• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay tinh thần Mạc Tuyết Dao cứ không yên, nàng đã về huyện Kỳ Dương được mười ngày, tình hình của Tả đại nhân càng ngày càng không ổn, bây giờ đút bát thuốc thôi cũng có hơi khó khăn.

Đưa Đan Tầm đến kinh thành lại bị ám sát ở dãy Hắc Phong, khi về nàng đã nói chuyện này với Hoa Khanh Trần, toàn bộ chủ sự trong huyện nha chỉ còn một mình hắn. Lục Thường đã đi kinh thành, nói là báo tin cho nhà của Tả đại nhân, sớm chuẩn bị tang sự. Lục Thuận thì chẳng quản mưa gió canh giữ trong nha môn.

Sau khi Hoa Khanh Trần nghe Mạc Tuyết Dao kể lại, y đề nghị mấy ngày này Mạc Tuyết Dao ở trong huyện nha: "Ta không có người để phái bảo vệ ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở trong nha môn, ta không chắc những tên áo đen đó có đến đây trả thù hay không, con chuột nhỏ kia của ngươi không phải là kẻ bớt việc đâu."

Mạc Tuyết Dao cảm thấy thật đáng tiếc, nàng vừa về đã đến nha môn gặp Hoa Khanh Trần, không thể tự đi xin lỗi dì Văn, cũng không thể về nhà báo bình an, nhưng vì an toàn của bọn họ nên chỉ có thể báo bằng lời nhắn, Mạc Tuyết Dao quyết định ở trong nha môn, lỡ đám người áo đen đó tìm đến thì sao.

Hơi thở của Tả Khâu ngày càng yếu, Phó Thanh Chủ nói, nếu thật sự không uống thuốc giải thì ông ấy chỉ có thể giữ mạng sống của Tả đại nhân trong ba ngày. Mà Đan Tầm thì mãi không có tin tức, không biết nàng có đến kinh thành không, có gặp nguy hiểm không, có lấy được thuốc giải không?

Mạc Tuyết Dao nôn nóng đến độ miệng nổi bọng nước, cánh tay bị thương ngầm phát đau, vết thương trên cánh tay trong lần đi kinh thành bị ám sát vừa rồi còn chưa khỏi hẳn. Mấy ngày nay nàng không bôi thuốc được, cũng không muốn làm phiền người khác, Mạc Tuyết Dao vẫn luôn chịu đựng, Tả đại nhân đã sắp ngừng thở rồi.

Tối hôm nay nàng đột nhiên bị sốt, té xỉu trong huyện nha.

Đến khi tỉnh lại, nàng thấy mẹ đang ngồi trên đầu giường mình mà rơi nước mắt, Mạc Ngôn Tín nghiêng đầu ngủ bên chân giường.

"Mẹ, con bị sao vậy ạ?" Mạc Tuyết Dao gian nan hỏi, rõ ràng đang yên lành đứng trong huyện nha thì đột nhiên choáng váng, tỉnh lại đã thấy mình nằm ngay ngắn trên giường.

"Dao Dao tỉnh rồi!" Mạc Niệm Từ mừng vô cùng, bà đỡ Mạc Tuyết Dao dậy, bưng chén thuốc đen sì trên bàn đưa đến bên miệng Mạc Tuyết Dao: "Nhanh uống thuốc này đi."

"Đắng, con không uống đâu!" Từ trước đến nay Mạc Tuyết Dao không thích uống thuốc: "Con không bị bệnh, uống thuốc gì chứ."

"Còn không bệnh? Con bất tỉnh hai ngày rồi!" Mạc Niệm Từ lại muốn khóc.

"Mẹ, con uống!" Mạc Tuyết Dao bưng bát thuốc lên, uống từng ngụm một xong bát thuốc, thuốc này đắng nha, ầy, nhưng vẫn đỡ hơn khi thấy mẹ khóc: "Con bị bệnh gì vậy, bất tỉnh hai ngày ạ?"

"Phó đại phu nói, trên cánh tay con có vết thương, không điều trị đàng hoàng, hơn nữa mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, tinh thần vất vả nên mới phát bệnh." Mạc Niệm Từ buông bát xuống, đưa hai miếng mứt hoa quả cho Mạc Tuyết Dao: "Mấy ngày tới con nghỉ ngơi cho đàng hoàng, không được chạy lung tung."

"Bên Tả đại nhân thế nào rồi ạ?"

"Vẫn vậy." Vẻ mặt Mặc Niệm Từ ảm đạm đi: "Dao Dao, ta thấy Tả đại nhân không qua được ải này, sau này con cũng đừng làm bộ khoái nữa, ngoan ngoãn ở nhà đi."

"Không, Đan Tầm nói, nàng có thể cứu sống Tả đại nhân, con còn muốn đi theo Tả đại nhân, tìm cơ hội lật lại bản án cho ngoại tổ phụ nữa."

"Dao Dao." Đôi mắt Mục Niệm Từ đỏ lên: "Ta không lật án nữa, vụ án đó là án chết, không lật được, đừng để đến cuối cùng ngay cả con cũng không còn."

"Mẹ, có cơ hội thì phải thử một lần, nếu không mẹ không cam lòng, con cũng không cam lòng."

"Nhưng con mới làm bộ khoái chưa được nửa năm, nhìn vết thương trên người con xem, không nói sau này có mất mạng hay không, chỉ nói đến việc gả cho người ta cũng khó."

"Vậy thì không gả, con nhất định phải sửa lại án sai cho ngoại tổ phụ."

Mạc Niệm Từ lại bắt đầu lau nước mắt.

"Mẹ, mẹ của con, khóc sưng mắt là xấu lắm ạ." Mạc Tuyết Dao vội ôm Mạc Niệm Từ vào lòng, hay tay vỗ về an ủi.

"Con khỉ này!" Mạc Niệm Từ đẩy Mạc Tuyết Dao ra, cười mắng.

"Dao Dao tỉnh rồi à!" Văn Hồng Âm bưng khay đi vào.

Mạc Niệm Từ đứng lên nhận khay, bảo Văn Hồng Âm ngồi xuống: "Hồng Âm, mấy ngày nay khiến tỷ nhọc lòng rồi."

"Nên mà." Văn Hồng Âm cười vỗ tay Mạc Niệm Từ, bà nhìn về phía Mạc Tuyết Dao: "Cảm giác thế nào rồi? Có chuyện gì thì nhanh chóng mời thầy thuốc, tuyệt đối đừng có im lặng, lần này con dọa mẹ con sợ đó."

"Cảm ơn dì Văn, bây giờ con cảm thấy rất ổn ạ. Lần này đi kinh thành khiến dì bị tổn thất hai hộ vệ, con thật không dám nhìn mặt dì."

"Đứa nhỏ này, khách sáo cái gì! Ta còn đang hối hận không phái thêm người, lỡ như con xảy ra chuyện gì, bảo mẹ con phải sống thế nào! Hơn nữa, ta còn phải cảm ơn con." Văn Hồng Âm cảm khái nói: "Nhờ con nên mới gặp được Vương Hổ. Ta vẫn luôn cho rằng cha của Ngạn Xung là người bạc bẽo phụ bạc, lần này tìm được Vương Hổ khiến lòng ta có chút chờ mong với cha của nó, có thể ông ấy gặp nạn, có lẽ ông ấy còn có thể quay về, ta sẽ ở đây chờ ông ấy."

Nghe giọng điệu có phần thương cảm của Văn Hồng Âm, Mạc Tuyết Dao không thể nói thêm gì, chỉ khen: "Lần này nhờ gặp được Vương Hổ mà bọn con mới được cứu. Võ công của Vương Hổ cao, là người mạnh nhất mà con từng thấy, còn mạnh hơn cả Hoa Khanh Trần của huyện nha, Hoa bộ đầu chỉ được cái hoa hòe thôi."

"Ai đang nói xấu ta đó?" Mọi người đang nói chuyện, Hoa Khanh Trần đã đi đến.

"Sao ngươi lại tùy tiện vào khuê phòng của người khác?!” Mạc Tuyết Dao ngồi trên giường chất vấn.

Hai phụ nhân Mạc Niệm Từ và Văn Hồng Âm đứng lên, nhìn về phía Hoa Khanh Trần, chưa được cho phép đã vào trong khuê phòng, thật sự là thất lễ.

Mặt Hoa Khanh Trần đỏ lên, hơi ảo não nói: "Là con chuột nhỏ này của ngươi bảo ta vào."

Hoa Khanh Trần mở bàn tay ra, Đan Tầm đang nằm trên bàn tay Hoa Khanh Trần, nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Tuyết Dao: "Dao Dao, ta bị thương, ta mang tội lớn rồi."

"Đan Tầm!" Mạc Tuyết Dao mừng rỡ nhảy xuống giường, chạy chân trần đến trước mặt Hoa Khanh Trần, cẩn thận đón lấy Đan Tầm: "Ngươi bị thương ở đâu?"

"Chân!" Đan Tầm nằm trong lòng bàn tay Mạc Tuyết Dao, chỉ chỉ vào đùi phải của mình, vết thương trên đùi đã được băng lại: "Phó Thanh Chủ nói ta phải nghỉ ngơi ba tháng mới có thể cử động, ta khổ rồi."

"Ngươi đã gặp Phó Thanh Chủ à? Tả đại nhân thế nào rồi?"

"Uống thuốc giải rồi, không có chuyện gì."

"Ngươi lấy thuốc giải về hả?!"

"Đương nhiên, nếu không sao ta có thể quay về?" Đan Tầm đắc ý nằm trong lòng bàn tay Mạc Tuyết Dao: "Dao Dao, ngươi phải thăm hỏi ta đàng hoàng đấy, ta muốn ăn tiệc lớn, tiệc lớn!!"

"Ngươi chờ chút, ta làm cho ngươi ngay!" Mạc Tuyết Dao nâng Đan Tầm, cẩn thận đặt nàng chuột lên gối, khom lưng mang giày vào rồi xoay người, nàng định đến phòng bếp.

Hoa Khanh Trần tiến lên một bước ngăn Mạc Tuyết Dao lại: "Mạc bộ đầu, tốt nhất ngươi nên hỏi con chuột này, nàng lấy thuốc giải thế nào, dù sao ta cảm thấy nàng sẽ gây ra chút chuyện, bên ta nên có chuẩn bị trước."

Mạc Tuyết Dao quay đầu nhìn Đan Tầm, ý là ngươi cũng nghe rồi đó, nói chút gì đi.

Đan Tầm liếc nhìn Hoa Khanh Trần: "Lấy được thuốc giải là tốt rồi, ngươi quản ta lấy được bằng cách nào làm gì? Dao Dao, ta đói bụng."

Văn Hồng Âm và Mạc Niệm Từ đã sớm biết Đan Tầm là linh thử, Mạc Tuyết Dao có thể giao tiếp với nàng chuột, nhìn thế này ý là Đan Tầm sẽ gây họa sao?

Nhận ánh nhìn chăm chú của ba người, Mạc Tuyết Dao cười một tiếng rồi nói với Hoa Khanh Trần: "Đan Tầm nói lấy được thuốc giải là được, những cái khác Đan Tầm không muốn nói. Nàng đói bụng, ta đi nấu ăn cho nàng."

"Không nói thì không cho nàng ăn cơm!" Hoa Khanh Trần kiên trì: "Tốt nhất nàng nên nói rõ lấy được thuốc giải bằng cách nào, không thì ta không biết nên bảo vệ huyện nha, bảo vệ Tả đại nhân thế nào. Vừa rồi lúc Phó đại nhân bôi thuốc cho nàng, ta đã dẫn người đánh lùi một nhóm sát thủ, ta không biết nàng chọc vào phiền phức lớn cỡ nào nữa."

Lúc này Mạc Tuyết Dao mới nhận ra, ngoại trừ khuôn mặt tiều tụy thì bộ trang phục bộ đầu màu đỏ sẫm kia của Hoa Khanh Trần cũng khá thê thảm, bị rách mấy đường, thủng vài lỗ, nhìn kĩ còn có vết máu, trước đây thật không thể tưởng tượng đến cảnh này sẽ xảy ra.

Mạc Tuyết Dao đành phải lấy quả táo đỏ trên bàn dỗ Đan Tầm: "Tiểu tổ tông, niệm tình Hoa bộ đầu tận tâm tận lực với Tả đại nhân, ngươi ăn chút trái cây lót bụng trước, lát nữa ngươi muốn ăn gì ta sẽ nấu món đó cho ngươi."

"Ta muốn ăn đùi gà, chân vịt, giò heo, đùi dê... Chỉ cần là chân thì làm hết, ta muốn bồi bổ chân của ta!"

"Được, vậy ngươi nói xem ngươi làm thế nào mà lấy được thuốc giải?"

Đan Tầm cúi đầu nhìn móng vuốt, hờ hững nói: "Thật ra cũng không có gì, ta lấy từ hoàng cung. Nhớ lúc làm thịt chân phải cho nhiều gừng chút, khử tanh."

"Hoàng cung?!" Mạc Tuyết Dao không kiềm được mà kêu lên thành tiếng.

Ba người khác cũng mở to mắt, chuyện này sao được chứ?! Nhưng mà, với một con linh thử, hình như cũng không phải là không thể.

"Không phải ngươi lấy trộm đó chứ?" Mạc Tuyết Dao lại hỏi, Đan Tầm rất có thể làm ra chuyện này.

Đan Tầm hơi khinh thường: "Sao có thể gọi là trộm chứ? Ta lấy một cách quang minh chính đại!"

"Lấy quang minh chính đại?"

Đan Tầm cắn miếng trái cây, nói: "Lúc đầu ta cho rằng đảng Hoàng hậu hạ độc Tả đại nhân, vừa khéo mấy người đồ đen kia đưa ta đến kinh thành, hiến ta cho Thừa Ân Hầu, ta bèn nhân cơ hội chạy thoát, hạ ít độc mà Tả đại nhân trúng cho Thừa Ân Hầu."

"Mấy người đồ đen kia là của phủ Thừa Ân Hầu sao?"

"Chắc chắn, sau đó bọn chúng cũng chẳng được sung sướng gì. Ngươi nghe ta nói tiếp đây!" Đan Tầm gặm thêm một miếng trái cây: "Sau khi Thừa Ân Hầu trúng độc đã mời một đống đại phu, vậy mà không ai biết ông ta trúng độc gì, cũng không biết thuốc giải. Cuối cùng nhà bọn chúng vào cung, nhờ Hoàng hậu nương nương ra mặt hỏi Hoàng thượng xin Vạn Thiên Tiêu Giải Hoàn."

"Đó là cái gì?"

"Là viên thuốc có thể giải trăm loại độc do sư phụ ta làm, tổng cộng có hai viên, đưa cho Hoàng thượng một viên. Hoàng hậu kia nói rất nhiều với Hoàng thượng, ta cũng không rõ bọn họ nói gì, dù sao đến cuối cùng, Hoàng thượng bảo thị vệ bỏ viên thuốc kia vào chiếc hộp màu đỏ rồi cầm đến."

Mạc Tuyết Dao biết đến chỗ mấu chốt rồi: "Sao ngươi có được nó?"

"Đương nhiên là lấy công khai rồi."

"Lấy công khai?"

"Đương nhiên, Tả đại nhân đang cần gấp mà, không thể chậm trễ giờ khắc nào. Hoàng thượng mở hộp đỏ ra cho Hoàng hậu xem, ta bèn xông lên, ngậm viên thuốc đi..."

Cái này sao gọi là lấy, đây rõ ràng là cướp mà! Mạc Tuyết Dao há miệng, không biết nên nói cái gì.

Hoa Khanh Trần hỏi lại: "Nàng nói lấy thế nào?" Trộm à?

Còn nghiêm trọng hơn cả trộm.

Mạc Tuyết Dao sợ dọa mẹ mình và dì Văn nên nói với hai người: "Mẹ, dì Văn, hai người ra ngoài trước đi ạ, con nói chút chuyện với Hoa bộ đầu."

Bí mật của hoàng cung càng ít người biết càng tốt, Mạc Niệm Từ và Văn Hồng Âm không phải người tò mò, hai người liếc nhìn nhau, đi ra ngoài theo lời Mạc Tuyết Dao.

"Nói đi, con chuột nhỏ kia đã làm gì?" Tất nhiên Hoa Khanh Trần không hề tin con chuột nhỏ này.

"Ờm..." Mạc Tuyết Dao kể lại lời Đan Tầm một lần, lại nói: "Thị vệ hoàng cung vây chặt Đan Tầm, Đan Tầm bị thương một chân, sau đó thông qua một cái hang chuột chạy ra ngoài. Trên đường vừa khéo gặp được Lục Thường, nàng bảo Lục Thường cưỡi ngựa mang theo nàng chạy về đây."

Hoa Khanh Trần hít một hơi, con chuột nhỏ này thật to gan, lại dám cướp đồ trước mặt Hoàng thượng!

Việc đã đến nước này, y chẳng còn lời nào để nói, chỉ có thể bảo Mạc Tuyết Dao ngoan ngoãn an tâm dưỡng bệnh tại nhà: "Mọi chuyện chờ Tả đại nhân khỏe lại rồi nói." Tất cả mặc cho số phận đi, con chuột kia gây phiền phức lớn mà còn không tự hiểu nữa.

Buổi tối, nằm ở trên giường, Mạc Tuyết Dao hỏi Đan Tầm: "Lúc những thị vệ cung đình đó bao vây ngươi, ngươi có sợ không?"

"Sợ? Trong từ điển của ta không có từ "Sợ"!" Đan Tầm hạnh phúc vỗ cái bụng nhỏ của mình, trong bụng đầy thịt đùi các loại.

"Ngươi cướp thuốc giải trước mặt Hoàng thượng, nhỡ đâu Hoàng thượng phái người tìm ngươi thì sao?" Tội khi quân đó.

"Thiên hạ này nhiều chuột như vậy, sao ông ta có thể tìm được ta dễ đến thế, dù tìm được, ta không nhận, ông ta có thể làm gì được ta?"

Mạc Tuyết Dao cảm thấy Đan Tầm quá lạc quan: "Nhưng Tả đại nhân uống thuốc giải nên mới khỏe lại."

"Đó là do bản lĩnh của Phó Thanh Chủ cao."

Ngụy biện, ai tin chứ.

"Ngươi hạ độc Thừa Ân Hầu, lỡ như Thừa Ân Hầu chết, có tổn hại công đức của ngươi, kiếp sau không thành người được không?" Đây là chuyện Đan Tầm quan tâm nhất.

"Không đâu!" Đan Tầm nhìn cái chân bị thương của mình, quấn đầy băng vải: "Ta đã trả ở kiếp này rồi, không thấy chân ta bị gãy sao, là báo ứng việc ta hạ độc. Dao Dao, ngươi buộc cái nơ bướm màu hồng nhạt lên đùi ta đi, toàn là màu trắng, quá xấu."

"Được, chuyện nhỏ." Mạc Tuyết Dao lại hỏi: "Không có thuốc giải, Thừa Ân Hầu có chết không?" Gây trở ngại cho việc tích góp công đức của Đan Tầm.

"Trước khi ta chui vào hang chuột đã để lại chút thuốc giải, nếu bọn chúng thông minh, sẽ đút cho Thừa Ân Hầu trước."

"Một chút như thế, có tác dụng không?"

"Có một nửa tác dụng, nửa còn lại phải xem trình độ của ngự y, dù sao ông ta không chết là được, làm nhiều chuyện xấu như vậy cũng nên chịu chút trừng phạt."

Cùng vấn đề này, Tả Khâu đang thảo luận với Hoa Khanh Trần.

Tả Khâu vừa tỉnh dậy đã khoác áo, dựa vào gối bắt đầu làm việc, hoàn toàn không xem sức khỏe của mình ra gì, Phó Thanh Chủ bị chọc tức phất tay áo bỏ đi, sau đó lại đưa ba bát thuốc đặc đến, bảo Tả đại nhân uống. Tả Khâu cười cảm ơn Phó Thanh Chủ: "Cho ta thêm một canh giờ nữa, xong chuyện này ta sẽ uống." Vừa ngửi đã biết, trong đó cho thêm không ít thuốc an thần.

Phó Thanh Chủ lắc đầu thở dài: "Ngươi đó, hành hạ bản thân như thế, làm sao xứng đáng với Đan Tầm, ngàn dặm xa xôi tìm thuốc giải về cho ngươi."

"Nói đến thuốc giải, các người biết con chuột nhỏ kia làm sao lấy được thuốc giải không?" Hoa Khanh Trần vẫn chưa có cơ hội nói chuyện này, bây giờ vừa khéo.

Hai người lắc đầu.

"Nàng cướp trước mặt Hoàng thượng!" Hoa Khanh Trần cười mắng: "Đúng là coi trời bằng vung, cũng không biết có gây họa cho Tả đại nhân hay không."

Phó Thanh Chủ nghe xong thì giật đứt cả một cọng râu, Tả Khâu cứng họng một lát mới nói: "Mặc kệ thế nào, ta sẽ gánh hậu quả."

"Vậy mà nàng dám đến hoàng cung, ở trước mặt Hoàng thượng, cướp thuốc giải?" Phó Thanh Chủ vẫn không thể tin nổi.

"Năng lực của nàng cao thế mà, chuyến đến kinh thành lần trước, nàng đã quậy phủ Thừa Ân Hầu đến gà bay chó sủa." Hoa Khanh Trần kể hết chuyện Đan Tầm đã làm. Đan Tầm quay về, Tả Khâu trúng độc, cho nên Tả đại nhân không biết Đan Tầm lại có thể quậy thành ra như vậy.

Tả Khâu day chân mày: "Đan Tầm là do Thiên Nhất đại sư đề cử, Hoàng thượng nể mặt Thiên Nhất đại sư, hẳn là sẽ mở một con đường."

"Có lẽ vậy..." Hoa Khanh Trần không thể khẳng định: "Dù sao đám người đảng Hoàng hậu biết con chuột nhỏ kia đi theo ngươi, chắc chắn bọn chúng sẽ mượn cơ hội này kiện cáo người, người chuẩn bị sẵn sàng đi, con chuột nhỏ kia không chết thì cũng bị lột da." Con chuột nhỏ kia gây nhiều phiền phức quá rồi.

Phó Thanh Chủ khụ một tiếng: "Ta nói này, nếu Thanh Hư đạo trưởng đưa cho Hoàng thượng một viên Vạn Thiên Tiêu Giải Hoàn nữa, thì có thể khiến Đan Tầm thoát một kiếp này không?"

"Thanh Hư đạo trưởng chịu giúp việc này ư?" Đó là Đại Quốc sư đó.

Phó Thanh Chủ hơi do dự, nhưng vẫn nói: "Ta chỉ là đệ tử ký danh của Thanh Hư đạo trưởng, nhưng Đan Tầm là đệ tử thân truyền của Thanh Hư đạo trưởng. Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta trong cánh cửa này biết thôi, các ngươi đừng nói ra ngoài, ta sẽ viết thư báo việc này cho sư phụ."

"Ồ, không ngờ con chuột nhỏ này có người chống lưng cứng như vậy, được rồi, không lo lắng cho nàng nữa." Hoa khanh Trần cảm thán, con chuột nhỏ này có vốn liếng dư dả rồi, thôi nói chuyện chính vậy: "Đại nhân, căn cứ theo phán đoán của Đan Tầm, độc này không phải do đám người đảng Hoàng hậu hạ. Nếu là bọn chúng hạ, bọn chúng không thể để mặc cho Thừa Ân Hầu bị độc phát mà bó tay không có cách."

Như vậy rốt cuộc là ai hạ độc đây? Đám người ám sát lần đầu và giết công khai lần sau là cùng một nhóm ư?

Tả Khâu rơi vào trầm tư.

Từ khi phủ Phụ Quốc Công bị diệt môn, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, đảng Bảo Hoàng bị ép sát từng bước một, hình như đảng Hoàng hậu cũng không được bao nhiêu chỗ tốt, chẳng lẽ sau lưng còn có bàn tay khác? Hoặc chỉ là từng vụ án riêng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK