“Khánh Băng ! mày đi mua sắmtết hả ku?” tiếng Ốc bưu vang vọng khắp trung tâm thương mại
“ Hả….” nó ngơ ngác nhìn thấyỐc bưu đang tay trong tay với bạn trai của mình đi chơi tết
“Hả cái gì? Đi đâu vậy?”
“Đi mua đồ” nó lướt mắt quamấy bà mẹ đang tay mang đầy những túi lớn nhỏ ra khỏi trung tâm thương mại
“Thế đồ đâu?”
“A…tao quên mua rồi” nó nhưnhớ ra mục đích đi đến trung tâm là do lão ông nhờ nó đi mua ít bao lì xì đểdành lì xì cho mấy đứa con nít hàng xóm hay sang chơi với lão ông
“Mày có chuyện gì đúngkhông? Nhìn mặt mày tao thấy không giống cô dâu mới cưới mà giống bà quá phụhơn” Ốc bưu nhếch miệng trêu gẹo
“Thật vậy sao?” nó cười mệtmỏi trả lời
“Rảnh không mình đi nói chuyện.Tao muốn biết cuộc sống gia đình của mày như thế nào mà đức ông chồng của mày lạiđể một mình mày ngơ ngác trong trung tâm thương mại”
“Uhm, rảnh” nó nói rồi nhìnsang bạn trai của Ốc bưu mà ngập ngừng nói “Nhưng…..” chưa kịp hết câu thì Ốcbưu dứt khoát nói chen vào luôn
“Anh đi về trước đi, chút emvề” Ốc bưu nhìn vào bạn trai mà nói dứt khoát
“Nhưng chúng ta mới đến” bantrai Ốc bưu ái ngại nói
“Không nhưng nhị gì hết, maichúng ta đi nữa” nó trợn mắt nhìn chăm chăm vào bạn trai của mình khiến nó cũngcảm thấy cực kì đáng sợ. Và quả thật cũng làm cho anh chàng kia sợ đến đi về thẳngmà không nói thêm một tiếng nào. Nó thấy cực kì không phải nên ái ngại nói
“Làm vậy kì lắm, mày làm vậykhông sợ tên đó bỏ mày sao?”
“Thách hắn không dám bỏ tao”
“ Mày dữ quá à”
“ Hì hì…. Nói cho mày biếtnhìn hắn hiền vậy thôi chứ chuyện XXX cũng dữ lắm” ánh mắt như nheo lại đầy hạnhphúc khiến nó cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô bạn nó không chỉ ăn mặc rất bạo mànói chuyện XXX thì càng nói càng hăng. Nó bất giác đỏ mặt thì nghe Ốc bưu nóitiếp
“Mày làm gì mà phản ứng mạnhthế? Mặt đỏ lên hết rồi kìa? Bộ đức lang quân ở nhà mày có vấn đề sao ? Nhìn thấyđẹp mã mà lại yếu sinh lý nhỉ ?” tiếng Ốc bưu vẫn vang vọng trong khu trungtâm, vài bà cô đi ngang nhìn thấy tụi nó đều có ý lắc đầu chán nản ý nói “Giớitrẻ giờ tự nhiên đến mức không thấy ai xung quanh cả”. Đương lúc Ốc bưu cònđang nghĩ ra để nói thêm thì nó đã vội bịt miệng Ốc bưu lại mà ca thán
“Mày thôi đi, ở chỗ đông ngườimà nói mấy chuyện này ? Mày không thấy xấu hổ nhưng tao có, đi qua quán cà phêbên kia rồi mình nói chuyện” nó cứ thế vừa đi vừa kéo Ốc bư đi cùng với mìnhtránh ánh mắt dò xét từ phía những bà những cô còn đang nhìn tụi nó mà phánxét.
………………… tại quán cà phê
“Mày nói gì? Ông chồng màychưa đụng vào mày nữa hả?” Ốc bưu thét lên trong khẽ răng, sau rất nhiều nổ lựcvan xin của nó là đừng có la lớn
“Mày bé cái mồm dùng tao” nónheo mắt đầy giận dữ
“Không phải ông chồng mày bịgay chứ?” Ốc bưu tò mò hỏi
“Không phải, anh ấy là ngườibình thường”
“Bình thường mà ngủ chung với1 cô gái như mày mà chỉ ôm ngủ như cái gối ôm thôi hả ?”
“ Haiz” nó thở dài ngao ngáncho cái suy nghĩ vớ vẩn của bạn mình, nên quyết định nói thật “Không phải chỉvì cái giao kèo chết tiệt kia mà thôi”
“Giao kèo nào?”
Cứ thế, nó đem nỗi thống khổnhững chất chứa suy nghĩ trong lòng và cả chuyện nó sập bẫy tình của cả hai anhem Nhật Nam – Quốc Bảo để mà kể cho Ốc bưu nghe
“Thế mày yêu ai?” Ốc bưu saumột hơi giảng giải thiên tình lý thái thì chốt lại câu hỏi đơn giản rồi nhìnnó. Nó lắc đầu ngán ngẫm mà nói
“Không rõ”
“Nếu cả hai gần chết mày cứuai? ” Ốc bưu tưởng tượng
“Gọi 115 cứu cả hai” nó cườinhư vừa trả lời câu đố thông minh vậy
Đúng thật là nó cũng khôngbiết trái tim mình đang muốn nói gì nữa, ai cũng bảo hãy nghe theo tiếng nói củatrái tim, nhưng nó ngoài nghe trái tim mình như có ngàn mũi kim đâm vào thìkhông có bất kì điều mách bảo nào cả, nên lý trí nó cứ vùng vẫy trong sự rốitung của tình cảm. Sau một tràng giáo huấn chỉ bảo của Ốc bưu nó quyết định rờikhỏi nhà của lão ông, nhưng nó không dám trở về nhà vì gia đình nó chưa biết nóvà Quốc Bảo đã li dị. Nó cần chỗ yên tĩnh, nó cần tránh xa những suy nghĩ mông lungvô định, thế là nó cứ khăn gói lên một tịnh xá với ý định là nghĩ ngơi tịnh dưỡng.Tuyệt nhiên nó không có ý định làm ni cô như mấy câu chuyện trên phim ảnh, bởinó chưa sống đủ để mà làm ni cô đâu
Mỗi buổi sáng sớm, nó đềugiúp các cô trong tịnh xá dọn dẹp lại cây tình duyên mà các cô cậu yêu nhau thườngviết lời nguyện ước rồi gắn lên cây. Nó đứng dưới ngước nhìn lên trên cái câyđược bao phủ hoàn toàn bằng dãy lụa mà lòng thầm mỉm cười họ thật ngô nghê ynhư cô ngày đó, cũng chẳng phải cũng đến đây viết hì hục rồi cầu nguyện. Nhưngmọi chuyện cũng kết thúc bằng một tờ đơn li dị đến mức mà Quốc Bảo không cảnhìn nó, mới cười đây nhưng giờ nước mắt đã chảy dài, nó thấy mình thật yếu ớtvà mâu thuẫn. Nó thu gom lại rất nhiều dãy lụa đã bị rớt xuống do gió thổi đêmqua và giúp chủ nhân của những lời nguyện ước kia ném lại lên cây. Nhưng, lạilà chữ “nhưng” có trời mới hiểu tại sao nó ném cái nào cũng không vướng lại cáicây cả. Nóng giận đến bực cả mình, nó toan trèo lên cây để gắn nhưng nghĩ lạinó lại lôi chiếc thang trong góc tường ra để trèo lên. Cứ từng bậc thang bướclên cao mà lòng nó luôn thầm cầu nguyện cho nó đừng có trượt chân té hoặc gãythang hoặc cây thang bị trượt khỏi vị trí ban đầu,….tất cả những tình huống xấuđó đều dẫn đến một kết cục là hoặc gãy xương hoặc rơi trúng hoàng tử như trongphim (haiz, quá mơ tưởng). Nó đang hí hoáy chuẩn bị xuống đất sau khi treo rấtnhiều dãy lụa lên cây thì một cái lọ thủy tinh đập vào mắt nó rất đẹp, khiến nókhông khỏi tò mò là tiện tay mang xuống xem như rác. Nhưng có lẽ cái vật mà nóxem như rác kia lại chính là một tình yêu thiệt bự của một ai đó dành cho mộtai đó, bởi trong lọ thủy tinh kia là một đoạn đối thoại rất lãng mạng như sau:
Hỏi: Em là mối tình thứ mấycủa anh?
Đáp: Không phải là đầu tiên,chưa chắc là cuối cùng, và dĩ nhiên không phải là “duy nhất”. Nhưng là mãi mãi.
H: Tại sao anh yêu em?
Đ: Nếu biết tại sao thì anh đã biết cách ngừng yêu em rồi.
H: Anh có phải là người chung thủy không?
Đ: Không. Nếu chung thủy anh đã không phản bội lại người phụ nữ từng là duy nhấtcủa đời anh để quay sang yêu em.
H: (nghẹn ngào)
Đ: Mẹ anh.
H: Nếu em không xinh/ giỏi…. như bây giờ liệu anh có yêu em không?
Đ: Không. Lúc đó em đâu còn là em nữa.
H: Em sẽ nhận lời yêu anh nếu anh dám nhảy xuống hồ này vì em?
Đ: Không. Anh đâu có muốn em yêu một thằng ngu.
H: Không biết sau này anh hay em chết trước nhỉ?!
Đ: Hy vọng là em. Anh không muốn em phải chịu đựng cảm giác đau khổ khi phải sốngmột mình trên đời này.
H: Bạn bè anh có ủng hộ chúng ta quen nhau không?
Đ: Dĩ nhiên là không. Yêu em, anh không còn tâm trí và thời gian để dành cho bạnbè nữa.
H: Trước đây anh có từng nghĩ sẽ yêu một người như em không?
Đ: Không. Anh thậm chí không dám nghĩ đến điều cao xa như thế.
H: Anh ghét đi shopping với em lắm đúng không?
Đ: Ừ, rất ghét. Cùng một quãng thời gian đó, nếu ta vào quán café, anh sẽ nóiđược một ngàn lần câu “anh yêu em”.
H: Khi nói “anh yêu em”, anh có lừa dối em không?
Đ: Có. Thật ra là “anh yêu em rất nhiều”
Nó thầm ca thán lên rằng “Thật hạnh phúc cho bất kì cô gái nào nhận được lời yêu thương như vậy”. Nó nhậnra hai câu hỏi của mình trong list câu hỏi đó, nhưng lúc đó Quốc Bảo chỉ trả lờinửa câu còn nửa câu còn lại thì không nói. Trong lòng nó dâng lên một sự tò mòtột độ, liệu rằng tờ ước nguyện năm xưa của nó và Quốc Bảo “Liệu rằng anh có trảlời giống như trong tờ giấy này viết không? Có phải nó là mãi mãi và duy nhất vớianh”.
7h sáng trước cửa công ty củaQuốc Bảo, nó đã đứng đó từ rất sớm chỉ muốn đón cho được Quốc Bảo ngay cổngcông ty để hỏi lại nghi vấn trong lòng nó. Trong những ngày sống ở tịnh xá, nóđã nghĩ thông rất nhiều, nó biết bao nhiêu ngày nó sống không có Quốc Bảo bên cạnhthì bấy nhiêu ngày nó sống trong hoang mang và lo lắng rối rắm. Mặc dù bên cạnhanh nó hay ngang bướng cãi lại, nhưng nó lại chẳng bao giờ mất ngủ hay đơn độcnhưng giờ thì có. Nó đang mãi nghĩ thì một tiếng nói vang lên
“Khánh BVS ! đến đây làm gìvậy? Tính chờ Quốc Bảo như mọi khi hả ? Hơi sớm đó nhe” trưởng phòng Lạc cườivui vẻ với nó
“Vâng, em tìm anh Quốc Bảo”
“Tổng giám đốc đi công tác rồiem ạ ! tuần sau mới về” trưởng phòng Lạc dùng giọng tiếc nuối nói chuyện với nó
“Vậy sao?”
“Uhm, em có muốn chuyển lờigì không, khi tổng giám đốc về anh sẽ báo lại cho”
“Dạ không” giọng nó rất buồnkhi biết tin Quốc Bảo không có ở công ty, nhưng vừa bước ra khỏi cổng thì nhưnhớ ra điều gì đó, nó quay lại gặp trưởng phòng Lạc rồi nói
“Khi anh Quốc Bảo về, anhchuyển hộ em cái này được chứ?” nó hồi hộp đưa lọ điều ước, bên trong có 2 cuộngiấy nhỏ được buộc lại rất khéo léo
“Được chứ, anh sẽ đưa tậntay tổng giám đốc”
Nó tiếp tục một ngày khác đợi chờ trong hy vọng.