• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả những hạnh phúc và ký ức tốt đẹp trong quá khứ, đều bị vấy bẩn bởi nỗi nhục nhã, đau đớn.

Khiến họ trở thành một con người hoàn toàn khác.

Dượng tôi siết chặt nắm tay.

Giọng dượng khẽ run:

“Dung mạo của cô ấy bị hủy hoại quá mức, dượng không thể xác định đã từng gặp hay chưa…”

“Nhưng Tiêu Tiêu, không biết vì sao…dượng cảm thấy cô ấy rất quen.”

Lòng dượng như bị ai đó bóp nghẹt.

Cảm giác đau đớn cào xé trong lồng ngực, khiến hốc mắt dượng đỏ hoe.

“Tiêu Tiêu, bức ảnh này…con chụp ở đâu?”

Dượng hít sâu một hơi, giọng nói khàn hẳn đi:

“Dù dượng đã đi nhiều nơi, dù dượng đã gặp không biết bao nhiêu người bị bán, bị ngược đãi…”

“Nhưng rất hiếm khi…”

 

“Rất hiếm khi thấy một người phụ nữ bị tra tấn đến mức này.”

Dượng đưa tay run rẩy, phóng to bức ảnh trên màn hình.

Sợi xích quấn chặt quanh cổ, cổ tay, cổ chân…

Những vết hằn xanh tím xen lẫn đỏ tươi, rõ ràng bà ấy đã bị giam cầm suốt một thời gian rất dài.

“Tiêu Tiêu, nhìn những vết bầm trên tay chân bà ấy đi.”

“Vết cũ chồng lên vết mới, đỏ có, tím có…”

“Mẹ kiếp, lũ khốn nạn…”

Dượng không nhịn được, rít lên một tiếng chửi rủa đầy phẫn nộ.

 

Dù tôi đã tận mắt chứng kiến,

Nhưng khi nhìn lại những bức ảnh này…

Tôi vẫn cảm thấy đau lòng đến nghẹt thở.

Tôi trầm mặc một lúc, rồi lên tiếng:

“Dượng, con đã phát hiện bà ấy… trong nhà của bạn trai con, Lương Tuyên.”

Tôi kể lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Sắc mặt dượng tôi dần trở nên u ám.

Ánh mắt sắc bén như dao, sâu thẳm như vực thẳm không đáy.

Tôi tiếp tục:

“Còn một chuyện nữa, dượng à…”

“Dượng có biết về ‘Công ty tìm người An Tâm’ không?”

Dượng sững sờ, sau đó như thể đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ trầm giọng hỏi:

“Dượng biết công ty này. Nhưng… sao con lại đột nhiên nhắc đến?”

Tôi hít sâu một hơi, rồi nói thẳng:

“Người đại diện pháp nhân của công ty này là Lương Tuyên.”

“Mà bạn trai con, cũng tên là Lương Tuyên.”

Tôi tạm dừng giây lát, sau đó nói tiếp:

“Con đã thử tìm kiếm thông tin về người đại diện này trên mạng, nhưng có quá ít dữ liệu, nên không thể xác định hắn có phải là bạn trai con hay không.”

“Hơn nữa… dượng à, hắn đã từng dùng camera giấu kín để theo dõi con.”

“Bốp!”

Dượng giận đến mức đập mạnh xuống bàn.

Gương mặt đầy sát khí, ngay cả môi cũng run rẩy.

“Thằng khốn này—”

“Tiêu Tiêu, dượng không thường ở thành phố A, có khi cả năm chỉ về một lần.”

“Dượng biết con có bạn trai, nhưng không ngờ con lại gặp phải loại người như vậy!”

Dượng đột ngột nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi:

“Tiêu Tiêu, con có nhớ bố của hắn tên gì không?”

Tôi đỡ dượng ngồi xuống, ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Chuyện này con không để ý lắm, hình như là Lương Thông… gì đó.”

Dượng lấy điện thoại ra, lướt nhanh trên màn hình, rồi đưa cho tôi xem.

“Người trong ảnh, có phải hắn không?”

Người đàn ông trong ảnh mặc vest chỉnh tề, làn da ngăm đen, nụ cười trông rất hiền hòa.

Tôi gật đầu ngay lập tức:

“Đúng vậy, đây chính là bố của Lương Tuyên.”

“Lương Thông Tài.”

Dượng lặp lại cái tên ấy một lần, rồi thở dài thật sâu.

Dượng cúi xuống, mở tủ hồ sơ có khóa, lấy ra một xấp tài liệu dày cộp, đẩy đến trước mặt tôi.

“Tiêu Tiêu, con xem đi.”

Dượng nói chậm rãi, ánh mắt sắc bén đầy trầm trọng:

“Mấy năm nay dượng liên tục đổi số điện thoại, phần lớn là vì tên này.”

“Cấp trên đã để mắt đến hắn từ rất lâu. Nhưng hắn cực kỳ xảo quyệt, và có một đặc điểm—hắn không thích lắp đặt camera giám sát.”

“Hắn chỉ đặt camera ở những nơi quan trọng nhất.”

“Chính vì vậy, đội chuyên gia mạng của bọn dượng rất khó lần theo dấu vết hắn qua hệ thống thông tin.”

“Trong quá trình giúp đỡ những người phụ nữ bị bắt cóc và bị bán đi, dượng đã thu thập được nhiều tin tức có liên quan đến hắn.”

“Phần lớn các cô gái mất tích đều từng thuê phòng trong các bất động sản dưới tên hắn…”

“Hoặc có liên quan đến các ngành kinh doanh của hắn.”

Dượng chỉ tay vào một bức ảnh trong tập tài liệu.

“Con nhìn tên của công ty môi giới bất động sản này đi.”

Tôi cúi xuống xem—

Trên tài liệu ghi rõ ràng—

“Công ty Môi Giới Bất Động Sản An Tâm”

Ngay lập tức, tôi lập tức nghĩ đến “Công ty tìm người An Tâm”.

Hai cái tên này…

Không thể nào là trùng hợp!

“Nhưng dượng đã rời khỏi vị trí trước đây, quyền hạn đã bị hạn chế, chỉ có thể cố gắng thu thập các tài liệu liên quan.”

“Cấp trên đã bắt đầu chú ý đến vụ này, nhưng nếu muốn triệt phá toàn bộ, cần phải có thêm bằng chứng xác thực hơn.”

Dượng tôi nói chậm rãi, giọng nói trầm xuống:

“Chỉ cần sơ suất một chút, Lương Thông Tài sẽ lại giống như những lần trước, nhanh chóng chuyển toàn bộ tài sản sang nơi khác.”

“Tiêu Tiêu, nếu dượng đoán không sai, thì công ty tìm người An Tâm cũng chính là một trong những nước cờ của Lương Thông Tài.”

“Còn người đứng tên pháp nhân của công ty đó—chính là bạn trai con, Lương Tuyên.”

Dượng chợt nghĩ ra điều gì đó, vội hỏi:

“Tiêu Tiêu, con đã hỏi dượng về bức ảnh này… chứng tỏ con vẫn chưa báo cảnh sát, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK