Tô Dư lập tức tìm được một chuyện còn khiến cô thấy háo hức hơn cả trai đẹp.
“Anh học lớp mấy?”
“Lớp hai.”
“Lớn hơn tôi hai tuổi nhỉ.”
“Ừ.”
“Anh phải lòng tôi hả?”
“Ừ.”
“Kể rõ chi tiết đi.”
Tô Dư khoanh tay trước ngực, như bao quanh lấy hai cây kẹo bông trắng, ngăn trở chỉ cho nhìn chứ không cho nếm.
Chu Phi Trì nhìn thấu sự tinh nghịch cô.
“Kể chi tiết chuyện gì?” Anh khẽ nheo mắt, không phục tùng và nghe lời như mọi khi, mà tìm cơ hội tận dụng chiếm đầy bồn đầy bát, nhấp nhô tạo ra tiếng suối róc rách.
Cổ Tô Dư rất đẹp, mịn màng trắng trẻo không một nếp nhăn, bên trái cổ có một vết nâu, không phải nốt ruồi mà giống như dấu chu sa được điểm xuyết. Đặc biệt là khi ngửa ra sau, ví như lúc này.
Khóe mắt Chu Phi Trì đỏ hoe, anh lại ngồi dậy m út hôn cổ họng cô.
Tô Dư nhảy dựng lên, bầu không khí thoải mái và thân mật tan biết, cô đẩy mặt Chu Phi Trì ra: “Anh rất không có đạo đức nghề nghiệp đấy.”
Chưa cho phép mà dám để lại dấu vết trên người “Bà chủ”.
Chu Phi Trì quay mặt lại: “Đó là cách tôi phải lòng em.”
Tô Dư sững sờ.
“Dồi dào tinh lực, ở trong mơ, vào ban đêm, cùng với em.” Chu Phi Trì ghìm giọng nói một cách nghiêm túc: “Không một hành động nào có đạo đức cả.”
Mặt Tô Dư không ửng hồng, mà tai đỏ lên.
Sợ anh phát hiện, cô giơ bàn tay che kín mắt anh: “Đói rồi, nhà anh có gì ăn không?”
Chu Phi Trì hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Ăn gì đơn giản thôi.” Tô Dư đáp: “Mì udon với cải chua bò ba chỉ, phải cho thêm tôm, rau và nấm hương nữa.”
Ừm, cái này được gọi là vấn đề nan giải đơn giản.
Chu Phi Trì vẫn mặc quần áo rồi ra ngoài.
Tô Dư không dám nằm thêm, tiếp đó dọn dẹp thật tinh tươm.
Thu dọn xong xuôi, cô lại tới xem tấm ảnh tập thể lớp bị đè dưới mặt bàn kia.
Chuyển mấy thứ đồ linh tinh đi, bức ảnh lộ ra toàn bộ.
Hơn bốn mươi người, ngón tay lướt từ trái qua phải và cô nhanh chóng tìm được Chu Phi Trì. Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo trông tràn đầy năng lượng, rất giống với hiện tại. Ngoại trừ phần tóc mái, có vẻ hơi "trẻ trâu".
Tô Dư ngẫm nghĩ hồi lâu, thực sự không có chút ấn tượng nào.
Cô lia mắt nhìn những người khác, rồi dừng tại một nữ sinh.
Cô biết người này, một đứa lông bông thường tụ tập với đám bạn chẳng ra gì. Cô ta hay ném đá Tô Dư, chặn Tô Dư trong rừng cho cô ăn tát, rồi tuột chiếc váy nhỏ xinh của cô xuống.
Chu Phi Trì về rất mau. Sau khi vào nhà, anh cũng không lắm lời, mà đi thẳng xuống bếp.
Bò ba chỉ cuộn, túi cải chua, rau, nấm hương và một bó hành nhỏ. Anh thoăn thoắt thái rau, trụng nước sôi, pha nước chấm. Tô Dư đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cơ lưng rộng lớn của anh ẩn hiện, săn chắc nhưng không ngấy.
Tô Dư dời mắt, dán chặt vào vị trí bên dưới cách eo anh hai tấc, khắp người anh đâu đâu cũng căng chặt.
Tô Dư thờ ơ hỏi: “Vương Nguyên học cùng lớp với anh hả, bây giờ cô ta đi đâu rồi?”
“Quảng Châu, nhà máy điện tử.”
Tô Dư hừ nói: “Chẳng phải cô ta ngang ngược lắm à, hồi trung học còn bắt nạt tôi nữa cơ đấy.”
Chu Phi Trì làm sạch bó hành lá, dùng ngón tay vuốt từng sợi một.
“Bắt nạt em thế nào?”
“Đánh tôi, đá bụng tôi, lột váy tôi, bảo tôi mặc qu@n lót trắng, là một đứa dâm... Mà thôi.” Tô Dư quay mặt đi, bẩn miệng quá.
Chu Phi Trì không tiếp lời.
Tô Dư không nhìn thấy bó hành lá bị anh hái gần héo hết rồi.
Hồi sau, anh nói: “Tủi thân lắm hả.”
Tô Dư bĩu môi, đã qua lâu vậy rồi mà vẫn còn dư vị chua chát.
“Lúc ấy thì có hơi hơi, sau đó bạn trai tôi đã báo thù cho tôi bằng cách tẩn cho cô ta một trận. Từ đó về sau, cô ta không dám bắt nạt tôi nữa.”
Đây cũng là lý do tại sao trong ngần ấy năm dù cho Từ Trắc Khải quá đáng thế nào, Tô Dư tức thì có tức nhưng không đến mức thực sự ghét anh ta.
Anh ta giúp cô cảm nhận được nghĩa tình rút cây tương trợ (*)và nếm trải cảm giác được yêu thương mà không lo sợ, dẫu chỉ một chút thế thôi.
(*) Tiếng Việt có câu tương tự nhưng chưa từ khá nhạy cảm nên mình để theo nghĩa gốc.
“Nghe nói Vương Nguyên bị dần cho ra bã luôn.” Đến nay khi nhắc lại, giọng Tô Dư vẫn có đôi chút khoe khoang: “Đầu óc của Từ Trắc Khải khi đó tốt hơn bây giờ nhiều.”
Dĩ nhiên Chu Phi Trì biết Từ Trắc Khải.
Không phải do anh ta là cậu chủ nhà họ Từ, con cưng của trời.
Mà vì, bạn gái của anh ta là Tô Dư.
“Sao anh không nói gì vậy?” Tô Dư hiếm khi tìm được một người có mối liên hệ với quá khứ của mình, cô mỉm cười đi tới, ghé đầu ngẩng lên nhìn Chu Phi Trì từ phía sau.
Thế cô mới phát hiện ra mặt Chu Phi Trì đang rất căng thẳng.
Anh nói: “Bạn trai em trút giận giúp em.”
Tô Dư đáp: “Nếu không thì còn ai vào đây nữa.”
Hành lá trong tay anh bị gãy lìa thành hai khúc.
Tô Dư nheo mắt, hỏi trêu: “Chẳng lẽ là anh à?”
Chu Phi Trì không đáp phải hay không.
Anh nhớ giữa trưa hôm đó nắng rất gắt, tựa như cuộc nói chuyện giữa các nữ sinh trong rừng cây nọ.
“Lần trước đánh nó nhẹ quá đấy, lẽ ra tao nên lột váy nó ném xuống ao mới phải.”
“Tao tát nó một cái, tay đau dễ sợ, lần sau dùng gậy đi.”
“Trên qu@n lót còn có ren nữa cơ, con lẳng lơ.”
Chu Phi Trì đút hai tay vào túi quần, ánh sáng trong mắt bị ép thành thật mỏng, thoạt nhìn là hờ hững, nhưng khi nhìn lại thì sắc bén như lưỡi dao muốn máu.
Anh chặn đường Vương Nguyên ở một ngã tư vắng vẻ, bấy giờ không màng lịch sự nữa.
Anh ném những kẻ đã bắt nạt cô vào nhà vệ sinh như xách gà.
Đầu chúng toàn phân và nước tiểu nhưng không ai dám hó hé.
Chu Phi Trì không nhớ lúc ấy mình đã nói những lời cay nghiệt gì, chắc chắn là không đàng hoàng và cũng chẳng đàn ông rồi, nhưng anh chẳng quan tâm, chỉ muốn báo thù cho cô thôi.
Dẫu cho cô không biết.
Lạnh lùng và cục mịch, anh không đáp lại, chẳng thú vị gì cả.
Tô Dư bắt chéo tay ra sau lưng, thảnh thơi ra khỏi nhà bếp.
Cô quay lại phòng ngủ của Chu Phi Trì, rồi lại bắt đầu nghiên cứu những sản phẩm điện tử trên bàn. Món to nhất chính là một đầu máy... DVD kiểu cũ? Tô Dư chỉ từng thấy nó trên những bộ phim Hồng Kông ngày xưa mà thôi.
Tò mò, cô cầm lên hý hoáy nghịch thử.
Bật công tắc, các ký tự tiếng Trung phồn thể ngay ngắn được nhồi nhét trong màn hình LCD nho nhỏ.
Tô Dư bấm vài cái, nhấp vào tệp trình chiếu, giữa một chuỗi mã rối rắm có xen lẫn các ký tự tiếng Trung như “mật”, “tiếng hét”... Cô không hiểu, bèn bấm phát.
Bốn cái chân đan vào nhau xuất hiện một cách tục tằn, và âm lượng bị vặn đến mức tối đa vang vọng khắp trong nhà ngoài ngõ như cái loa truyền thanh.
Tô Dư sửng sốt, bấm lung tung cả lên, thế nhưng âm thanh không nhỏ mà con to hơn.
Tiếng the thé như nước mật ong cứ nối đuôi nhau, cô nhét DVD xuống dưới chăn, một lớp không đủ nên lại dùng thêm một cái gối để gắt gao đè nó xuống.
Một điệu cười vang lên ở cửa.
Tô Dư quay sang, nhìn Chu Phi Trì với vẻ vô cùng tức tối, vành tai và mặt đều ửng hồng.
“Anh sửa mấy thứ linh tinh gì thế? Khó nghe muốn chết!”
“Linh tinh chỗ nào đâu.” Chu Phi Trì đi tới, bình tĩnh lấy đầu DVD từ dưới gối ra.
Âm thanh d@m d*c lại được khuếch đại, tán loạn khắp phòng.
Anh cố ý.
Anh cố ý dừng ba giây.
Ba giây ấy đã đủ cho Tô Dư đỏ từ vành tai đến khóe mắt rồi.
Cái âm thanh phóng đại điệu đà kia dừng lại, rồi một tiếng nói trầm thấp và chân thành chợt cất lên. Chu Phi Trì nói: “Anh xịn hơn cái này nhỉ.”
Tô Dư ngây ra, giận dữ mắng mỏ: “Thần kinh."
“Không êm tai à?” Chu Phi Trì rất biết điều, rằng mai này anh sẽ rên thật hay.
Tô Dư hoàn toàn cạn lời, ném gối đầu vào mặt anh.
Chu Phi Trì né tránh, hai người lại nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt như chứa đựng soda chanh muối của mùa hè, sôi sục bọt ga, nổ tung lên rồi lại cũng ngọt ngào.
Mì được nấu xong, Tô Dư nếm thử đầu tiên.
Chu Phi Trì ngồi trên ghế sofa gần đó, cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng ngoảnh đầu thoáng nhìn cô.
Mãi đến khi cô đánh giá chấm điểm: “Cũng tạm.”
Bấy giờ Chu Phi Trì mới trượt bật lửa.
Chưa kịp châm thuốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Du mặc một chiếc đầm vải len màu đỏ sậm đứng ở cửa: “Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, anh nấu gì ngon hả?”
Chu Phi Trì: “Tan làm rồi à?”
“Đúng vậy, hôm nay em làm ca giữa.” Lâm Du cười định vào nhà.
Chu Phi Trì không ngăn cản, không giấu giếm.
Khi thấy trong nhà còn có một người phụ nữ khác, Lâm Du ngưng cười.
Tô Dư ngốn đầy mì, chẳng có vẻ gì là tinh tế và nhã nhặn. Nhưng chính dáng vẻ thoải mái ấy khiến nét đẹp của cô trông càng trong sáng hơn.
Sở dĩ không chú ý hình tượng là bởi cô tự tin.
Tự tin đến mức không cần thiết phải giả vờ, đắp nặn hình tượng trước mặt người khác phái.
Thậm chí Tô Dư còn giơ tay trái lên và vẫy chào một cách đáng yêu.
Chào rồi, cô lại nói với Chu Phi Trì: “Anh Trì đúng là thiên tài nấu nướng! Mì của anh ngon bá cháy luôn!” Hệt như một cặp đôi thân mật.
Lâm Du đi, thậm chí không vào nhà.
Cửa đóng lại, ngăn cách phong trần, hơi nóng của mì udon lượn lờ lãng đãng.
Tô Dư hết sức hít hà, một câu hai nghĩa: “Bỏ giấm hơi nhiều nha.”
Mắt Chu Phi Trì nóng lên: “Mới nãy sao em lại nói thế? Hả?”
Tô Dư như một con mèo Ba Tư sang quý: “Nói thật thôi mà.”
Chu Phi Trì như bị mũi kim tiêm mạnh vào tim, nhịp tim và mạch máu đồng loạt nhảy phồng lên, gục ngã bởi tiếng gọi “anh Trì” kia đến nỗi không tìm ra được đông tây nam bắc.
Tô Dư nói: “Tiền tôi đã đặt trên bàn trong phòng anh rồi nhé.”
Chu Phi Trì ngẩng phắt lên.
Ánh nhìn và giọng điệu nhẹ nhàng của Tô Dư như lan khắp người anh, cô nhắc nhở: “Phí phục vụ.”
Chu Phi Trì lặng thinh đi vào phòng ngủ, rồi lại lặng lẽ bước ra.
Anh nói: “Hơn 500.”
“Tiền mì và tiền phòng. Trước đây toàn ở khách sạn, lần này ở nhà anh, tôi không để anh bị lỗ đâu.”
Tô Dư vừa nói vừa mặc áo khoác, rồi cầm chìa khóa xe rời đi.
Đặt tay lên nắm cửa, cô lại ngoái đầu: “Đàn anh.”
Chu Phi Trì giương mắt nhìn cô.
Mắt Tô Dư hờ hững: “Đừng yêu thầm tôi, tôi không phải người tốt đâu.”
Trái tim Chu Phi Trì như bị trói chặt.
Vậy anh sai ở đâu đây?
Sai khi cố chấp chèo thuyền ngược sóng, sai khi đi tìm một hớp ngọt nơi hoang vu cằn cỗi, hay sai khi chết tiệt thích phải một cô gái trong nhiều năm qua?
Tô Dư bước ra ngoài, một nửa bóng lưng chìm vào đêm đen.
Như chuyển động chậm đang dần biến mất, và nếu lần này biến mất thì như thể sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa.
Chu Phi Trì vô thức gọi cô lại: “Em cũng biết rồi, thì tính là yêu thầm gì nữa.”
Tô Dư lại ngoảnh đầu: “Nghĩa là sao?”
“Không phải bạn bè, không phải đàn anh. Đàn anh viết thư tình cho em, phải lòng em, những chuyện này đã là quá khứ rồi. Tôi cần tiền, Chu Phi Trì làm vì tiền, em muốn tôi là gì thì tôi chính là cái đó.”
Em đừng để tôi đi.
Em đừng đi.