• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng, ngay khi tôi nhập mật khẩu thành công và mở cửa ra, một giọng nói quen thuộc vang lên—

Là giọng của Lương Tuyên!

May mà lúc mở cửa, tôi đã cẩn thận hơn, cố gắng giảm nhẹ từng động tác.

Sau khi vào trong, tôi nhận ra từ cửa ra vào đến phòng ngủ vẫn còn một khoảng cách, bèn nhanh chóng nép mình sau rèm cửa trong phòng khách.

Tấm rèm rất dày, nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ nhịp tim và hơi thở của chính mình.

Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ—nếu bị Lương Tuyên phát hiện…

Chỉ có một mình anh ta, tôi có thể giải quyết được. Tôi bình tĩnh suy xét.

Lương Tuyên chưa từng học võ, trước đây tôi còn thường xuyên nhắc nhở anh ta rèn luyện thể chất, nhưng lần nào anh ta cũng lấy lý do sức khỏe yếu để từ chối.

Chỉ là…

 

Tôi đột nhiên phát hiện, ngoài giọng nói của Lương Tuyên ngày càng gần, còn có một giọng phụ nữ vang lên cùng lúc.

“Nói nghe này, ông chủ, điện thoại anh vẫn để ảnh bạn gái làm màn hình khóa à? Bạn gái anh có biết đằng sau lưng cô ấy, anh có bao nhiêu tình nhân không?”

Giọng nữ cất lên kèm theo tiếng cười nhẹ.

Giọng nam rất quen thuộc, là giọng của Lương Tuyên:

“Tình nhân? Mấy người chẳng qua chỉ muốn làm ăn với tôi thôi, tưởng tôi không biết chắc? Lưu Oánh, lần trước cô định bỏ trốn, suýt nữa bị đánh đến chết, còn không phải tôi ra tay cứu cô sao?”

“Lương tổng, anh đối xử với bố mình cũng chưa chắc đã cung kính như thế đâu nhỉ? Anh cứu tôi, thật sự chỉ vì cơ thể tôi thôi sao?”

“Lưu Oánh… lo cho mình trước đi. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không ra tay nữa đâu.”

 

“Hai bố con nhà anh, suy cho cùng cũng chỉ coi bọn tôi là đồ chơi. Bố anh không phải người tốt, anh cũng thế.” Người phụ nữ bật cười.

Tiếng vải vóc cọ sát vang lên khe khẽ.

“Chính vì vậy tôi mới cứu cô đấy.” Lương Tuyên nói đầy ý cười.

“Anh không sợ bị bạn gái phát hiện à?”

“Cô ấy ư? Sao có thể biết được? Tôi đã lắp camera giám sát cho bạn gái yêu quý của tôi rồi mà.” Lương Tuyên tiến vào phòng khách, giọng điệu đầy vẻ đắc ý. “Mọi hành động của cô ấy, tôi đều nắm rõ.”

Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên:

“Anh, sao vẫn chưa ra ngoài? Bố về rồi, đang tìm anh đấy.”

Là Lương Niệm.

Giọng nữ xa lạ kia cũng cất tiếng:

“Trong phòng tối quá, để tôi kéo rèm ra.”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Tôi không ngờ cô ta lại đi về phía này—

Một chọi ba, tôi có thắng nổi không?

Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.

Bàn tay kia chậm rãi vươn đến ngay phía trên đầu tôi.

Cô ta chạm vào rèm cửa.

Lớp rèm mỏng bên ngoài bị kéo ra—

Người phụ nữ kia, cứ thế chạm mắt với tôi.

Kinh ngạc, sững sờ…

Những cảm xúc phức tạp lướt qua đáy mắt cô ta.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, không nhúc nhích.

Người phụ nữ trước mặt… trông có chút quen quen.

Giống ai nhỉ?

Cô ta ngẩn người vài giây, rồi thu ánh mắt lại. Điều khiến tôi bất ngờ là cô ta không hề lên tiếng báo động, mà chỉ lặng lẽ kéo rèm lại, sau đó xoay người.

Như thể chưa từng nhìn thấy tôi.

Lương Tuyên gọi cô ta: “Lưu Oánh, sao không kéo rèm ra?”

“Giữa ban ngày ban mặt, bị hàng xóm trông thấy thì lại phiền phức.” Người phụ nữ tên Lưu Oánh thản nhiên đáp. “Hơn nữa, danh tiếng nhà anh vốn dĩ cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Tôi nghe thấy Lương Niệm khẽ cười khẩy:

“Đúng thật. Anh, tất cả đều nhờ vào ‘công lao’ của anh và bố cả đấy.”

“À mà này, trước khi đi nhớ cho con mụ điên kia ít đồ ăn. Sáng giờ chưa cho bà ta ăn gì, đừng để bà ta c.h.ế.t đói.”

“Phiền phức.” Lương Tuyên lạnh lùng nói. “Lưu Oánh, cô đi đưa cơm cho bà ta đi. Tôi chẳng muốn nhìn thấy bà ta.”

“Chìa khóa đây.”

Lương Niệm phụ họa:

“Một con mụ điên không người thân, suốt ngày nói nhảm, nhìn mà phát chán. Khiến tối nào em cũng gặp ác mộng.”

Lương Tuyên cười khẩy, chế giễu:

“Hơn mười năm rồi, mỗi ngày em vẫn ngủ ngon như heo đấy thôi?”

“Lương Tuyên, anh có ý gì?”

Hai người bắt đầu cãi nhau, hoàn toàn khác với dáng vẻ anh em thân thiết trước mặt tôi.

Lưu Oánh đi vào đưa cơm, lát sau bước ra. Qua khe rèm, tôi lờ mờ thấy cô ta tiện tay ném chìa khóa lên sofa, rồi nói với hai anh em đang tranh cãi:

“Được rồi, đi thôi, đừng cãi nữa.”

Vừa nói, ba người vừa rời khỏi nhà.

Tôi chợt nhớ lại những lời cảnh sát Tiểu Lưu từng nói với tôi.

Cảnh sát Tiểu Lưu họ Lưu, mà Lưu Oánh cũng họ Lưu.

Vậy người chị gái mà cảnh sát Tiểu Lưu đã liều mình gửi tin nhắn trước khi mất tích… chẳng lẽ chính là cô ấy?

Tim tôi run lên dữ dội.

Nếu không gặp phải chuyện này, với sự thông minh và mạnh mẽ của Lưu Oánh, có lẽ cô ấy đã sớm tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.

Nhưng bây giờ…

Đúng như cô ấy đã nói, cô ấy chỉ là món đồ chơi trong tay gia đình này mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK