“ tít …………..tít…………….tít”chắc Mr_Simple, cú đêm hay gì mà suốt ngày nhắn khuya, nó thầm rủatrong lòng
Mở nửa con mắt trái ranó cố đọc tin nhắn, chưa được 2s sau nó mở lun 2 con mắt rồi dụi lialịa đọc tin nhắn, không phải của Mr_Simple mà của thím ba nội dung đơngiản như sau : “ Trưa mai có người đến xem mắt, chuẩn bị”
Trời ơi, lại xem mắt nữa rồisố nó chán thiệt vậy đó, hixxxxxx…..trò này là của thím ba chứ khôngai khác, suốt ngày chồng với chả con, đây ứ thèm lấy ai cho bỏ ghét….ta hận ….. hức …nó khóc ròng trong lòng
Mới 11h đêm, nó hì hụcnhắn tin off cho Mr_Simple kể khổ
Chanbong_muahe: thím ba sale e rùi ….. L híc
Mr_Simple: ai xui, mua e z ?????????
Chanbong_muahe: nói z mà nge dc hả?? >.
Mr_Simple: sr,thế ai may mắn rước e zia làm vk z
Chanbong_muahe : Ko bít
Mr_Simple: Oh, J
Chanbong_muahe: oh gì mà oh, pùn thúi ruột nè
Mr_Simple : chứ a bít làm sao ?
Chanbong_muahe: ghét……………, đi ngủ,bye
………….. Chanbong_muahe is offline…..
Mr_Simple : hihi, z ngủ ngoan nhé
7h sáng tại nhà Khánh Băng
“Khánh Băng ơi , KhánhBăng ơi Khánh Băng” tiếng thím ba kéo giọng gọi như mấy dân buôn dưa vẫnhay chạy ngang nhà
“Dạ,…………….” mắt vẫn không mở nó trả lời
“Dậy mau lên mấy giờrồi, ba má mày đi làm hết rồi hả ?”
“Dạ………………” nó vẫn y nhưcũ
“Hôm qua thím gửi tinnhắn mày có đọc không mà hôm nay còn nằm ngủ như chết vậy?”
“Dạ………..” nó vẫn chưa chuyển biến gì thêm
Rồi chưa đầy 3s giây sau,như một cơn bão ùa tới cuốn phăng tất cả nào là chăn, gối gấu bông,đệm …tất tần tật ra khỏi người nó rồi ùa nhau xuống sàn nhà, sau đólà một chuỗi âm thanh sống động và bất tận như chat, bốp, beng …bla bla ….(thím ba bạo lực quá mà… ) . Nó tỉnh như sáo sau cuộc càng quét bạolực của thím ba, tuy rất chi là bực như con mực nhưng nó vẫn ngoanngoãn thức dậy và làm theo mọi sự hướng dẫn , chỉ trỏ của thímba….
“Tính tong , tính tong…” tiếngchuông cửa vang lên
“ Cười vui vẻ, rùi ra mở cửađi Băng” tiếng thím ba vọng ra từ nhà bếp
Chuẩn bị sẵn 1001 kiểu cườiduyên lấy điểm trước hót boy của thím ba, nó tung tăng chạy ra mở cửa và để sẵn1 nụ cười trên miệng thì 1 người con trai thật sự là hót boy xuất hiện với hìnhảnh chỉnh chu giày da, áo sơ mi đóng thùng và 1 bảng tên cùng câu nói hết sứcthân thuộc: “ chào chị, em là nhân viên khảo sát thị trường chị có vui lòng nánlại 5 phút trả lời phỏng vấn về dầu gội được không?????” . Cảm giác như vừa bịtạt 1 gáo nước lạnh vào nụ cười dở hơi của nó, bỗng 1s khuôn mặt biến sắcnghiêm nghị lại nó hỏi : “ Có quà không????”
“ Tất nhiên là có” chàngtrai giơ giơ gói quà to đùng trước mặt nó
“ Uhm, tốt ! vậy thì chiềuquay lại nhé, giờ không rảnh” lạnh nhưtiền nó nói nhanh rồi giật lấy gói quà sau đó đóng cửa lại cái rầm, mặc kệthanh niên khảo sát thị trường đứng ngẩn tò te chưa biết mô tê gì là mất góiquà trong tay
(Đúng là xuất hiện không đúng lúc rùi hót boy )
“ Ai vậy Khánh Băng???” thímba tò mò hỏi
“ Khảo sát thị trường thímơi” nó nói rùi chạy tít lên lầu
Chưa đầy 5 phút, nó ngồi trênghế sô pha trên lầu còn chưa nóng chỗ thì lại nghe thấy âm thanh réo rắt đếnquen tai.
“Tính tong , tính tong…” tiếngchuông cửa lại vang lên
Vẫn điệp khúc cũ nó chạy hìhục xuống cùng nụ cười và lần này mẩm tính là đã tới vì cũng tới giờ hẹn rùicòn gì. Hồi hộp mở cửa như đang đợi xổ số thì 1 câu nói nhanh như cắt xẹt ngangqua đầu nó, trấn tĩnh 2s nó nhận được nội dung và phân tích tình hình là có 1thanh niên nói với nó là: “ đọc số điện đi em”
Không như lần trước cảm giáclúc này như ai hắt vào nụ cười của nó 1 thau xăng làm ngọn lửa căm phẫn bốc lêntới não
“ Vâng, anh chờ em 1 chút”nó nói rùi đóng cửa một cái rõ mạnh. Cứ để hắn đứng chờ ở đó mà nghĩ “chừng nàobà đây hết điên thì đọc cho”, nó quay mặt đi thẳng vào trong nhà
“Tính tong , tính tong…” tiếngchuông cửa lại vang lên
Nó căm thù tiếng chuông nàylắm rồi, đoán chắc anh nhân viên ghi số điện nên nó không mở cửa mà cứ thế nóivọng ra ngoài
“ 65982”
“ Sai rồi “ tiếng thanh niên vọng lại
“ Sai thì zô mà đọc” nó giậndữ hằng học ra mở cửa
Đạp tung cánh cổng ra trước4 con mắt mở to kinh ngạc. Chắc rằng trong đầu bọn họ đang tự tra khảo xem mìnhđã làm gì có tội không mà cánh cửa chịu thiệt thòi như thế, nhưng như cả hai lạinhận ra mình không có tội nên nhìn nhau ái ngại. Còn nó nhìn thấy trước mắtkhông phải là 1 người ghi điện nữa mà tới những hai người ghi điện. Một tronghai người bước vào ngó sang chiếc đồng hồ trên tường hì hục viết rùi bước rakèm 1 câu : “ lần sao bỏ số cuối là đúng rồi”
“ Biết rồi khổ lắm nói mãi ”nó đáp mà không nhìn mặt anh chàng ghi điện. Định bụng đóng cửa lại thì thanhniên còn lại lên tiếng
“ Khoan”
“ Muốn gì nữa đây??? ” nó hằnghọc phăng từng chữ vào mặt nhìn thanh niên đang thấp thó có ý muốn vào
“ Đây có phải là nhà cô Ngọc Hương không?” thanh niên cẩn thận hỏi
“ Tìm cô Hương chứ gì? bỏ hẻmnày đi hẻm sau gặp ngã tư rẽ phải, bỏ 5 căn là tới, ngôi nhà màu xanh, hết.”
Y như ma trận lun, nó nóinhư vẹt học bài rồi toan đóng cửa, cứ đứng lằng nhằng một lát nữa ở ngoài trờinắng như đổ lửa thế này chắc không chỉ nó bốc hỏa mà cả những người xung quanhđều bị thiêu trụi hết.
“Nhưng….” người thanh niên vẫncố kéo thời gian vì còn có điều muốn hỏi, điều này chẳng khác gì thách thức sựkiên nhẫn của nó. Bởi dường như có bao nhiêu sự kiên nhẫn nó đã cố vắt cạn đemra nói chuyện từ nảy đến giờ, trời càng lúc càng nóng và nó thì càng lúc càngđiên tiết với mấy chuyện vớ vẩn, chưa kịp khép lại cánh cửa thì thím ba lon tonchạy ra
“ Ơ Nhật Nam, con đến rồi đó hả ??? Sao khôngvào nhà con, ngoài trời nắng lắm” tiếng thím ba hồ hởi mời khách
“ Dạ vâng ! Cháu chào cô”, thanh niên lon ton chạy vô nhà. Bỏ lại mình nóvới khuôn mặt nhăn nhó, y chang con cờ hó. Vậy là bao nhiêu cố gắng tập tạohình tượng từ sáng coi như xuống sông mới gặp mặt là thấy ê rùi.. “Thể nào anhta cũng nói mình hung dữ chứ đâu, hix hix” nó nghĩ. Nhưng chưa kịp buồn đủ 3sthì nó lấy lại được ngay tinh thần tự nhủ “xí đây cóc thèm…thua keo này ta bàykeo khác…tại nảy giờ toàn chuyện tào lao nên mình mới ko thùy mị đó chứ…chút zôchứng minh lại là mình nết na đến cỡ nào là được rùi… khè khè … ^^”. Nghĩ saolàm vậy, dù xác định đối tượng hơi trễ nhưng vẫn phải tác chiến, những chuyện vừarồi chẳng là gì chỉ là gió thoảng mây trôi ấy nhỉ, nó tự cười rồi xem ai cũngnhư mình nói quên là quên ngay ấy.
Trong suốt bữa cơm gồm 3 ngườimà chỉ có 2 người vui vẻ nói cười cònmình nó ngồi như phổng cắm cúi ăn. Nào là “ Cô Hương nấu ngon quá”…. “ Cháuđúng là càng lớn càng lịch thiệp”…. “ Cô Hương quá khen đấy thôi”… “ Ây da,Khánh Băng gắp thịt bò cho anh Nhật Nam đi, sao cứ cắm cúi ăn hoài vậy”…..Haiz,mà công nhận thím ba là 1 chuyên gia nấu ăn, nấu thì không chê vào đâu được, uicái món đuôi bò um kìa nó cực khoái món này mà sao mà để xa thế. Vươn hết cánhtay vượn ra cuối cùng nó cũng gắp được 1 miếng. Nhưng có lẽ không như ý muốn,khoanh đuôi bò không đáp vào chén nó lại đáp vào ngay chén nước nắm….”Bùm”…chénnước mắm đổ và cứ theo hướng Nhật Nam mà chảy về..
Nó thầm rủa trong lòng, quỷ thama bắt cái tô đuôi bò um để xa chi cho nó rớt xuống vậy không biết…phải cốthùy mị mới được,phải thùy mị mới được…. bất quá tam
Khép lại cái màn ăn uốngđang xấu hổ của nó, thím ba cũng giúp nó giải quyết hết hậu quả rùi, dù thấyanh chàng chỉnh chu là vậy nhưng lại bốc mùi nó thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ.Thế là nó hăng hái đi rửa chén, coi như tránh mặt 5 phút suy nghĩ cách cứuvãng, nếu không gỡ lại được chút gì thì đẹp mặt với thím ba. Mãi suy nghĩ, thếlà cái chén trong tay trơn tuột rớt xuống 1 đống tô chén kêu loãng xoãng, cònkhuyến mãi thêm một tiếng “beng” của một cái tô bể. Chưa kịp hoàn hồn vì 1 chuỗiâm thanh nge vui tai nhức óc lúc nãy thì tiếng 1 người vang lên làm nó giật nảymình.
“Cô Hương, bảo em cứ để đóđi chút rửa chén tiếp, giờ vô nhà ăn trái cây.” tiếng thanh niên nói trong nụ cười tỏa nắng
“Hơ………..hơ……….Vâng…..” – nónói mà lòng nước mắt chảy như suối. Cái thằng cha quỷ quái này, đi không tiếngđộng lun ý, mà chắc chứng kiến cảnh vụng về lúc nảy rùi chứ đâu. Giá mà có cáilỗ bé bé xinh xinh chui xuống rùi ngồi ở đó lun thì đỡ biết mấy, chứ cứ trơ cáimặt ra làm hết chuyện mất mặt này đến xấu hổ khác, da mặt nó cũng đâu dày đến mứckhông biết quê là gì…hix hix
“Ơ con bé này, hôm nay cóanh Nhật Nam đến chơi mắc cỡ hay sao mà làm gì cũng vụng hết vậy.” thím Hươngnói đỡ cho cái khung cảnh quê cao độ của nó
“Con, con…….” nó lung túng, ấpúng xen lẫn xấu hổ tột độ
“Hay để đó anh phụ cho, haingười làm nhanh hơn” Nhật Nam vẫn mỉm cười đầy hảo ý với nó. Nhìn thấy cơ hộitrước mắt thế là thím ba biết cách chuồn lên nhà để mặc nó và Nhật Nam loayhoay với đống chén dang dở.
“ Ah, ờ cái áo của anh, emthực xin lỗi” nó khó khăn mở miệng trước, đồng thời lén nhìn kĩ lại một bận nữakhuông trang của Nhật Nam để thăm dò ý kiến.
“ Uh, Không sao, dơ một chútvề giặt cũng sạch mà, em đừng xin lỗi nữa, nảy giờ em xin lỗi nhiều rồi” vẫnthoải mái và thoăn thoắt rửa hết cái chén này đến cái chén khác trong lòng nókhông khỏi cảm thán mà cộng thêm điểm cho Nhật Nam
“ Ah, vâng em xin lỗi , âyda lại xin lỗi nữa rồi” hì hì nó mỉm cười xoề xòa
“ Ơ, mặt em dính xà phòngnày” Nhật Nam bỗng nhiên ngưng cười dùng động tác hết sức chuyên nghiệp lau qualớp xà phòng trên mặt nó. Chỉ nhiêu đó thôi mà tim nó như muốn loạn nhịp còn điểmcộng cho Nhật Nam thì cứ như có cánh bay vun vút lên trên mây.
Chùi ui, đúng là biết xây dựnghình tượng quá đi mất, anh chàng này hầu như chưa vấp phải sai lầm nào từ khixuất hiện đến giờ. À mà mọi người chưa biết dung nhan choáng váng và lịch sửhiển hách của anh chàng này đâu nhỉ. Có thể nói ngắn là idol trong lòng bàn dânthiên hạ, nói dài dòng là thế lày
Nhật Nam là con trai duy nhấtcủa gia tộc nhà họ Nguyễn Phan, thuộc loại ba đời độc đinh ý, có cha làm giám đốctổng công ty tài chính, mẹ làm kế toán trưởng công ty con cũng trực thuộc tổngcông ty và thím ba là phó phòng kế toán vì thế biết Nhật Nam cũng là chuyệnbình thường. Còn nhân vật chính Nhật Nam, anh chàng này đã tốt nghiệp cấp ba tạinước ngoài, đang chu du học đại học chuyên ngành BMA tại Harvard, nhưng vừa tốtnghiệp liền cuốn gói về Việt Nam thi vào ngành cảnh sát lấy lý do vô cùng logiclà không thích kinh doanh mà thích làm thám tử . Mà ngành gần với thám tử nhấtlà cảnh sát hình sự. Hiện giờ vẫn đang là học viên tại học viện hình sự. Mà mọingười có để ý thấy một điều rất chi là lạ lùng là hầu như 100% những người làmcảnh sát thì có đến 99% là mỹ nam, còn 1% không cần thiết nói đến đó là siêu mỹnam. Và Nhật Nam thì lại lọt vô Top 1% người đẹp quý hiếm đang hiện hữu trước mặtnó cách đây vài phút. Dáng người cao khoảng 1m85, nước da trắng trẻo, khuôn mặtlại cân xứng ưa nhìn, nụ cười thì như dập tắt cả nắng giữa trưa, còn body thìcó thể nhìn rõ ràng qua chiếc áo sơ mi hếtsức là vừa vặn, nổi rõ từng cơ bắp săn chắc. Nếu thím ba không giới thiệu trướcqua về Nhật Nam chắc nó cứ nghĩ là diễn viên hay ca sĩ nào đó bước ra từ mấyposter trong phòng nó ra không đấy chứ.
Thế đấy, cả nó và Nhật Nam đềulà người đi coi mắt ấy vậy mà nhìn xem Nhật Nam hùng dũng, ga lăng và đẹp lồnglộng cỡ nào hầu như không có sai sót nào trong cả 1 buổi gặp mặt. Còn nó nhìn lạixem , ngay từ lúc mở cửa là thấy ngay 1 con sư tử, tới lúc ăn uống thấy 1 conheo, tới lúc dọn dẹp thì thấy nguyên 1 con vịt. Chaiz sao mà nó giống cầm thúquá vậy, mà con này coi như là quái thú luôn rồi.