Suýt nữa Chu Phi Trì đã không thở nổi.
Không tồi, biết ngượng ngùng rồi.
Đây cũng là một khởi đầu tốt.
Tô Dư siêu âm, xương không bị thương, nghỉ ngơi tầm vài ngày sẽ khỏi.
Tô Dư yêu cầu, Gọi xe cho em đi.
Chu Phi Trì đáp, Em đã thành ra thế này rồi, sao ở khách sạn được.
Tạm thời Tô Dư chưa thể về Quảng Châu, cô còn dự án. Hai ngày sau người phụ trách dự án sẽ tới Thâm Quyến, Tô Dư muốn tranh thủ giành lấy.
Không thể ở khách sạn, vậy ở đâu mới được đây.
Chu Phi Trì đề nghị: “Chỗ anh còn một phòng.”
Câu này không đứng đắn.
Tô Dư nhíu mày nhìn anh.
Người nào đó còn chưa kịp nhướng mày, Chu Phi Trì đã đáp lại một cách rất thần thái: “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ tính tiền phòng đấy.”
Anh lấy điện thoại di động, thành thạo mở mã thu phí rồi quẹt.
Thật là, anh chàng lương thiện muốn được trả thù đây mà.
“Thiếu 50.”
“Không được thiếu, mỗi ngày anh phải nấu cơm, làm vệ sinh cho em nữa.”
“Thế em không ăn cơm của anh.”
“Không ăn sẽ tính thêm 100.”
Trước cổng bệnh viện, Tô Dư đi khập khiễng, trong khi Chu Phi Trì một tay dìu cô, đang ép mua buộc bán, miệng lưỡi không chịu tha ai.
Tô Dư bật cười, ôm lấy cánh tay anh: “Chu Phi Trì.”
“Sao?”
“Tính tiền mắc vậy mà anh còn bắt em tự đi à, mau ngồi xuống.”
Chu Phi Trì vững vàng cõng cô lên, khảng khái một cách vụng về: “Cái này anh sẽ không tính tiền, quà tặng kèm.”
Chu Phi Trì thật sự rất giỏi, hai ba bận đã dọn dẹp căn phòng gọn ghẽ. Chăn và ga trải giường giống của Chu Thấm Chi, lúc ấy anh đã mua hai bộ giống nhau.
Tô Dư ngoái đầu: “Có phải anh luôn chuẩn bị sẵn không, vì biết em sẽ qua đây ở nè.”
Chu Phi Trì cúi người, vuốt phẳng ga trải giường: “Không có, đỡ phiền.”
Tô Dư hứ một tiếng: “Không thành thật.”
Cô muốn đi tắm, quần áo mang theo đều nằm trong vali.
Chân bị thương, cô ngồi chồm hổm không được nên Chu Phi Trì lấy giúp cô.
Mỹ phẩm dưỡng da, váy hoa, áo len mỏng, đồ lót nằm ở tầng dưới. Có màu mơ sữa, hồng quế và bộ ren đen tuyền. Chu Phi Trì không biết bắt đầu từ đâu, đứng trước vali với sườn mặt vừa trầm lặng vừa cố chịu đựng.
“Mặc bộ nào.”
“Màu trắng.”
“Không có.”
“Có, ở tuốt bên dưới á, anh lật lên đi.”
Tay Chu Phi Trì như tảng đá, nặng nề đặt lên trên. Áo ngực màu mơ sữa mỏng đến nỗi xé một cái là rách ngay. Vải sa tanh màu hồng quế thì mịn màng như làn da cô vậy. Ren đen là nửa cúp, vừa đủ che kín những điểm quan trọng.
Tô Dư ngồi trên ghế, ân cần quan tâm: “Anh nóng lắm hả, sao lại chảy nhiều mồ hôi thế.”
Chu Phi Trì trán thì chảy mồ hôi, còn trong lòng có lửa, dập cũng không tắt được.
“Không có màu trắng.” Giọng trầm thấp, anh xác nhận lại.
Tô Dư lười biếng “à” lên: “Vậy lấy bộ màu đen kia đi.”
Tiếng nước vòi sen tí tách rơi xuống như đang tấu nhạc trong phòng tắm.
Chu Phi Trì muộn màng nhận ra cô vừa cố ý.
Giỏi thật nhỉ, cô không cần tốn nhiều sức đã có thể làm cột cờ phải chào cả đêm, buộc anh phải tắm nước lạnh hai lần.
Quản gia Chu Phi Trì phục vụ đến tận răng, một ngày ba bữa không trùng bữa nào.
Tô Dư ăn rất nhiều, thật lòng cảm thán “tiền phòng” này cực đáng giá. Nhân tiện, cô phàn nàn với quản gia Chu rằng thức ăn ngon quá khiến eo cô bị tăng thêm một lớp thịt rồi nè.
Trước mặt là cô gái mặc váy áo sơ mi, thơm ngát sau khi vừa tắm xong. Tô Dư không trang điểm, tóc dài như rừng rậm buông xõa ngang lưng. Chu Phi Trì đờ đẫn, như quay lại thời cấp ba, khoảnh khắc anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Năm ấy, tim anh rung động.
Hôm nay chẳng những tim rung động, mà toàn thân anh không chỗ nào nghe lời cả.
Hai tay Tô Dư giữ lấy eo, buộc chặt phần rộng thừa ra, đường cong lả lướt, đôi chân dài bắt mắt.
Trái cổ nhấp nhô, Chu Phi Trì kìm chế ánh nhìn: “Em không phải tới tố cáo.”
“Hả?”
“Mà là tới hành hạ anh.”
Tô Dư nhìn xuống, vỡ lẽ.
Lúc rời đi, cô nhỏ giọng dặn dò: “Anh phải làm một quản gia tuân thủ pháp luật nha.”
Ngày thứ ba, vết bong gân ở chân cô đã lành, thế nên Chu Phi Trì đưa cô ra ngoài dạo.
Tô Dư không thích hoạt động, nằm được là nằm, đúng bản chất của một con bọ nhà.
Cô thở phì phò kháng nghị: “Em trả tiền phòng, chứ không phải tập thể dục.”
Chu Phi Trì nói: “Anh không bắt em tập thể dục, chỉ dẫn em đi phơi nắng thôi.”
Xe đạp leo núi màu lam rất ngầu, và Chu Phi Trì trong bộ đồ thể thao cũng rất phong độ.
Tô Dư nhìn anh thật lâu.
Chu Phi Trì hỏi: “Sao thế?”
“Không đúng đâu.” Tô Dư tự lẩm bẩm: “Đẹp trai vậy thì hồi cấp ba em phải chú ý tới chứ nhỉ, sao lại chẳng có ấn tượng gì hết thế này.”
Chu Phi Trì cười, ung dung đeo mắt kính lên.
Tô Dư ôm ngực, cực nịnh nọt: “Đàn anh Chu đẹp trai chết đi được.”
Chu Phi Trì lái xe chở cô gái mình mến đi từ khu Bảo An dọc theo đảo Xanh vịnh Tân Hải một mạch tới phía đông, công viên Song Kiều rồi khu bảo tồn rừng ngập mặn. Anh đưa Tô Dư đi qua phố xá sầm uất phồn hoa, quanh co uốn lượn để ngắm nhìn biển trời xanh thẳm.
Tô Dư ngửa đầu, để mặc ánh nắng rọi vào mặt.
Tô Dư đón gió và cảm thấy bầu không khí mằn mặn tự nhiên đang rửa sạch phổi mình.
Đường xuống dốc, Chu Phi Trì thả phanh, mất khống chế nhưng lại k1ch thích. Tô Dư hét to, vừa ôm ghì lấy eo anh.
Lên dốc thì Chu Phi Trì hơi gò lưng, đường cong cơ bắp trên chân mạnh mẽ và nhiệt liệt.
Không cần ngồi xe sang, không cần vé VIP, anh đưa Tô Dư đi trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới, trải nghiệm một cách sống khác hẳn.
Vào hôm ấy, Tô Dư đã nếm được mùi vị của nắng trời, đón nhận không khí ngọt ngào và nhìn thấy sắc màu của thành phố toả sáng lóng lánh hơn cả những viên kim cương.
Nhận thức cá nhân càng đáng quý hơn những bài giảng thiện ý và tha thiết.
Chu Phi Trì không cần nhìn mặt cô.
Đôi tay nhỏ bé ôm eo anh ngày càng chặt là minh chứng rõ nhất cho tâm trạng của cô.
Tô Dư về lại nhà của quản gia Chu, lần đầu tiên cô say giấc khi chưa tới chín giờ.
Chu Phi Trì nấu cháo gà bồi bổ dạ dày và nướng bánh để lót bụng.
Chu Phi Trì quả là người có thể hàn gắn một tâm hồn tan vỡ.
Tô Dư ngủ một mạch đến khi tỉnh giấc.
Đã lâu cô chưa có được chất lượng giấc ngủ bình thường như thế này rồi.
“Hôm nay nếu em giành được khách hàng này thì em sẽ cho anh vay tiền, không lấy lời luôn.”
Chu Phi Trì đáp: Được.
Giữa hai người, khi nhắc đến tiền bạc đã có thể cởi mở và trung thực hơn.
Tô Dư ra ngoài với tinh thần sáng láng, trông như một nữ quân nhân.
Nữ quân nhân đi ra tới hành lang, vô thức quay đầu lại.
Quả nhiên, cô thấy Chu Phi Trì đứng bên cửa sổ, cũng đang nhìn cô.
Tô Dư vẫy tay, tươi cười, giơ tay lên vào tạo thành một hình trái tim to.
Mắt Chu Phi Trì nóng lên.
Bầu trời trong xanh và nắng thật ấm áp, như chính trái tim anh vậy.
Điều duy nhất Tô Dư có thể ghi nhớ trong những năm qua chính là kiếm tiền.
Nhưng cũng quá đỗi rõ ràng rằng cô đã đánh mất đi rất nhiều thứ.
Đôi lúc cô cũng phải tự hỏi mình.
Năm ấy, khi làm vậy với Chu Phi Trì, cô có từng hối hận không.
Hối hận cũng đâu có tác dụng gì, bởi chẳng thể bù đắp lại được.
Tô Dư thừa nhận mình có lỗi với Chu Phi Trì.
Bây giờ họ đã giao tiếp trong hoà thuận với đôi chút mập mờ che giấu, một người thử, một người kiềm chế, và cả hai đều đang tìm lại nội tâm của mình.
Chu Phi Trì từ chối nhắc đến chuyện đó.
Tô Dư chột dạ, lời đến môi nhưng cô lại không có can đảm đành nuốt trở vào.
Đây là một vết sẹo và không có cuộc phẫu thuật thẩm mỹ nào - dù là cao cấp - có thể chữa trị được - Tô Dư đã nghĩ vậy.
Nhưng vào giờ phút này, lúc cô thấy khách hàng lớn mà mình muốn giành được.
Trong lòng bật ra một câu chửi tục rõ to.
Có người, trời sinh tốt số, luôn được định sẵn sẽ làm chủ cả.
Ở đâu tổng giám đốc Trình cũng là chị Trình phú bà hết.
Đương nhiên tổng giám đốc Trình cũng nhận ra cô, chị ta cười nói trông khá là thấu hiểu cô: “Cô Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tô Dư cười không tươi cho lắm, nét mặt khô cứng: “Tổng giám đốc Trình, chào chị nha.”
Nửa năm thôi mà đối phương đã sáng rực thế kia.
Tô Dư không còn ôm hi vọng gì với dự án lần này nữa, nhưng dường như tổng giám đốc Trình đặc biệt thích đùa giỡn với cố nhân. Chị ta cứ nhắm vào trạng thái có lệ không yên và nửa chết nửa sống của Tô Dư, xem liệu cô có thể giữ đến cuối cùng không.
Tô Dư đã linh tính tới vài chuyện cũ.
Ba chọn một.
Tổng giám đốc Trình mỉm cười với Tô Dư.
Quy tắc cũ.
“Dẫn tài xế kia của cô tới ăn bữa cơm với tôi, tôi sẽ cho cô dự án.”
Tô Dư cười, Chu Phi Trì được lòng người khác quá nhỉ, ăn một bữa là có thể đổi được dự án.
“Xin lỗi chị, anh ấy đã không còn là tài xế của tôi nữa.”
“Anh ta là gì của cô, với tôi không quan trọng.” Tổng giám đốc Trình nói: “Chỉ cần ăn với tôi một bữa thôi.”
Tô Dư chẳng nói chẳng rằng.
“Dự án này rất có lợi nhuận, chỉ một tháng là cô có thể nhận được khoản thanh toán cuối cùng rồi, cô có thể sống giàu có trong một năm đấy.” Chị Trình ném ra hết viên kẹo này đến viên kẹo khác, ngọt đến mức khiến người ta hoa mắt.
Tô Dư vẫn chưa nói gì.
Chị Trình hưng phấn hơn hẳn: “Chỉ một bữa cơm, cô suy nghĩ đi.”
Tô Dư không suy nghĩ gì cả, cũng không cần nghĩ.
Đôi mắt của cô từ đầu đến cuối không hề gợn sóng, sự im lặng vừa rồi cũng không phải đắn đo vì khó xử. Cô đang hồi tưởng, đang nghĩ lại, khi đó, có lẽ mình không thực sự hiểu rõ tình cảm dành cho Chu Phi Trì.
Muốn tốt cho anh ấy.
Nhưng lại sử dụng cách tồi tệ nhất.
Tô Dư nhìn tổng giám đốc Trình, chị Trình, phú bà Trình.
Tô Dư nhoẻn cười, nói rõ từng từ một: “Không được.”
Chị Trình cau mày: “Cô đang quen cậu ta à? Người trẻ tuổi phóng khoáng ghê nhỉ, vậy mà cũng chịu nhau được.”
Tô Dư đáp trả: “Có chịu nhau không, cũng không thể hào phóng với chị được đâu.”
Tổng giám đốc Trình: “Không muốn kiếm tiền nữa rồi à?”
“Muốn, muốn lắm chứ.” Tô Dư nói: “Nhưng bây giờ, tôi đã không đành lòng được rồi.”
Chu Phi Trì không nằm trong bất cứ mục được lựa chọn nào.
Anh có thể, anh có tư cách, làm đáp án duy nhất trên thế gian này.
Phú bà Trình định nói tiếp.
Tô Dư cướp lời, hảo tâm nhắc nhở: “Chị đừng k1ch thích tôi, tôi hơi hơi muốn đánh người rồi đấy.”
Phú bà Trình “phụt” một tiếng, cuối cùng phá vỡ hình tượng.
Chị ta chẳng phải bà chị lương thiện gì, trái lại rất xấu tính và hay châm chọc. Chị ta bộc trực, nửa nói nửa mắng: “Có phải cô bị tâm thần không, từng khám bác sĩ chưa đấy.”
Tô Dư kêu lên: “Sao chị biết!”
Phú bà Trình lặng thinh.
“Tôi từng đi khám rồi, lần đầu tiên tôi đi khám là năm 16 tuổi, lén để dành tiền.”
Phú bà Trình lại biến thành chị Trình.
Chị thở dài: “Người kiểu gì thế này, thật là.”
“Ngày xưa, quả thật tôi hơi không biết cách làm người cho lắm.” Tô Dư mất mát gãi đầu, nếu đã không buôn bán được rồi thì nán lại cũng chẳng ích gì.
“Thế là đi đấy à?” Giọng điệu chị Trình đủng đỉnh: “Cô không muốn biết chuyện buổi tối hôm đó sao?”
Tô Dư dừng bước.
Chị Trình nói: “Cậu ta trông rất giống chồng cũ của tôi.”
“Sao ạ?”
“Chồng cũ của tôi ngoại tình, bao bồ nhí, nuôi vợ bé, vay tiền online, đồ mặt dày, thứ chỉ biết có mẹ.”
Não Tô Dư chết máy: “Chị, chị không...”
“Chàng tài xế ấy của cô sao?” Chị Trình cười khẩy: “Liếc cậu ta thôi cũng thấy xui xẻo rồi.”
...
Tô Dư lững thững đi về.
Thấy cô, mắt Chu Phi Trì sáng lên, anh rảo bước tới rồi cất giọng bình tĩnh: “Buổi tối ăn thịt kho tàu, anh còn nướng bánh rán hành nữa.”
Trông dáng vẻ đó của anh không biết đã đợi dưới lầu bao lâu rồi.
Tô Dư không thể che giấu được những gì định nói, đờ đẫn xác nhận với anh.
“Chu Phi Trì.”
“Sao em?”
“Anh không ngủ với chị ta hả.”
“...”
“Đúng không?”
“...”
“Em đang nói chuyện với anh đấy.”
“Ừm.” Đàn anh Chu điềm tĩnh giải thích: “Không cứng lên nổi.”
- -------------------
Lời tác giả:
Hàn gắn tâm hồn tan vỡ của cô.
Anh vừa trung thành, vừa dũng cảm.