• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Ngộ! Phương Niên ngơ ngác nhìn người bên cạnh.

Năm ấy, lúc cô và anh còn yêu nhau, cô cũng chưa từng gọi anh như vậy.

Cảm giác này thật sự khủng khϊế͙p͙.

Người bạn cho rằng sẽ ở bên cạnh mình cả đời, bây giờ bên cạnh người ấy lại là người khác, thậm chí quan hệ với người đó còn thân mật nồng nhiệt hơn khi ở bên cạnh bạn ngày xưa.

Phương Niên cảm thấy khó thở, cô nói với Tống Tuyền ở bên cạnh: “Chị đi toilet một lát.

” rồi vội vàng chạy đi.

Rời khỏi phòng bao, nước mắt cô rơi xuống ngay lập tức.

Trước kia cô không tận mắt chứng kiến còn tốt, cô có thể tự lừa dối bản thân, an ủi mình rằng những điều đó chỉ là giả, Giang Ngộ của cô vẫn còn yêu cô, chờ cô, nhưng giờ đây giấc mộng ấy tan vỡ rồi.

Đứng bên ngoài được một lúc thì nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, thấy cô cúi đầu đứng một mình ngoài cửa, phục vụ hơi ngạc nhiên dò xét.

Phương Niên hồi tỉnh lại, cô đi vào trong WC, lau khô nước mắt, dặm lại lớp makeup, nhìn vào trong gương, cô nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, tất cả ổn thỏa mới quay trở lại phòng bao.

Giang Ngộ vẫn còn ngồi ở chỗ bên cạnh Phương Niên, dường như có thần giao cách cảm, khoảnh khắc cô bước vào phòng, ánh mắt hai người giao nhau.

Phương Niên không biết ánh mắt của mình lúc này là ánh mắt gì, làm diễn viên nhiều năm như vậy, theo lẽ cô đã sớm có thể học được cách tùy cơ ứng biến với những dịp như này, nhưng mỗi lần đối mặt với Giang Ngộ, cô mãi mãi không thể biết thế nào gọi là ngụy trang.

Còn anh, vẫn là thái độ dửng dưng ấy, vẫn là phong thái lạnh lùng yên tĩnh ấy, ánh mắt khi nhìn cô sâu thẳm khó hiểu.

“Chị ơi, chị không sao chứ?” Tống Tuyền nhỏ giọng hỏi.

“Chị không sao.

” Phương Niên cười lắc đầu.

Thời gian tiếp theo lại là mấy vòng mời qua kính lại, tuy Phương Niên đã khéo léo từ chối mấy lần nhưng tình thế bắt buộc, lượng rượu vào trong bụng cô cũng không ít.

Tống Tuyền là người mới nên càng bị chuốc nhiều hơn.

Trong suốt bữa ăn, Giang Ngộ vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại.

Anh là ảnh đế, từ lúc đi vào phòng đến giờ luôn mang theo thái độ thản nhiên, không kiên nhẫn khiến cho mọi người không dám làm phiền anh.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người náo loạn đòi đi hát.

Cả một buổi tối Phương Niên đứng ngồi không yên, nghe mọi người nói vậy, cô lập tức cười từ chối khéo: “Đạo diễn, tôi cảm thấy hơi khó chịu, không đi cùng mọi người được, mọi người đi chơi vui vẻ ạ.

”Bởi vì men say, hai gò má cô ửng đỏ lên.

Nghe cô nói thế, mấy nữ diễn viên vốn không ưa cô vội vàng phụ họa: “Nếu cô say thì cứ về trước đi, đi đường cẩn thận.

”Tống Tuyền bên cạnh bèn nói: “Chị ơi, để em đưa chị về nhé?”Phương Niên định từ chối thì Giang Ngộ ngồi bên cạnh đã đứng dậy, anh nhàn nhạt nói: “Tôi cũng về trước đây.

”“Giang Ngộ.

” Thạch Nham nhìn hai người rồi cười nói: “Vừa khéo, cậu tiện đường thì đưa Phương Niên về đi, buổi tối con gái đi về một mình không an toàn.

”Sau khi nghe xong, sắc mặt Tô Yên khẽ thay đổi, cô ta ghen tị nhìn Phương Niên, muốn nói rồi lại thôi.

Giây phút này cô ta thật sự rối rắm, cứ tưởng rằng hai người sẽ cùng nhau trở về, không để cho nữ diễn viên nào có cơ hội tiếp cận anh.

Nhưng cô ta cũng không nỡ bỏ qua cơ hội làm quen với nhà sản xuất, dù sao sau khi bộ phim này kết thúc, cô ta còn muốn quay bộ tiếp theo.

Tô Yên còn đang suy nghĩ lung tung thì Giang Ngộ ngồi phía đối diện đã đứng dậy đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK