Mục lục
Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng đây là chuyện đáng vui vẻ nhưng Thương Lâm lại cảm thấy không thích thú nổi, cứ lặng lẽ đi men theo bờ hồ. Bởi vì không được yên lòng nên cô bị trượt chân và mất thăng bằng, chuẩn bị ngã nhào xuống hồ.

 

Trên lưng cô có tay của một người níu lại, cô biết là Dịch Dương muốn cứu cô nhưng vì tư thế ngã đã quá mức “anh dũng” nên hắn cũng bị kéo theo.

 

Hồ nước lạnh lẽo bao quanh, Thương Lâm định bơi về phía bờ theo bản năng. Ai ngờ còn chưa kịp trồi lên thì đã rơi vào lồng n.g.ự.c của Dịch Dương. Cô ngẩng đầu lên, hắn đang nghiến chặt răng, ôm cô cùng bơi vào bờ.

 

“Phù…” Vừa trồi lên mặt nước, Thương Lâm liền ra sức mà hít thở. Dịch Dương ôm cô lên bờ, vỗ vô lưng cho cô. Cung nữ thái giám thấy cảnh này đều sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống đất. Nếu không phải bọn họ lên bờ quá nhanh thì chắc là đã có người nhảy xuống cứu.

 

Dịch Dương thấy quần áo của cô bị ướt hết, những đường cong cơ thể lộ ra ngoài thì tiện tay chỉ vào một cung nữ. “Ngươi cởi áo khoác ra.”

 

Vào mùa này, những cung nữ bậc cao đều mặc thêm một chiếc áo khoác màu xanh ngả vàng ở bên ngoài, lúc này rất tiện cho hành vi cướp giật của Dịch Dương. Cung nữ bị điểm danh vội vội vàng vàng cởi áo khác ra, Dịch Dương liền khoác lên cho Thương Lâm. Kiệu cũng đã được mang tới, Dịch Dương ôm cô leo lên kiệu, sai người khiêng kiệu đến cung điện gần nhất, bọn họ phải đến đó thay quần áo.

 

Thấy thần trí Thương Lâm vẫn thanh tỉnh thì Dịch Dương biết là lúc nãy ở dưới nước cô nín thở. “Em biết bơi sao?”

 

“Ừ…” Thương Lâm nói. “Hồi học đại học, em còn là á quân bơi tự do hai trăm mét trong đại hội thể dục thể thao của trường.”

 

“Á quân bơi tự do hai trăm mét là giỏi lắm hả?” Dịch Dương nói. “Lần sau em rơi vào hầm băng, đừng mong anh cứu em!”

 

Thật lâu không được nghe giọng điệu này của hắn, Thương Lâm gần như là ngẩn ngơ. Dịch Dương thấy bộ dáng ngờ nghệch của cô thì càng thêm tức giận, liên tục trách mắng không dừng. “Đã nói IQ của em chỉ có 80 mà ngày nào em cũng muốn thể hiện trước mặt anh. Đi đường mà cũng có thể bị té ngã, còn có chuyện gì em không làm được không?” Hắn hít một hơi. “Biết bơi thì giỏi lắm sao? Biết bơi thì đi bên bờ hồ không cần nhìn đường sao? Em có tin lần sau anh ném em vào ao cá sấu luôn không?”

 

Thương Lâm bị mắng té tát, nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là tức giận, mà là cảm động.

 

Trời ơi! Cuối cùng thì hắn cũng chịu mắng mỏ cô rồi! Thế giới của cô đã trở lại bình thường rồi!

 

Đợi đã, tâm trạng mong ngóng bị ngược này của cô có phải là không được bình thường không?

 

Dịch Dương nhớ tới cảnh cô rơi vào trong nước lúc nãy thì hoảng hốt tới mức tức giận không biết xả chỗ nào, thế là phong độ cố giữ gìn mấy ngày nay cũng tan biến mất, muốn mắng là mắng ngay. Ai ngờ sau khi nghe những lời trách mắng này, cô bạn gái được hắn đối xử dịu dàng lâu nay lại không hề tức giận mà ngược lại còn tỏ vẻ thoải mái như trút được gánh nặng, khiến cho hắn rất ngạc nhiên.

 

“Em… bị sao thế?” Lẽ nào bị hắn mắng tới ngốc luôn rồi?

 

“Dịch Dương…” Thương Lâm níu ống tay áo hắn, nghiêm túc nói: “Em vẫn quen thế này hơn, anh đừng có cố học làm một bạn trai mẫu mực gì đó nữa, cứ trở về như ban đầu đi.” Cô nghĩ ngợi rồi tế nhị an ủi hắn. “Sự cay nghiệt, độc miệng của anh là trời sinh, anh cố đè nén nó là cãi lại ý trời, mọi người đều khó chịu. Anh yên tâm, em đã quen thế này rồi, sẽ không chê anh đâu!”‘

 

Dịch Dương mặt không chút biểu cảm, nhìn cô một lát, gân trên trán giần giật. Một lúc sau, hắn đưa tay đặt lên trên cái đầu ướt nhẹp của cô, đè mạnh một cái không chút khách khí. “Nếu em đã chủ động cầu xin bị ngược thế này thì anh xin cung kính tuân mệnh.”

 

***

 

Sau ngày hôm đó, Dịch Dương lại trở về với bộ dáng trước kia, thuộc tính độc miệng hoàn toàn khôi phục. Hơn nữa, có lẽ là để bù đắp cho những thiếu thốn trong thời gian trước, sự cay nghiệt của hắn còn nặng thêm. Thí dụ như một ngày nào đó, Thương Lâm thổ lộ là mình cảm thấy khoảng cach chênh lệch giữa hai người quá lớn nên cảm thấy như ở trong mơ. Dịch Dương mỉm cười vỗ đầu cô, nói: “Nhị ngốc đừng tự ti, khi xác định ở bên cạnh em thì anh đã chuẩn bị tâm lý là bị hạ đẳng cấp rồi.”

 

Thương Lâm: “…Nhị ngốc là ai? Anh mau nói rõ cho em!”

 

***

 

Thương Lâm gặp lại Tô Kị là ở trong cung. Trang phục mùa đông vừa được may xong, cô mặc chiếc áo màu xanh lam dày ba lớp rất đẹp đi tìm Dịch Dương. Vừa đi đến trước cửa Càn Nguyên Cung thì nghe báo là bệ hạ và Tô đại hiệp đang ở bên trong.

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Cô đang do dự là có nên vào hay không thì cung nữ đã vào trong bẩm báo thay cô. Hiên nay ai ai cũng biết hoàng hậu đang được sủng ái, những lúc có cơ hội tỏ vẻ ân cần thì không thể bỏ qua.

 

Thương Lâm đợi một lát, quả nhiên cung nữ ra nói bệ hạ mời hoàng hậu vào trong. Ngồi bên chiếc bàn kề cửa sổ, Dịch Dương đang khoanh tay, thích thú nhìn ngắm cô. Thương Lâm cảm thấy ánh mắt của hắn có ẩn ý sâu xa, rồi nghĩ đến mình mặc quần áo mới rồi hăm hở đến đây thì trong lòng thầm thấy thẹn thùng.

 

Chàng trai ngồi đối diện Dịch Dương từ từ quay người lại. Cuối cùng thì Thương Lâm cũng có thể nhìn rõ gương mặt bị che sau lớp lụa đen tối hôm đó. Dung mạo rất khá, nhưng tính công kích quá mạnh, mỗi một góc cạnh đều sắc sảo và lạnh lùng như băng. Thương Lâm chỉ nhìn một cái rồi lập tức dời mắt đi, lòng thầm cảm thán một người hành tẩu giang hồ, không câu thúc như hắn sao lại có sát khí nặng như thế?

 

“Thì ra là hoàng hậu nương nương…” Giọng Tô Kị có vẻ là lạ. Thương Lâm nhớ tới lần trước hai người họ gặp nhau ở biệt viện của Dịch Dương, nói không chừng khi ấy Tô Kị còn lầm tưởng cô là mỹ nhân Dịch Dương giấu ở bên ngoài!

 

“Thảo dân tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường.” Tô Kị đứng dậy hành lễ, tuy không tình nguyện lắm nhưng vẫn cho cô mặt mũi.

 

“Mời Tô đại hiệp bình thân.” Thương Lâm mỉm cười, nói: “Bây giờ Tô đại hiệp là công thần của bệ hạ, không cần đa lễ như thế.”

 

Mấy ngày trước Dịch Dương đã hạ chỉ nói lần này có thể tra ra âm mưu của binh bộ thị lang đều là nhờ công lao của Tô Kị, không chỉ không trách tội bất kính của hắn trước kia mà còn muốn phong quan cho hắn. Chỉ có điều Tô Kị nói mình vốn lỗ mãng, không thích hợp làm quan nên từ chối.

 

Tô Kị nghe thế thì từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, trong đó thoáng có vẻ sắc bén.

 

Không biết có phải mình nhìn lầm rồi không nhưng Thương Lâm cảm thấy tên Tô Kị này… hình như có vẻ thù hằn gì với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK