếc về màn hình TV, đơn giản viện cớ: "Ừ, gần đây có chút chuyện, tập đoàn Tống thị dự định thu mua Truyền Thông Vân Trung, em biết chứ?"
Lâm Phi Vũ nương theo ánh mắt anh nhìn về phía màn hình, trong TV, Tống Thanh Sương khẽ cau mày, đang trả lời câu hỏi của phóng viên.


Lâm Phi Vũ gật đầu nói: "Dạ, chuyện này em cũng có nghe qua.

Chỉ là không nghĩ tới, giám đốc tập đoàn Tống thị lại trẻ như vậy."
Tống Nhiên nhìn Tống Thanh Sương trên TV, mặt không thay đổi kéo kéo khóe miệng: "Tuổi trẻ tài cao mà, lúc cậu ta tiếp nhận tập đoàn Tống thị từ tay anh trai, cũng chỉ mới tốt nghiệp học viện Baron, bây giờ cũng ba năm rồi, mới có hai lăm tuổi."
Lâm Phi Vũ hơi sững sờ, sau đó không nhịn được híp mắt: "Ca ca, anh quen anh ta?"
Tống Nhiên ngẩn ngơ, lập tức ý thức được chính mình nói lỡ miệng, ánh mắt không tự chủ liếc sang bên cạnh: "Khụ khụ, không quen biết, nghe người khác nói thôi.

Anh chỉ là một người đại diện thấp cổ bé họng ăn no chờ chết, sao có khả năng quen giám đốc tập đoàn Tống thị cơ chứ?"
Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm Tống Nhiên nhìn chốc lát, sau đó lại quay đầu nhìn phía TV, trong TV Tống Thanh Sương dung nhan như tuyết, thân hình thon dài kiên cường, ngữ khí nhàn nhạt trả lời câu hỏi của phóng viên, giọng nói lạnh như băng, khi chất cả người thanh lãnh khó diễn tả.

Lâm Phi Vũ mím mím môi, bỗng nhiên nói: "Anh ta bao dưỡng Ngô Minh Hạo?"
Tống Nhiên thực sự không muốn nói nhiều về cái thằng nhóc bạch nhãn lang Tống Thanh Sương kia, chỉ hàm hồ đáp: "Có lẽ vậy, còn bị chụp ảnh lại cơ mà."
Mắt Lâm Phi Vũ hơi chuyển động, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thật ra cũng không nhất định.

Truyền thông thích làm mấy điều vô căn cứ, những tấm ảnh kia bất quá chỉ là Tống Thanh Sương tự mình lái xe đến phim trường đón Ngô Minh Hạo thôi, thân thiết cùng nhau ăn quán ăn ven đường, ôm ôm ấp ấp vào khách sạn thôi mà, cũng không phải cảnh giường chiếu gì."
Lúc này, trong TV hiện lên một tấm ảnh, bối cảnh là một quán ăn ven đường bẩn thỉu, Tông Thanh Sương mặc một chiếc áo len đen, bên ngoài khoác áo, ngồi trên chiếc ghế nhựa đầy dầu mỡ, cụp mắt nhing Ngô Minh Hạo ức gà chiên, thần sắc vô cùng ôn nhu.

Lâm Phi Vũ lập tức nói: "Ca ca, cái này cũng chưa nói rõ được gì."
"???" Tống Nhiên mặt nghi hoặc, này còn không nói rõ gì chứ?
Lâm Phi Vũ liếc mắt nhìn TV, tức giận nói: "Mấy tên paparazi thật sự rất đáng ghét, ăn quán ven đường thôi mà ngạc nhiên gì chứ, là người thì vẫn phải ăn cơm thôi! Về chuyện đến khách sạn thuê phòng đến tận hôm sau mới ra ngoài...!Nói không chừng hai người bọn họ chỉ ở trong phòng nói chuyện cả một buổi tối thôi? Mặc dù Ngô Minh Hạo kéo hết rèm lại, cái gì cũng không thấy, nhưng chuyện này phóng viên cũng không thể bỗng dưng bịa đặt ra hết được."
Tống Nhiên chỉ có thể ha ha.

Bệnh sạch sẽ của Tống Thanh Sương vô cùng nặng, luôn coi thường mấy quán ăn ven đường này.

Trước đây anh có dắt cậu ta đi ăn một lần, vậy mà thằng nhóc đó bày ra vẻ mặt "thối" suốt cả quãng đường, rất gợi đòn! Bây giờ Tống Thanh Sương người có địa vị cao lại nhân nhượng với người có địa vị thấp, cùng Ngô Minh Hạo ăn quán ven đường, điều này nói rõ hai người họ chắc chắn có ám muội.

Hơn nữa Tống Thanh Sương không thích nói chuyện phiếm, là một tổng tài mặt lạnh kiệm lời chính hiệu, đi thuê phòng với một minh tinh, vào phòng tổng thông khách sạn năm sao chỉ để đắp chăn nói chuyện trong sáng???
Không bằng nói Tống Thanh Sương ngồi khoe với Ngô Minh Hạo mấy cái đồng hồ dạ quang trẻ em bản limited, hahahaha.

Tống Nhiên một bên phùn tào, một bên không nhịn được nhìn Lâm Phi Vũ, trong lòng có chút buồn rầu.

Thằng nhóc Lâm Phi Vũ này, tuy rằng rất thông minh nhưng ở trọ nhiều năm trong trường, sống trong hoàn cảnh sinh hoạt đơn giản, lúc vào đoàn cũng được mọi người coi là vãn bối mà chăm sóc, chưa bao giờ đụng đến cái gọi là "quy tắc ngầm" vì thế hắn đối với cái loại tiếp xúc da thịt của Lâm Tiểu Phượng cùng đại ca Từ thì rất mẫn cảm, nhưng đối với mấy cái giao dịch lung tung của vòng giải trí này lại nửa tỉnh nửa mê, thật khiến người ta lo lắng.

Lâm Phi Vũ thấy thần sắc anh quái lạ, nghi ngờ nói: "Ca ca, làm sao vậy?"
"Không có gì, em cứ nghĩ bọn họ vừa gặp đã quen, ở khách sạn đắp chăn trong sáng nói chuyện đi." Tống Nhiên ngầm thở dài, thôi, sau này anh giúp thằng nhóc này xem xét chút xíu, hai năm sau lớn hơn chắc ổn rồi.

Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn gật gật đầu: "Dạ."
"Còn mấy tháng nữa là em thi tốt nghiệp rồi ha? Lần trước em nói không muốn thi học viện điện ảnh, muốn thi vào chuyên ngành tài chính của đại học P?" Tống Nhiên không muốn nói tiếp chuyện "bạch nhãn lang bao dưỡng minh tinh" cay lỗ tai này, liền chuyển đề tài.

Lâm Phi Vũ cười nói: "Ừm, em định học tài chính là chính, học diễn xuất là phụ, sau khi tốt nghiệp có thể vừa đóng phim vừa làm đầu tư."

"Học nhiều thứ cũng tốt, hai chân so với một chân vững hơn." Tống Nhiên khá đồng tình, vươn tay muốn xoa đầu thằng bé, rồi không nhịn được âm thầm chửi tục trong lòng, cao quá, anh với không thuận tay.

Lâm Phi Vũ rất phối hợp mà cúi xuống cho anh vò đầu, còn khoe khoang: "Đúng rồi bộ "Trăng Trên Hồ" đã được đề cử vào giải thưởng Ngân Như, Thôi đạo nói em rất có thể giành được giải "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất", nếu như nhận được giải thưởng này, bộ phim tiếp theo em có thể nhận đại nam chủ."
Tống Nhiên nhìn dáng vẻ phấn khởi của hắn, lại nghĩ đến sự việc Tống thị thu mua Truyền Thông Vân Trung, trong lòng phát sầu.

Nhóc con lớn lên giống anh như vậy, may là Tống Thanh Sương không chú ý nhiều đến vòng giải trí, mà Lâm Phi Vũ cũng chưa từng đảm nhận vai nam chủ quá lớn nào nên Tống Thanh Sương mới không để ý tới hắn, nhưng mà nếu như Truyền Thông Vân Trung bị Tống thị thu mua, Lâm Phi Vũ lại nổi bật quá...!Đệch.

Như thế, Tống Thanh Sương khẳng định sẽ chú ý tới Lâm Phi Vũ, bạch nhãn lang hận anh như vậy, tám chín phần sẽ hận lây sang rồi làm khó Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ bất mãn nói: "Ca ca, sao nay anh cứ thất thần mãi thế? Anh có nghe em nói gì không?"
Tống Nhiên day day huyệt thái dương, qua loa nói: "Ừ, em muốn đoạt giải thưởng Ngân Như, em muốn diễn đại nam chủ, được được được, giỏi giỏi giỏi."
Lâm Phi Vũ chu môi, tựa hồ không vừa lòng với kiểu khen ngợi không có thành ý này, qua một lát, hắn lại nhỏ giọng nói: "Nghỉ hè em tròn mười tám rồi, có thể nuôi anh."
"Nhóc muốn nuôi anh? Thôi đi, tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh đã cảm tạ trời đất lắm rồi." Tống Nhiên có chút buồn cười, anh còn đang lo thằng nhóc này bị Tống Thanh Sương làm khó dễ, vậy mà nó lại nghĩ đến chuyện nuôi anh.

Lâm Phi Vũ nhất thời không vui, con ngươi màu hổ phách hung hăng trừng Tống Nhiên: "Ca ca!"
Tống Nhiên nhìn cặp mắt hạnh màu hổ phách rất giống mình kia, nghĩ, nếu Tống Thanh Sương nhìn thấy đôi mắt này thôi chắc cũng đã hận chết ngất luôn rồi, anh không kiềm được mà thở dài, ai, giá như có người nguyện ý che chở cho thằng nhóc này thì tốt rồi...!Nghĩ đến đây, Tống Nhiên chớp mắt một cái, nảy ra một biện pháp.

Anh bỗng cảm thấy phấn chấn, ngồi ngay người lại, nhanh chóng xem xét lại kế hoạch này từ đầu đến cuối, thấy không có vấn đề gì, liền nói với Lâm Phi Vũ: "Tiểu Vũ, em đi thu thập một chút.

Hôm nay chúng ta không đi ăn thịt nướng nữa, anh đưa em đi đến chỗ này."
"Nơi nào?"
"Thúy Trúc Câu."
"Thúy Trúc Câu? Đây không phải là vùng ngoại ô sao? Đến đó làm việc ạ?"
"Đến rồi sẽ biết."
Tống Nhiên nói đi là đi, rất nhanh liền lôi Lâm Phi Vũ lên xe.

Chiếc xe này là xe đã qua sử dụng được anh mua vào năm ngoái, được bảo dưỡng khá ổn.

Sau khi hai người lên xe, hệ thống trên xe vẫn luôn "bíp bíp bíp" nhắc nhở bên phó lái vẫn chưa thắt dây an toàn.

"Tiểu Vũ, thắt dây an toàn đi."
"Em không tìm thấy, mất tiêu đâu rồi..." Lâm Phi Vũ sờ loạn khắp nơi.

"Nào, để anh." Tống Nhiên mất kiên nhẫn, tự mình rướn người qua, kéo dây an toàn từ bên phải ghế Lâm Phi Vũ đang ngồi ra, vững vàng thắt cho hắn.

Lâm Phi rũ mắt, tùy ý để đối phương sờ tới sờ lui trên người mình.

Ca ca nằm nhoài trên người hắn, cố gắng tìm dây an toàn, tai anh mỏng gần như trong suốt, vành tai trắng phơn phớt hồng, tiếp đó là đường cằm góc cạnh thanh tú, theo cằm nhìn lên chính là đôi môi màu nhạt kia...!
Trong tưởng tượng, hắn đã từng mạnh mẽ mà ngậm lấy đôi môi ấy, mà giờ, nó chỉ cách hắn có vài cm, mang theo hơi thở ấm nóng, là hơi thở chân thật.


Tống Nhiên thắt giây an toàn xong liền ngồi thẳng người dậy, anh nhíu mày nhìn Lâm Phi Vũ vẫn còn đang ngẩn người, tát cái độp: "Hồi hồn."
"A?" Lâm Phi Vũ hồi thần, sợ hết hồn, gần như không biết làm sao mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đầu lỗ tai đều phiếm hồng.

Tống Nhiên không để ý, vừa đánh vô lăng vừa thuận miệng hỏi: "Nghĩ gì thế?"
"Cũng không có gì..." Lâm Phi Vũ ngập ngừng một chốc, bỗng nhiên nhỏ giọng nói, "Ca ca, anh từng hôn chưa?"
Tống Nhiên hơi sững sờ, đời trước anh rất bận, chưa từng yêu đương nhưng lại được nhiều người nhiệt tình theo đuổi, nam nữ đủ cả, cũng có người giả say mà hôn anh nhưng anh không đáp lại, vì thật sự anh không có thời gian nhàn rỗi để làm mấy chuyện đó.

Đợi đã, này không phỉa trọng điểm, trọng điểm là thằng nhóc này hỏi để làm gì? Yêu rồi?
Lâm Phi Vũ tỉ mỉ quan sát thần sắc của anh, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh từng hôn, có đúng hay không?"
Tống Nhiên liếc hắn một cái, lười trả lời câu hỏi ấu trĩ này.

"Anh và người khác, anh và người khác hôn nhau..." Lâm Phi Vũ lẩm bẩm nói, sau đó không tự chủ được lên giọng, cơ hồ có chút doạ người, "Cùng ai?"
Tống Nhiên không hiểu nói: "Tiểu Vũ, anh của em, anh, đã hơn hai mươi rồi, đừng nói hôn môi, làm tình cũng rất bình thường, ok! Còn nữa, chuyện này thì liên quan gì đến em? Trẻ con không cần lo chuyện của người lớn."
Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn Tống Nhiên, bộ dáng á khẩu không nói lên lời, qua rất lâu, hắn bỗng oán hận quay mặt đi, chăm chú nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, không thèm để ý Tống Nhiên.

Tống Nhiên nhìn ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, khuôn mặt tuấn mỹ ngây ngô của hắn vô cùng âm trầm, ánh mắt lại vô cùng mê man, như một con sói con đang giận dữ, còn mơ mơ hồ hồ không hiểu sao mình lại tức giận như thế.

Tống Nhiên thầm trợn mắt, không thèm để ý cái thằng nhóc đang lên cơn này, tự mình lái xe.

Qua một hồi, Lâm Phi Vũ mới quay đầu, mềm giọng: "Ca ca, xin lỗi, em không nên hỏi mấy vấn đề tẻ nhạt đó...!Em, em chỉ là có chút ngạc nhiên."
Tống Nhiên thuận miệng: "Hiểu, tuổi dậy thì mà, hiểu."
"Ca ca!"
Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã ra khỏi nội thành, đến vùng ngoại ô Thúy Trúc Câu.

Thúy Trúc Câu đúng như tên gọi, có một dòng suối chảy giữa hai ngọn núi nhỏ, từ cửa câu nhìn vào, bên trong là rừng trúc tre xanh mướt, đung đưa theo từng ngọn gió núi, cành lá xào xạc, đem lại cảm giác mát mẻ khoan khoái.

"Xuống xe đi, phía trước không lái vào được, phải đi bộ một đoạn."
"Ca ca, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?"
Tống Nhiên nhìn rừng tre xanh um tùm, như đang nhớ lại một vài chuyện từ rất lâu: "Anh dẫn em đi thăm một người.

Yên tâm, sau khi bác ấy thấy em, khẳng định sẽ rất thích em cho xem, nhất định sẽ che chở cho nhóc.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK