• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một vạn năm chớp mắt qua đi, Bắc Hoang của Bạch Chân từ trước đến nay an bình, dân phong thuần phác, không cần lo lắng thống trị; lại nói, Bạch Chân đã từng đơn thương độc mã lấy lực bản thân diệt Yếm Hỏa quốc kia, qua một trận đó, mọi người đều tin phục không thôi với tân Đế Quân của Bắc Hoang, không ai dám không phục.

Nghe nói Bạch Chân so với Nữ Quân Bạch Thiển của Thanh Khâu còn đẹp hơn vài phần, chỉ là cơ hồ chưa từng có người nào gặp qua Bắc Hoang Đế Quân này.

Nếu muốn tìm chàng, có lẽ phải tới rừng đào của Chiết Nhan Thượng Thần trước kia.
Bạch Chân ngày ngày sống trong nhà tranh ở rừng đào, còn giữ cho rừng đào năm này sang năm nọ đều là những ngày bốn mùa như xuân.

Chàng luôn cảm thấy Chiết Nhan sẽ trở về, không thể để người nọ vừa trở về liền nhìn thấy đào hoa tàn tạ, người nọ khẳng định sẽ híp mắt hoa đào cười không đàng hoàng mà nói: "Ta đây một vị Thượng Thần thần bí thoái ẩn tam giới, không hỏi hồng trần, tình thú ưu nhã, phẩm vị so với tình thú càng ưu nhã hơn, thế mà cây đào trong rừng đào của mình lại bị chính con hồ ly ngốc của mình chăm cho chết."
Hiện tại nghĩ đến Chiết Nhan, Bạch Chân vẫn sẽ cười.

Tất cả hồi ức hắn để lại cho mình đều tràn đầy hạnh phúc, chiều chuộng mình lớn lên, bao che mình gây ra bất luận cái họa gì.
Bạch Chân sống mỗi ngày đều tựa như lời trong sách: Say rượu dưới hoa vùi giấc mộng.


Tỉnh rượu một mình ngồi trước hoa.

Nửa tỉnh nửa say, ngày tiếp nối.

Hoa nở hoa tàn, năm tháng qua(*).

Cứ thế chống đỡ qua một vạn năm, đến cả chính chàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Chiết Nhan, ta diệt Yếm Hỏa quốc kia, ngươi cũng không khen ta lấy một lời.

Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, đây chính là lão phượng hoàng ngươi dạy ta đó."
"Chiết Nhan à Chiết Nhan, cũng không biết là ngươi đã định liệu hay là đánh giá cao ta chắc chắn sống sót."
"Chiết Nhan, ngươi xem Đào Hoa Túy của người sắp bị ta uống sạch rồi, lần trước ta uống nhiều quá còn nhìn thấy ngươi, ai biết là mộng...!Sau khi tỉnh rượu tìm ngươi khắp nơi, không tìm được ta còn khóc lớn một hồi, làm Tất Phương sợ tới mức không biết phải thế nào."
"Chiết Nhan, ta luôn cảm thấy ngươi vẫn còn ở đây, ngươi nói xem ta có phải ngây ngốc rồi hay không?"
Cứ như vậy, ngày ngày Bạch Chân đều sẽ đi dạo trong rừng đào mười dặm từ hừng đông cho đến trời tối, một mình một người trò chuyện, thật giống như Chiết Nhan có thể nghe thấy vậy.

Chàng vẫn chưa lập mộ chôn di vật cho Chiết Nhan, bởi vì như vậy đồng nghĩa với thừa nhận hắn đã...!vũ hóa...
Một ngày, Bạch Chân đang xới một mẫu đất trên sườn núi, trồng thêm một mảnh rừng đào, mấy năm nay rừng đào mười dặm được chàng mở rộng đã sắp thành hai mươi dặm.
Tắm gội thay quần áo xong, quyết định đi thưởng thức tác phẩm của chính mình một chút, bước đến khoảnh rừng đào mới trồng kia, trong lòng nghĩ quả thực đẹp, nếu Chiết Nhan thấy được, chắc chắn sẽ khen chàng có phẩm vị, nói không hổ là tiểu hồ ly của hắn.
Nghĩ vậy, trái tim đã quá lâu không đau lại lần nữa quặn thắt đau đớn, nước mắt theo hốc mắt nhỏ giọt, tay lướt lên mặt, nhìn nước mắt trên ngón tay, phản ứng lại mình đang khóc, từ sau lần đó khóc trong lòng Hồ hậu, mình gần như lúc thanh tỉnh chưa từng chảy nước mắt, tự giễu nói: "Chiết Nhan ơi...!Ta...!quả nhiên...!vẫn nhớ ngươi..."
Lúc này không trung đột nhiên bao trùm màu đỏ, vạn điểu tề phi, phát ra tiếng kêu điềm lành, nháy mắt ánh sáng vàng tỏa ra khắp nơi, tất cả loài chim đều ngừng bay, hạ xuống đất, quỳ sát đất lễ bái, như nghênh đón đế vương đi tuần.

Thế nhân toàn thân: Đây là phượng hoàng niết bàn trọng sinh!
Ánh lửa trên Tương Thần Bảng văng khắp nơi, thiêu đốt xong, chỉ thấy trên đầu bảng viết: Chiết Nhan Tôn Thần, niết bàn mà sinh.
Rừng đào như cảm nhận được chủ nhân trở về, toàn bộ hoa đào nở rộ như son, gió nhẹ ào ào, đào hoa rực rỡ, theo gió tung bay.
Trong chớp mắt, một luồng sáng đỏ buông xuống rừng đào mười dặm, dừng bên cạnh Bạch Chân.

Bạch Chân chậm rãi ngoái đầu nhìn, sửng sốt không thể tin được mà xoay người lại.

Người nọ vẫn là bộ dáng không kiềm chế được ấy, trên mặt tươi cười, từng bước đi đến trước mặt Bạch Chân, vươn tay lau đi nước mắt Bạch Chân còn chưa kịp lau trên mặt, tiện đà đau lòng mà vuốt đầu Bạch Chân, sau đó đặt xuống một nụ hôn, tóc bạc nháy mắt biến trở về tóc đen.
"Chân Chân, hồ ly ngốc của ta, ta cũng nhớ ngươi."
Cái gì, sau đó thế nào á? Sau đó đương nhiên là một đời một kiếp một đôi người, vĩnh sinh vĩnh thế không tương ly.
======================
(*) Say rượu dưới hoa vùi giấc mộng
Tỉnh rượu một mình ngồi trước hoa
Nửa tỉnh nửa say, ngày tiếp nối
Hoa nở hoa tàn, năm tháng qua

Câu gốc:
Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ,
Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.
Bán tỉnh bán tuý nhật phục nhật,
Hoa lạc hoa khai niên phục niên.
Dịch thơ:
Tỉnh rượu, thấy một mình ngồi trước hoa
Say rồi lại nằm ngủ dưới hoa
Nửa say nửa tỉnh ngày lại ngày
Hoa rụng hoa nở năm này qua năm khác
Trích trong bài Đào hoa am ca của Đường Dẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK