Mục lục
Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để trấn an Tô ngự nữ bị chấn kinh, hoàng đế thăng cho nàng ta thành lục phẩm bảo lâm, rồi thưởng thêm cho bốn cung nữ thái giám để chăm sóc nàng ta cẩn thận hơn.

Sau khi dưỡng bệnh xong, Thương Lâm vẫn thường xuyên đi thăm nàng ta, nhưng Tô Cẩm lại cảm thấy cô bị mình liên lụy nên lần nào cũng nhìn cô bằng vẻ mặt áy náy. Thương Lâm không chịu nổi ánh mắt nóng rực của nàng ta nên cũng bớt đi lại, Hàm Thúy Các cũng quạnh quẽ hơn nhiều. Thương Lâm biết mọi người đang e dè Hoắc Tử Nhiêu nên không dám quá gần gũi với Tô Cẩm.

Một hôm nọ, Thương Lâm mang lễ vật sang thăm Tô Cẩm, vừa bước vào đã thấy nàng ta ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt còn có vết nước mắt. Gió khẽ thổi qua mái tóc nàng ta, hoa lụa cài trên tóc khẽ rung rinh khiến nàng trở nên yếu ớt làm người ta thương xót.

Phương hướng mà nàng ta đang nhìn chính là… Kiền Nguyên Điện của hoàng đế.

“Tô bảo lâm.” Thương Lâm khẽ gọi.

Tô Cẩm quay đầu lại, thấy được cô thì hơi bất ngờ rồi lập tức cúi đầu lau nước mắt. Thương Lâm đi đến trước mặt nàng ta, nhẹ nhàng hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”

“Thần thiếp… thần thiếp không nghĩ gì cả.”

Thương Lâm nghĩ ngợi một chút: “Ngươi muốn gặp bệ hạ đúng không?”

Tô Cẩm ngẩng đầu lên, do dự nhìn cô.

“Nếu ngươi muốn gặp bệ hạ thì ta sẽ nói với bệ hạ một tiếng giúp ngươi.” Cô giải thích: “Không phải bệ hạ không muốn gặp ngươi, chẳng qua là gần đây chuyện triều chính quá bận rộn nên không thể đi được. Thật ra mấy ngày nay người cũng nhớ ngươi và đứa trẻ lắm.”

Tô Cẩm cười mừng rỡ, nước mắt lại muốn rơi xuống. “Đa tạ nương nương, thần thiếp… thần thiếp cũng không muốn làm phiền nương nương, nhưng có lẽ là vì có thai nên trong lòng cứ cảm thấy bất an, nếu bệ hạ có thể đến thăm thần thiếp thì tốt quá…”

Tối đến, khi Thương Lâm gặp Dịch Dương thì đưa ra yêu cầu này. Cô vốn cho là Dịch Dương sẽ đồng ý ngay, nhưng điều khiến cô bất ngờ là hắn lại từ chối.

“Không rảnh.” Dịch Dương nói ngắn gọn. “Mai tôi đã hẹn thế tử của Trấn Quốc Công cùng đi săn, phải ba ngày nữa mới quay về.”

“Hả? Thế sao?” Thương Lâm nhíu mày. “Vậy sau khi anh về thì đi thăm cô ta đi.”

Dịch Dương đặt quyển sách trên tay xuống. “Cô nhiệt tình thái quá với chuyện của cô ta rồi đó. Đóng kịch cũng không cần nhập tâm vậy đâu.”

“Anh không muốn đi?”

“Không muốn.”

“Nhưng trong bụng của cô ấy đã có con của anh!” Thương Lâm mang vẻ mặt đau đớn. “Anh bạc tình như thế có thấy hổ thẹn với lương tâm không?”

Dịch Dương nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm. “Đứa con trong bụng cô ta là của Từ Triệt, không phải của tôi.”

Giọng của hắn có vẻ hơi to, Thương Lâm nhìn vẻ lãnh đạm của hắn thì bỗng nhiên tức giận: “Anh không đi thật sao?”

Lần này Dịch Dương không thèm trả lời, xốc chăn lên nằm xuống giường. Thương Lâm trừng trợn bóng lưng của hắn, nắm chặt nắm đấm, cảm thấy lòng đầy phẫn nộ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Dương đã rời khỏi cung. Thương Lâm tức tối ăn xong bữa sáng rồi liền dẫn vài cung nữ đi đến Hàm Thúy Các. Cả một ngày trời, cô luôn ở đó nói chuyện với Tô Cẩm. Để g.i.ế.c thời gian, thậm chí bọn họ đã nghiên cứu ra nhiều công dụng khác nhau của hoa hạnh. Tối đến, trước khi ra về, thấy tâm trạng của Tô Cẩm đã tốt hơn nhiều, Thương Lâm cũng cảm thấy hôm nay vất vả cả ngày trời cũng không uổng công.

Nhập Họa không hiểu chuyện này cho lắm. “Công chúa đang giúp Tô bảo lâm vui vẻ sao? Nàng ta thân phận thấp hèn, người mang thân phận cao quý đến quan tâm nàng ta đã là phúc của nàng ta rồi, sao còn phải tốn nhiều công sức thế?”

Thương Lâm ngồi trên kiệu, ngắm vầng trăng non lành lạnh trên trời, trước mắt lại hiện lên bộ dáng Tô Cẩm vác cái bụng bầu buồn bã rơi lệ.

Cô không trả lời Nhập Họa.

***

Ba ngày sau, Dịch Dương trở về, Thương Lâm cố làm mặt lạnh, không để ý đến hắn, lúc ăn cơm cũng không thèm nhìn hắn một cái. Dịch Dương lẳng lặng quan sát cô một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cho tôi một lý do.”

Thương Lâm nhìn hắn.

“Cô cố chấp muốn tôi đến thăm Tô Cẩm như vậy là vì sao?” Dịch Dương nói: “Tôi thấy cô không phải là người cố tình gây sự, làm như thế chắc là có nguyên nhân của mình.”

Thương Lâm im lặng một lát. “Tôi cảm thấy cô ấy rất đáng thương.”

“Đáng thương?”

“Đúng vậy, anh không thấy thế sao?” Thương Lâm nói: “Cô ấy một thân một mình trong cung, không có người thân, chỗ dựa duy nhất là đứa con trong bụng và anh. Mặc kệ anh nghĩ thế nào thì bây giờ anh cũng là cha của đứa trẻ, anh ở bên cạnh cô ấy thì sẽ khiến cô ấy được an tâm rất nhiều.”

Dịch Dương nhìn vào mắt cô một lúc: “Không nói thật thì tôi sẽ không đi.”

Thương Lâm nghiến răng. “Được rồi, tôi chỉ…” Cô hít sâu một hơi. “Thấy cô ấy như vậy, tôi lại nhớ tới mẹ.”

Dịch Dương không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lúc trước mẹ tôi cũng như vậy, mang thai tôi mà có một mình, không ai bên cạnh…” Thương Lâm nghẹn ngào nói. “Lúc ấy tôi không thể làm gì cho bà, bây giờ chỉ hy vọng có thể giúp được một người có cảnh ngộ như bà mà thôi.”

Tay Dịch Dương cầm chặt đôi đũa ngọc, cảm thấy đôi đũa ngọc hệt như một miếng băng, lạnh đến nỗi khiến hắn không cầm được nữa.

Đặt đôi đũa xuống, hắn quẳng lại một câu “ấu trĩ” rồi bước nhanh ra khỏi đó.

Thương Lâm thở dài một tiếng, cảm thấy suy nghĩ này của mình đúng là cũng vô duyên thật.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ là ngày hôm sau, khi cô đến Hàm Thúy Các thì lại thấy người trong ấy ai cũng có vẻ vui mừng.

“Sao thế? Làm gì mà tâm trạng vui quá vậy?” Thương Lâm cười hỏi.

Tô Cẩm hành lễ với cô rồi nói: “Còn phải đa tạ hoàng hậu nương nương, tối qua bệ hạ đến thăm thần thiếp.”

Thương Lâm ngẩn ra: “Người đến rồi ư?”

Tô Cẩm không trả lời nhưng Thẩm Hương bên cạnh thì lại cười nói: “Dạ phải, bệ hạ nói rất nhiều chuyện với bảo lâm, còn chờ bảo lâm ngủ thì mới đi.”

Thấy dáng vẻ hài lòng thỏa dạ của Tô Cẩm, Thương Lâm chỉ nhướng mày, không nói gì.

Cái gã kia có vẻ cũng không tàn nhẫn như đã thể hiện! Làm bộ lạnh lùng gì chứ!

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK