Ngày đó Chiết Nhan niết bàn trùng sinh, Bạch Chân cùng Chiết Nhan đứng bên nhau ngây người không biết bao lâu.
Bạch Chân vốn không nghĩ tới Chiết Nhan còn có thể trở về, hết thảy đều quá mức kinh ngạc lại vui mừng, làm chàng không thể tin được, cũng sợ tin vào rồi lại là một giấc mộng.
Đôi tay run rẩy nâng mặt Chiết Nhan lên, cuối cùng đỏ hai mắt, ôm siết lấy người trước mặtt, khi sợi tóc bạc cuối cùng cũng trở về màu gốc, Bạch Chân cảm thấy kiếp nạn Thượng Thần của chàng đến tận đây mới thực sự kết thúc.
Chiết Nhan nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể khẽ vuốt tấm lưng người trong ngực để chàng khóc cho thoải mái, chính mình cũng rơi xuống giọt nước mắt đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa tới nay.
"Chân Chân, là ta, ta đã trở về.
Đã bắt ngươi...!chờ lâu quá?"
Người trong ngực không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Có giận ta không?"
Đáp án vẫn là lắc đầu.
"Thực xin lỗi, ta vốn định bảo vệ ngươi một đời chu toàn, lại để chính mình trở thành kiếp nạn của ngươi, là ta không nên..."
Bạch Chân hôn lên môi Chiết Nhan, Chiết Nhan giữ chặt lấy gáy Bạch Chân, giúp mình càng thêm xâm thành chiếm đất, hai người khó tách khó phân, tưởng như muốn hôn đến thiên hoang địa lão.
Cuối cùng Chiết Nhan nhưng vẫn buông tha chàng, bốn mắt nhìn nhau, hai người đỏ hốc mắt, lưu luyến mà đối diện.
Như muốn đem người kia hòa vào trong lòng, khắc vào xương cốt cùng nỗi tương tư lúc trước.
"Chúng ta về nhà đi." Chiết Nhan kéo tay Bạch Chân, chậm rãi đi về phủ đệ, trên đường cảm thán: "Hoa đào này rất đẹp, không hổ là tiểu hồ ly của ta trồng."
Bạch Chân dọc đường đi nghe Chiết Nhan một mình nói chuyện, không đáp một lời, vẫn luôn mặc hắn lôi kéo mình đi một vòng, còn mình thì chỉ si ngốc mà nhìn hắn.
Chiết Nhan cũng không nóng nảy, cứ như thế nói chuyện mãi với Bạch Chân, cuối cùng đi đến trước cửa phủ: "Chân Chân, sao lại không nói lời nào?"
"Ta...!chỉ là...!chưa hoãn lại được..."
Chiết Nhan cười khẽ, kéo tay Bạch Chân đặt lên tim phượng hoàng của mình, bình bịch, tiếng tim đập từng chút từng chút một, rõ ràng, mạnh mẽ: "Có cảm nhận được không?" Đúng vậy, trong mộng Chiết Nhan chưa bao giờ có tim đập chân thật như thế.
Bạch Chân gật gật đầu, rốt cuộc hướng về phía Chiết Nhan bật cười: "Lão phượng hoàng, hoan nghênh về nhà!" Hai người vào cổng phủ.
Phủ đệ này Bạch Chân vẫn luôn phân phó Tất Phương thường xuyên quét tước, nhưng chính mình lại không ở, không có Chiết Nhan, đâu còn là phủ đệ.
Đây là lần đầu tiên sau vạn năm bước vào cổng phủ.
Hai người ngồi trong phòng hàn huyên thật lâu, từ chuyện sau khi Chiết Nhan niết bàn, Bạch Chân một mình chịu đựng suốt một trăm năm như thế nào; chờ sau khi thương thế lành, liền dứt khoát kiên quyết mà đi diệt Yếm Hỏa quốc kia thế nào; lại lên thiên cung chất vấn Thiên Quân mình có tội hay không; sau đó đem Đào Hoa Phượng Vũ kiếm phong ấn cùng với Phục Hy cầm của hắn.
Chiết Nhan lẳng lặng nghe, nội tâm không thể bình tĩnh.
Nếu mình vẫn còn, sao có thể để chàng vô duyên vô cớ chịu trắc trở như vậy, trong lòng cực kỳ đau xót, không khỏi nhíu mày.
"Giơ tay ra." Chiết Nhan bắt mạch cho Bạch Chân: "Ngươi này...!thật đúng là không coi thân thể mình ra gì.
Bắt đầu từ ngày mai, ngoan ngoãn uống thuốc cho ta!"
"A?" Bạch Chân vẻ mặt ghét bỏ.
"Sao thế? Bao nhiêu lâu rồi vẫn sợ uống thuốc vậy à? Không đắng đâu, ta cố gắng làm thành thuốc viên cho ngươi, được chứ?"
Bạch Chân biết cho dù chàng nói không uống Chiết Nhan cũng có cách bắt mình uống, đành gật gật đầu.
Chiết Nhan vừa lòng cười cười, nhìn bên ngoài sắc trời đã đen như mực: "Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.
Ngày mai, chúng ta về động Hồ Ly một chuyến."
"Được." Bạch Chân dĩ nhiên biết hắn đi làm gì.
Sáng sớm hôm sau hai người xuất phát đến động Hồ Ly.
Trông thấy Chiết Nhan, Hồ đế đương nhiên cũng rất kích động, vỗ vỗ vai Chiết Nhan: "Hầy...!Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Hồ hậu cũng hiểu ý cười.
Nhìn đến Bạch Chân phía sau Chiết Nhan, Hồ đế đột nhiên nhớ tới chuyện giữa hai người họ, tay đột ngột xấu hổ mà dừng lại, xấu hổ thu hồi, như có như không mà khụ một tiếng.
"Làm nhị vị lo lắng, là Chiết Nhan không phải." Chiết Nhan cũng không thèm để ý động tác kỳ quái vừa rồi của Hồ đế, xoay người nắm chặt tay Bạch Chân, hai người đồng loạt quỳ xuống: "Nhị vị tuy là bạn thân với ta, nhưng dù sao cũng là cha mẹ ruột của Chân Chân, hiện giờ ta cùng với Chân Chân tâm ý tương thông, một bái này, là vì thỉnh cầu nhị vị thành toàn hai chúng ta một đời một kiếp một đôi người.
Chiết Nhan ta nguyện từ bỏ tất cả những gì ta có, chỉ cầu một mình Bạch Chân!" Nói xong quỳ sát đất bái một bái.
"Cha, mẹ, tâm ý của con sớm đã cho nhị lão thấy, trước kia không thay đổi, hiện tại cũng vậy, mong rằng thành toàn!" Bạch Chân cũng bái xuống theo.
Hồ đế Hồ hậu liếc nhau, cuối cùng cũng là bất đắc dĩ, từng người đỡ hai người lên.
"Cả hai đều đã chịu không ít khổ, chúng ta chung quy chỉ nguyện hai người có thể hoà thuận vui vẻ hạnh phúc, nếu có thể chu toàn lẫn nhau, chúng ta tuyệt đối sẽ không gậy đánh uyên ương." Hồ hậu nhẹ nhàng nói.
Bạch Chỉ trong lòng vẫn canh cánh việc con trai mình bị tha đi: "Nhưng cũng là bởi ta thấy Chân Chân vì ngươi mà mấy năm nay sắp thành ma thành cuồng, nếu không phải nhìn hài nhi của ta quá khổ, tuyệt đối sẽ không cho lão già ngươi hưởng lợi này."
"Như thế, Chiết Nhan ở đây bái tạ nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân!" Trong lòng Chiết Nhan đương nhiên có đau đớn, nhưng vẫn cảm thấy sung sướng nhiều hơn, trên mặt hiện lên cái loại tươi cười đáng khinh như năm đó, lại vái chào: "Nếu như Thái Sơn(*) đại nhân không chê, Chiết Nhan tự nguyện ở rể Bạch gia, ngài xem thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Hồ hậu cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, Bạch Chỉ bị Chiết Nhan làm nghẹn họng, trừng hắn một cái: "Tôn đại Phật ngươi đây quá lớn, hiện giờ đã là Tôn Thần, động Hồ Ly của ta miếu nhỏ, sợ là dung không nổi ngươi! Về rừng đào của ngươi đi!"
Chiết Nhan cười lớn, dỗ Bạch Chân đang xụ mặt trở về rừng đào.
Nói thật ra, Hồ đế và Hồ hậu rốt cuộc vẫn vui mừng nhiều hơn.
Thế gian này bất luận vì sao mà yêu say đắm, phàm là tình ti tận xương đều không dễ, có thể bên nhau hiểu nhau càng là khó càng thêm khó, có thể nào vì giới tính mà dễ dàng đối đãi khác.
Hai người ngược lại càng thêm vui mừng bởi vì Chiết Nhan yêu Bạch Chân.
Dù sao không phải ai cũng có thể là quân tử hào hiệp như Chiết Nhan, không bận tâm thế tục ngôn luận, chỉ muốn bảo hộ Bạch Chân chu toàn, Bạch Chân cũng thế.
Một hồ một phượng nắm tay nhau trở về rừng đào.
"Hiện giờ lệnh của cha mẹ đã có, lấy trời làm sính, lấy đất làm lễ, chỉ là không biết công tử ngày nào nguyện cùng ta hỉ kết liên lý?"
"Già mà không biết xấu hổ, bao nhiêu năm rồi cũng không thay đổi chút nào!" Bạch Chân nháy mắt đỏ mặt, hoặc nên nói là đỏ ửng trên mặt vẫn chưa hề giảm đi.
Chiết Nhan nhìn Bạch Chân nhiều năm như vậy mà vẫn da mặt mỏng, trong lòng ngứa ngáy, một phen ra sức kéo chàng vào lòng, dán bên tai nói: "Thế này mà đã bảo là không biết xấu hổ? Chuyện càng xấu hổ hơn ta còn chưa có làm đâu.
Chân Chân, đến lúc đó ngươi sẽ mắng ta thế nào?" Nói, tay liền không an phận, mò vào chỗ vạt áo giao nhau.
Vốn dĩ Bạch Chân biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, cũng đau lòng lão phượng hoàng canh giữ mình bao nhiêu năm mà một chút ngon ngọt cũng không ăn được, liền không thoái thác nữa.
Hai người bọn họ đều đã quên mất một người — Bạch Thiển.
Hồ đế cũng biết lão phượng hoàng kia nghẹn không nổi rồi, nhất định là lãnh lệnh của cha mẹ xong trở về sẽ áp bức con trai út của mình, đột nhiên nhớ tới con gái út còn chưa được giải Tỏa Thời Thuật, vung tay lên, tức khắc cảm thấy mình thật là cơ trí.
Thông minh như Bạch Thiển, ngủ thời gian dài như vậy đại khái cũng biết tứ ca nhà mình chắc chắn có chuyện gạt nàng, sau khi tỉnh dậy, Hồ đế cũng mơ hồ mà đại khái nói cái gì mà tứ ca vì không muốn nàng lo lắng mới khiến cho nàng hôn mê một trận, mình thì đi độ kiếp nạn Thượng Thần.
Bạch Thiển tất nhiên lo lắng cho tứ ca nhà mình, liền tức khắc chạy về phía rừng đào.
Đương nhiên Bạch Thiển cũng là loại đầu óc chậm tiêu.
Rừng đào bên này, Chiết Nhan thấy tiểu hồ ly nhà hắn không phản kháng, lá gan liền lớn hơn nữa, một bàn tay ôm trọn eo Bạch Chân, một tay khác lượn lờ trong áo, đương nhiên cũng muốn hôn hồ ly nhà mình, ai ngờ chưa kịp hôn đã nghe thấy...: "Tứ ca! Tứ ca! Huynh ở đâu?!"
Bạch Chân cả kinh, lập tức đẩy Chiết Nhan ra, sức lực lớn đến mức làm lão phượng hoàng lảo đảo, cũng không thèm dìu hắn, lao ra khỏi ngực Chiết Nhan, vội vàng chỉnh lại quần áo, xấu hổ mà ho khan một tiếng.
Thực ra hai người cũng không ngờ sẽ tiến triển nhanh đến vậy, quên cả lập tiên chướng.
"Tứ ca! Huynh không sao chứ? Ấy? Sao mặt lại đỏ vậy? Có phải bị cảm rồi không?" Nghiêng đầu thấy Chiết Nhan đen mặt đứng phía sau Bạch Chân, còn tưởng rằng Bạch Chân bị cái gì mà đến cả Chiết Nhan cũng phải đau đầu: "Chiết Nhan, lão đứng đó làm cái gì? Xem cho tứ ca ta đi!"
Ai biết nói xong câu này, Chiết Nhan mặt càng đen.
Nha đầu, ngươi...!lại đây...!Ta không đánh ngươi, ta thật sự không đánh ngươi đâu!!!! — Oán niệm đến từ con phượng hoàng già đầu tiên thuở khai thiên lập địa.
=========================
(*) Thái Sơn: kính ngữ chỉ cha vợ.
Danh Sách Chương: