Edit by Tiannn
Lâm Phi Vũ lăng lăng nhìn giường lớn, bàn chân như mọc rễ, không tài nào nhúc nhích.
Lá gan hắn từ trước đến giờ rất lớn, tâm địa tàn nhẫn, năng lực hành động cũng mạnh.
Nhưng giờ phút này, hắn chỉ muốn xoay người bỏ chạy, tựa như người thực vật đang nằm trên giường kia là quỷ quái đáng sợ, chỉ cần hắn nhìn một cái, nó có thể đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng, có thể mạnh mẽ xé nát linh hồn hắn, phá hủy thứ thuần khiết nhất hoàn hảo nhất bên trong hắn.
Không sai, chỉ cần hắn quay người rời đi, chỉ cần hắn coi như chưa từng tới đây, chưa từng thấy anh làm chuyện này, không nghe thấy anh nói những câu kia.
Như vậy, có thể tiếp tục trải qua những ngày tháng hạnh phúc như mơ...
Trong giây lát, Lâm Phi Vũ dường như quay trở về là thằng nhóc bẩn thỉu, ôm chặt mèo đen, cuộn mình bên dưới đèn đường trong đêm tuyết.
Chỉ là lúc ấy, lo lắng sợ hãi của hắn, ít nhất có bảy đến tám phần mười là giả vờ.
Sống gần 21 năm trên đời, đây là lần đầu tiên hắn chân chính nếm trải tư vị sợ hãi.
Là cảm giác cả người phát lạnh.
Lâm Phi Vũ cắn chặt răng, cưỡng ép đè xuống kích động muốn bỏ chạy, cơ hồ là từng bước từng bước, chậm rãi đi đến cạnh giường bệnh, sau đó lấy hết dũng khí, cụp mắt nhìn xuống.
Người đàn ông yên tĩnh nhắm mắt giống như đang say giấc, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, lông mi dày rậm rũ xuống, khuôn mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi giương lên, mang ý cười mơ hồ.
Tuy cặp mắt kia không mở nhưng theo bản năng, Lâm Phi Vũ vẫn biết, chắc chắn đó là một đôi mắt hạnh màu hổ phách xinh đẹp vô cùng, đuôi mắt hơi vểnh lên, ẩn tình mang cười, giống hắn như đúc.
Lâm Phi Vũ ngốc lăng nhìn người trên giường, trong đầu "ong ong ong" cả lên.
Hắn cũng từng nghe người khác nhận xét, hắn và đại Tống tổng có nét giống nhau, nhưng vạn lần không ngờ tới, hai người họ lại giống nhau đến mức độ này.
Hắn như là hình ảnh phản chiếu của đối phương, hay nói đúng hơn...!là một "hàng nhái" cao cấp.
Hắn ngơ ngác đứng một chốc, khóe mắt bỗng nhiên thấy cái gì đó, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Vì anh vừa làm chuyện kia nên áo ngủ của đại Tống tổng trên giường không còn ngay ngắn, bên eo ẩn hiện màu xanh thẫm của dây leo, giống như có hình xăm trên đó.
Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm dây leo quen thuộc kia, lồng ngực một mảnh lạnh lẽo, cả người thậm chí không tự chủ mà run nhẹ.
Đó là cái gì?
Kia...!sẽ là cái gì?
Sẽ không, sẽ không, anh sẽ không đối xử với hắn như vậy.
Lâm Phi Vũ cắn chặt răng, trong miệng có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Hắn cứng đờ vươn tay ra, nhẹ nhàng lật thân thể người thực vật lại, vạch áo ngủ lụa mềm mại ra, cứ vậy, đóa hoa hồng kiều diễm quỷ dị nở rộ.
Cánh hoa tươi đẹp ẩm ướt, dây leo xanh thẫm quấn quanh, cạnh nhụy hoa là những mảng đen như đầu lâu khô đang mỉm cười quỷ dị...!Đóa hoa kiều diễm trước mắt, cùng với đóa hoa trên người hắn, giống hệt nhau!
Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn đóa hoa hồng.
Giờ khắc này, đầu óc cực kì linh hoạt của hắn lại chẳng tài nào động não được, chỉ có một mảnh trống rỗng mờ mịt bao phủ.
Đợi đã, trong đầu hắn xuất hiện một từ vô cùng đơn giản nhưng cũng cực kì tàn nhẫn—— hóa ra là vậy.
Hóa ra là vậy.
Không biết qua bao lâu, đại não mơ hồ của Lâm Phi Vũ mới dần dần nhớ ra gì đó.
Đúng rồi, nhà cũ của anh, cánh cửa luôn đóng chặt, căn phòng anh không để hắn đi vào, rốt cuộc bên trong có cái gì?
...
Lâm Phi Vũ không biết mình rời Tống trạch như nào, cũng không biết mình về tiểu Xuân Giang bằng cách gì.
Hắn lê đôi chân tê dại, chậm rãi bước lên tầng 6, mở cửa chống trộm quen thuộc.
Căn phòng vẫn giống trước lúc rời đi, cái ghé sô pha đời cũ sạch sẽ, khay trà bằng thủy tinh giá rẻ, phòng bếp nho nhỏ, hết thảy vẫn đơn giản vẫn thân thuộc vẫn ấm áp như xưa.
Hắn và anh từng ăn lẩu trên bàn trà, từng trêu đùa nhau trên ghế sô pha, từng cùng nhau pha sữa bò trong bếp, từng thay cát cho Tiểu Hắc ngoài ban công...
Nhiều như vậy, nhiều kỉ niệm như vậy đã đè ép hắn tới mức không thở nổi.
Lâm Phi Vũ ngơ ngác đứng yên rất lâu, sau đó mới chậm rãi nâng mắt, nhìn về phía phòng ngủ đang được khóa chặt.
Hắn mặt không cảm xúc nhìn cánh cửa phòng ngủ mấy giây, đột nhiên đạp mạnh lên!
"Ầm!!" Một tiếng vang thật lớn, cửa gỗ bị hắn trực tiếp đạp văng, vụn gỗ bay tứ phía, bụi bay mù mịt.
Lâm Phi Vũ không để ý bụi bẩn, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Bây giờ mới 5h chiều.
Rèm cửa sổ trong phòng chỉ kéo một nửa, ánh chiều tà lọt qua khe cửa nhảy vào, chiếu lên bụi nhỏ đang bay nhảy.
Trên tường bốn phía phòng ngủ nhỏ, trên trần nhà, toàn bộ đều là poster của một người.
Người kia hoặc là mỉm cười, hoặc cụp mắt trầm tư, hoặc thoải mái cười rạng rỡ, tuấn mỹ đến không thể nhìn gần.
Lâm Phi Vũ thẫn thờ chuyển động con ngươi, chậm rãi đảo qua vô số poster đã phai màu, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh giường nhỏ, cầm con búp bê ấu trĩ buồn cười trên giường lên.
Con búp bê này rõ ràng là được làm thủ công, mũi kim vụng về nhưng lại rất sinh động.
Con ngươi màu hổ phách vừa to vừa tròn, khoác trên người là một bộ âu phục be bé, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm búp bê trong tay, qua con búp bê này, hắn có thể thấy được một trái tim chân thực, một trái tim nóng rực, thuần thúy, ngây thơ trong sáng, một trái tim mà hắn chưa từng được nắm giữ thậm chí chưa từng được thấy của anh —— Anh khi còn trẻ, anh thuở còn đơn thuần, vụng về vì người khác mà làm một con búp bê.
Đôi môi mỏng của Lâm Phi Vũ run run.
Hắn cụt hứng buông tay để con búp bê ấy tự do rơi xuống giường, quay người mở ngăn kéo.
Trong ngăn kéo chỉ có hai món đồ, một quyển sưu tầm tin tức từ tạp chí, một quyển nhật ký.
Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm hai món đồ ấy thật lâu, vẫn không dám cầm nhật ký lên, chỉ có thể lật quyển sưu tầm tin tức cắt từ tạp chí ra.
Quyển sách này vô cùng dày, đường nét cũng rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều tâm huyết.
Ở trong, có khi là từ tạp chí "Nhân vật", "Tài chính" cắt xuống, có khi là hình ành từ trên các trang mạng, lần lượt mà dán dày đặc.
"Thiên chi kiêu tử: Phỏng vấn Tống Nhiên, CEO tập đoàn Tống thị.", "Tập đoàn Tống thị thu mua bất động sản Phi Phàm", "Tống Nhiên có ý định xây dựng Vương quốc bất động sản Tống thị", "Con đường của Tống Nhiên: Sự trỗi dậy của đế quốc Thương mại Tống thị...
Lâm Phi Vũ chậm rãi lật xem những tin tức năm xưa, nhìn khuôn mặt giống mình như đúc.
Năm đó, Tống Nhiên trẻ tuổi có vị thế, đẹp trai, có dã tâm như thế...!và được anh yêu.
Hắn lật lên lật lên, tay bỗng nhiên dừng lại.
Đó là một bức ảnh trên tạp chí "Nhân vật", Tống Nhiên đang cười nói chuyện với nữ phóng viên, tay trái khoa tay múa chân gì đó, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ kim cương vô cùng quen thuộc.
Sinh nhật 18 tuổi của hắn, anh cũng tặng hắn chiếc đồng hồ kim cương đen đắt đỏ này.
Bình thường hắn không nỡ đeo, chỉ có trường hợp quan trọng, những lúc lôi kéo sự yêu thích của anh, hắn mới tỉ mỉ sửa soạn, cẩn thận đeo chiếc đồng hồ kim cương đen này lên tay.
Nhìn hắn như thế, anh thậm chí có chút ngạc nhiên khiến lòng hắn ngọt ngào không thôi, vô cùng thỏa mãn.
Nhưng, hóa ra chỉ là mơ.
Lâm Phi Vũ cực kỳ khó khăn kéo kéo khóe môi, như đang cười nhạo chính mình quá ngây thơ, không biết tự lượng sức mình.
Ánh mắt hắn chuyển xuống dưới bức ảnh, đó là đối thoại phỏng vấn của Tống Nhiên và phóng viên.
Phóng viên: "Tống tổng, ngài có lời gì muốn nói với độc giả của chúng ta không?"
Tống Nhiên (cười): "Ha, thật ra cũng không có gì để nói.
Chỉ có thể nói, cả đời tuy rất dài nhưng cũng rất ngắn, mọi người hãy làm những việc mình yêu thích, những việc có giá trị, ngàn vạn lần không được cô phụ chính mình.."
Nhìn thấy câu nói này, Lâm Phi Vũ không nhịn được nhắm mắt lại, cảm thấy choáng váng.
Cho nên, sinh nhật 18 tuổi cực kì hạnh phúc, cực kì thỏa mãn của hắn, nhận được một nụ hôn do tự hắn lừa lấy, nhận được một chiếc đồng hồ giống hệt của Tống Nhiên, nhận được một câu do chính Tống Nhiên đã nói mà hắn còn ghi nhớ câu nói ấy nhiều năm như vậy.
Nực cười, thật nực cười.
Sinh nhật 18 tuổi của hắn, buồn cười như một bộ phim hài đen tàn nhẫn.
Lâm Phi Vũ xem hồi lâu, cuối cùng bỏ quyển sưu tầm tin tức từ tạp chí xuống, nhìn chằm chằm quyển nhật ký, hít một hơi thật sâu, chậm rãi lật tờ thứ nhất.
"Ngày mùng 6 tháng 9, trời nắng.
Hôm nay cùng Bàn Ca đi họp ở tổng bộ Tống thị.
Là lần đầu mình tham gia một hội nghị như này, không cẩn thận nhìn lầm bảng tên trên bàn mà ngồi xuống vị trí của đại Tống tổng...Thư ký kéo mình dậy, lớn tiếng quở trác...!Sau đó đại Tống tổng đến, ngài ấy không chê cười mình trái lại còn đưa giấy ăn cho mình, nói, "Việc nhỏ thôi mà, không có gì đâu".
Ngài ấy còn nhắc mình, phòng bên có ghế, mình có thể lấy về để ngồi."
Viết tới đây, nhật ký hết bỏ trống một khoảng, tựa hồ người viết đang do dự, sau đó mới ngượng ngùng viết vài chữ: "Ngài ấy thật đẹp trai."
"Ngày 11 tháng 10, trời âm u.
Hôm nay trong thang máy, mình lại nhìn thấy đại Tống tổng.
Ngài ấy và Liễu tổng đang nói chuyện, cổ phiếu gì đó, mình nghe không hiểu.
Ngài ấy cũng không có để ý tới mình, có lẽ đã quên mình rồi.
Có chút thất vọng nhưng cũng thở phào một hơi...!Rốt cuộc mình đang si tâm vọng tưởng gì chứ..."
"Nếu Truyền Thông Vân Trung bị thu mua là tốt rồi, như vậy, mỗi ngày mình đều có thể thấy ngài ấy,"
"Mình có nên chuyển công tác không? Học chuyên ngành thư ký này nọ, nhỡ đâu có một ngày được làm trợ lý của ngài ấy?"
"Ngày 25 tháng 11, trời mưa.
Hôm nay mở hội nghị quý, đại Tống tổng cũng tới dự thính.
Mình bạo gan tiến đến rót nước cho ngài, ngài ấy nói "Cảm ơn" còn cười với mình nữa.
Hạnh phúc quá.
Máy điều hòa phòng hội nghị để nhiệt độ hơi cao, đại Tống tổng đem áo vest để một bên, quên cầm về.
Mình trộm mang về nhà."
"Mùi hương trên áo vest như tùng tuyết mùa đông, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
Ôm nó mình ngủ rất ngon, tựa như không có phiền não."
Lâm Phi Vũ lại lật một trang lại thêm một trang, ngực quặn đau từng trận.
Những chữ Hán duyên dáng kia như răng năng rắn độc, xé rách lục phủ ngũ tạng của hắn.
Xưa nay hắn không biết, anh còn có một mặt như thế, sẽ ngượng ngùng vụng về mà yêu thương một người khác, thậm chí còn lén cầm âu âu của người ấy về, muốn được bao phủ trọn trong chiếc áo ấy, lắng nghe hơi thở của người ấy mới có thể ngủ yên.
Mà hắn, như một tên ngốc, cứ cho rằng đó là âu phục anh mua cho mình.
Lúc đó anh thấy hắn mặc chiếc áo âu phục, ngây ngẩn cả người.
Bây giờ nghĩ lại, biểu tình ấy của anh không phải là kinh hỉ mà là...!khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ, không tình nguyện thậm chí chỉ muốn lột âu phục từ trên người hắn xuống.
Lâm Phi Vũ cắn thật chặt răng, lạnh như băng nhớ lại.
Đúng rồi, hắn là cái thá gì, chỉ là con trai của một kỹ nữ, làm sao xứng để khoác lên mình chiếc âu phục của vị đại Tống tổng kia?
Hắn nhắm mắt lại rồi đọc tiếp.
"Ngày 19 tháng 1, âm.
Mình lén trở về tiểu khu cùng ngài ấy.
Ngài ấy ở Thúy Vi Uyển, bên trong có rất nhiều cây ngân hạnh, thật là đẹp."
Nhật kí ngày hôm đó chỉ có một câu nhưng kết hợp với mấy chuyện trước, chuyện xảy ra sau đó quả thực không thể rõ ràng hơn.
Tống Nhiên phát hiện anh lén lút theo dõi, ban đầu Tống Nhiên hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy anh khá thanh tú đẹp đẽ nên dẫn anh về, để anh hầu hạ hắn ta.
Cho nên, anh mới quen thuộc đến mức thản nhiên với cơ thể của Tống Nhiên, một bên cẩn thận ôn nhu chăm sóc, một bên lẩm bẩm gì mà "Trước đây chỉ cần như vậy là được".
Cũng vì thế nên anh mới quen thuộc với căn hộ kia như thế, không chỉ biết mật mã cửa mà thậm chí còn biết vòi nước trong nhà tắm mở như nào.
Tất cả là vì anh từng ở đó, từng hầu hạ Tống Nhiên, từng làm món đồ chơi nhỏ của Tống Nhiên.
Về phần Tống Nhiên, hắn ta hiển nhiên cũng không yêu anh, vì lúc hắn gặp anh, anh ăn mặc rất bình thường, không giống tình nhân CEO của tập đoàn Tống thị chút nào.
Tống Nhiên chỉ coi trọng dáng vẻ thanh tú xinh đẹp của anh, lại ngốc nghếch si mê hắn ta như vậy nên mới lấy anh làm công cụ tiết dục mà thôi, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện sa vào.
Anh không tình nguyện làm loại chuyện này với hắn, mãi đến tận khi hắn làm lộ ra đóa hoa hồng gai kia anh mới thỏa hiệp, cho phép hắn làm chuyện ấy.
Đến lúc hắn không muốn mang bao, anh sống chết đều không chịu nhưng vóc dáng anh nhỏ hơn hắn nhiều nên căn bản không chống cự được, cuối cùng vẫn bị hắn làm bên trong.
Lúc ấy anh không nhịn được bật khóc mà hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Tính cách ngày thường của anh khá hiền hòa, không thích khóc cho nên lúc đó hắn còn tưởng anh là bị hắn làm đến khóc, là do thân thể quá mức mẫn cảm, bây giờ nghĩ lại, khi anh khóc, rốt cuộc đang nghxi gì? Nghĩ đến Tống Nhiên vẫn chưa tỉnh lại kia sao?
Tống Nhiên hôn mê nhiều năm như vậy, anh có phải nhịn không nổi nữa, chỉ có thể nhìn khuôn mặt này của hắn, nhìn đóa hoa hồng xăm, cố gắng tưởng tượng hắn thành Tống Nhiên, mới có thể miễn cưỡng để cho hắn ôm anh thương anh? Anh không muốn cho hắn làm ở bên trong, nửa đường còn khóc vài lần, sau đó vẫn luôn ra sức khước từ không chịu làm...!Có phải vì trong lòng anh mâu thuẫn, cảm thấy có lỗi với Tống Nhiên chết tiệt kia hay không?
Lâm Phi Vũ mất khống chế hồi tưởng lại những chi tiết đó, ngực khi thì nóng bỏng khi thì lạnh lẽo, sôi trào ghen tỵ như móng vuốt ma quỷ giày vò đầu óc hắn, huyệt thái dương từng trận đau đớn kịch liệt như kim châm, muốn xé bỏ tất cả.
Hắn hung hăng xoa xoa huyệt thái dương, thô bạo lật về sau lật quyển nhật ký.
Trong nhật ký có mấy trang không có nội dung cụ thể, tất cả đều là những cái tên được viết lung tung: "Tống Nhiên, Tống Nhiên, Tống Nhiên, Tống Nhiên, Tống Nhiên, Tống Nhiên..."
Tống Nhiên, Tống Nhiên...!Tất cả đều là Tống Nhiên, chỉ có Tống Nhiên.
Lâm Phi Vũ rốt cuộc nhìn không nổi nữa, hắn nắm chặt quyển nhật ký kia, ngón tay thon dài hữu lực thậm chí nổi lên màu xanh trắng cực kỳ đáng sợ.
Quyển nhật ký dày kia bị hắn bóp đến nhăn nheo.
Không biết qua bao lâu, hắn không chịu nổi gầm nhẹ một tiếng, hung hăng ném mạnh quyển nhật ký kia xuống đất!!.
Danh Sách Chương: