• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Khiêm biết được thông tin chuyến bay của Mạnh Nhất Tông nên xin nghỉ sớm đến sân bay đón anh. Kỳ thực không đến đón cũng được, bởi vì Nguyễn Tri Khiêm không biết lái xe, đi đến sân bay thì hai người cũng phải đón xe trở về. Nhưng Nguyễn Tri Khiêm muốn đi, cậu muốn sớm gặp được Mạnh Nhất Tông.

Khí trời đã dần dần trở lạnh, Nguyễn Tri Khiêm choàng một cái khăn quàng cổ lớn, khuôn mặt trắng nõn bị che lại hơn một nửa, lộ ra chóp mũi đỏ bừng và đôi mắt to.

Mạnh Nhất Tông từ cổng kiểm soát đi ra, Nguyễn Tri Khiêm liếc mắt một cái là nhận ra được anh. Anh mặc một bộ tây trang màu đen, áo trong cổ cao, bên ngoài khoác áo vét bằng lông, rõ ràng là trang phục rất phổ thông nhưng trong mắt Nguyễn Tri Khiêm thì anh là rất chói mắt.

“Nhất Tông, bên này…” Nguyễn Tri Khiêm hô một tiếng, nhìn về phía Mạnh Nhất Tông vẫy vẫy tay.

Mạnh Nhất Tông cũng nhìn thấy Nguyễn Tri Khiêm, cả người cậu gầy gò nho nhỏ, mặc quần áo mùa đông có vẻ mập một chút. Mạnh Nhất Tông bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy Nguyễn Tri Khiêm, ở trên mặt cậu cà cà: “Đã bảo em đừng đến rồi, lạnh không.”

Nguyễn Tri Khiêm ôm lấy anh, khe khẽ lắc đầu, ra hiệu không liên quan. Mạnh Nhất Tông nắm tay Nguyễn Tri Khiêm đi ra ngoài, Nguyễn Tri Khiêm có chút thẹn thùng vùng vẫy một hồi, phát hiện Mạnh Nhất Tông thờ ơ không động lòng, cũng mặc kệ đi theo anh.

Hai người rất nhanh từ sân bay đón xe trở về, Mạnh Nhất Tông muốn gọi Phương Trần tới đón, nhưng Nguyễn Tri Khiêm nói mỗi lần đi công tác đều nhờ người ta tới đón thì rất ngượng ngùng. Mạnh Nhất Tông cũng không tiếp tục kiên trì.

“Nhất Tông, em đã đăng ký đi học.” Ở trước mặt tài xế Nguyễn Tri Khiêm không tiện thể hiện quá mức thân mật, không thể làm gì khác hơn là ngồi sát anh. Nhưng bởi vì mùa đông, hai người ăn mặc cũng không ít, kỳ thực cũng không cảm giác được nhiệt lượng gì. Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy như vậy cũng rất tốt rồi rất ấm áp.

“Học cái gì?” Mạnh Nhất Tông tò mò hỏi: “Em đã học nhiều nghề lắm rồi, bây giờ còn học cái gì nữa?”

Nguyễn Tri Khiêm xấu hổ nở nụ cười, lộ ra hai lún đồng tiền khả ái

“Học… Lấy bằng lái xe.”

Mạnh Nhất Tông giật nảy cả người, anh biết Nguyễn Tri Khiêm vì chuyện của em mình nên không dám lái xe, trong lòng có bóng ma, cho nên dẫn đến tình huống dù ngồi một bên cũng buộc Mạnh Nhất Tông khống chế tốc độ khi lái xe. Bây giờ muốn ghi danh đi học xe, là ngoài dự liệu của Mạnh Nhất Tông.

“Sao đột nhiên lại muốn đi học lái xe?” Mạnh Nhất Tông nhíu mày, có chút bận tâm hỏi.

“Anh sốt sắng như vậy làm cái gì” Nguyễn Tri Khiêm sờ sờ đầu gối của Mạnh Nhất Tông nói tiếp: “Anh thường đi công tác nha, cũng không thể mỗi lần đều đón xe hoặc để người khác tới đón”

Trong lòng Mạnh Nhất Tông run rẩy kịch liệt, Nguyễn Tri Khiêm làm việc này vì anh, anh thật sự không biết làm sao báo đáp. Điều này làm cho anh rất cảm động, cũng làm cho anh càng khó có thể mở miệng.

“Làm sao vậy?” Nguyễn Tri Khiêm thấy Mạnh Nhất Tông nhìn mình chằm chằm đến xuất thần, đưa tay quơ quơ trước mắt anh: “Có phải anh lo lắng không? Lúc trước em… em đã chạy thử mấy lần.. em có thể.”

Vì anh.

Nguyễn Tri Khiêm ở trong lòng yên lặng thêm vào câu cuối cùng.

Mạnh Nhất Tông nắm lấy tay của Nguyễn Tri Khiêm ở trước mặt mình nhẹ nhàng hôn một cái.

Mặt của Nguyễn Tri Khiêm đỏ lên vội vã rút tay về, xấu hổ liếc nhìn tài xế, phát hiện chú tài xế mắt vẫn nhìn thẳng, mới vừa thẹn vừa giận mà trừng mắt Mạnh Nhất Tông một cái, im lặng mà lên án hành vi không báo trước của anh.

Hai người về đến nhà vừa đúng thời gian ăn cơm tối, Nguyễn Tri Khiêm nói muốn gọi thức ăn ngoài nhưng Mạnh Nhất Tông lại nói cất hành lý xong đến siêu thị đi mua thức ăn về nhà nấu. Nguyễn Tri Khiêm sợ Mạnh Nhất Tông đói bụng, nếu Mạnh Nhất Tông cảm thấy không đói cậu cũng không có ý kiến gì.

Mạnh Nhất Tông nói lần này anh muốn xuống bếp, Nguyễn Tri Khiêm tin tưởng tài nấu ăn của Mạnh Nhất Tông nên ngoan ngoãn đi theo phía sau Mạnh Nhất Tông. Hai người như đôi vợ chồng bình thường cùng đi dạo siêu thị, đồng thời thảo luận đêm nay muốn ăn cái gì. Bầu không khí ấm áp mà ngọt ngào, sự bình thản mang đến cho hai người hạnh phúc chân thật nhất.

Đi dạo một hồi mới phát hiện mua đầy một xe hàng bên trong có không ít nguyên liệu không biết sử dụng ra sao. Mạnh Nhất Tông tò mò nhìn tới nhìn lui, anh mặc dù là GAY cũng không thể nào hiểu được một đống bột, bơ, sữa bò làm sao để biến thành món điểm tâm ngọt ngon lành nhất. Việc này đối với anh mà nói cũng quá khó khăn, anh chỉ muốn ăn, cũng không muốn làm.

Nguyễn Tri Khiêm nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì, ghét bỏ liếc anh một cái nói: “Căng thẳng làm cái gì, không để cho anh làm. Em vừa mới học làm bánh.”

Mạnh Nhất Tông không coi ai ra gì ôm eo cậu cúi đầu hôn một cái: “Bà xã của anh thật đảm đang…”

“Không phải vì anh mà làm, em muốn tận dụng thời gian rảnh kiếm chút tiền lời thôi.” Nguyễn Tri Khiêm tránh khỏi lồng ngực của anh, lỗ tai cũng đỏ bừng lên.

“Đương nhiên! Anh cũng không dám tự kỷ …” Mạnh Nhất Tông rất chân chó mà tỏ vẻ bà xã nói gì cũng chính xác, toàn bộ không có dị nghị.

Nguyễn Tri Khiêm cũng không nhịn được bật cười, Mạnh Nhất Tông đẩy xe đi phía trước cậu đi theo phía sau, một lúc sau không nhịn được lén lút đi nắm tay Mạnh Nhất Tông.

Đợi sau khi ăn uống no đủ thu dọn xong thì đã đến chín giờ, thực sự là cơm tối kết hợp thêm bữa ăn khuya. Mạnh Nhất Tông rửa xong bát đĩa đi ra phòng khách, nhìn thấy Nguyễn Tri Khiêm nằm trên ghế sa lông chơi điện thoại di động.

“Mới vừa ăn no, không nên nằm.” Mạnh Nhất Tông lau khô tay, ngồi bên cạnh cậu bắt đầu đổi kênh truyền hình.

Nguyễn Tri Khiêm ngoan ngoãn ngồi dậy dựa vào trong lồng ngực Mạnh Nhất Tông, cuộn tròn trong lồng ngực của anh mà chơi game. Mạnh Nhất Tông liếc mắt nhìn, phát hiện là game đang rất hot gần đây, ở trong công ty không ít người cũng chơi game này, trong phòng giải khát lúc nghỉ ngơi anh có nhìn thấy, nguyên nhân lớn hơn là vì anh cũng chơi game này.

Mạnh Nhất Tông đưa tay ra ôm cậu hỏi: “Chơi được mấy cái *ssr rồi?”

Nguyễn Tri Khiêm xẹp xẹp miệng, vẻ mặt không cao hứng: “Một cái cũng không có!”

“Để anh xem một chút, ” Mạnh Nhất Tông để điều khiển từ xa xuống, bắt đầu xem hiện tại Nguyễn Tri Khiêm có được bao nhiêu thẻ, một bên nói chuyện phiếm: “Ai giới thiệu em chơi vậy?”

“Dương Dương đó” Nguyễn Tri Khiêm dùng mũi cọ vào cằm dưới của Mạnh Nhất Tông, nói: “Lần trước khi đi học nó dạy em chơi.”

“Không muốn xoắn xuýt ssr, thẻ của em cũng rất tốt, anh dạy cho em làm sao trở nên lợi hại.” Mạnh Nhất Tông nghe xong cũng thật sự bắt đầu nghiêm túc dạy Nguyễn Tri Khiêm chơi game.

Nguyễn Tri Khiêm ngoan ngoãn vùi ở trong lồng ngực của Mạnh Nhất Tông nghe anh nói cách chơi. Lúc Mạnh Nhất Tông nói chuyện khoang ngực run động truyền đến phía sau làm Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy rất ấm, cũng rất chân thực.

“Nghe hiểu không?” Mạnh Nhất Tông hỏi.

“Ừm.” Nguyễn Tri Khiêm gật gật đầu: “Ngược lại em cũng tùy tiện chơi thôi, Dương Dương nói làm vậy để em theo kịp sự phát triển của thời đại.”

Mạnh Nhất Tông cười ha ha, cảm thấy đứa cháu này thực sự quá hiểu mình.

“Uh, chơi game nhiều cũng có ích cho trí não nha.” Mạnh Nhất Tông ôm cánh tay của Nguyễn Tri Khiêm thật chặt: “Dạy em hết một buổi tối, bây giờ nộp học phí đi.”

Nguyễn Tri Khiêm cảm giác hơi thở của Mạnh Nhất Tông phả vào bên tai mình hơi ngứa một chút, lại rất nóng làm lỗ tai nhất thời đỏ lên. Cậu lui về phía sau một chút, như là muốn tách khỏi Mạnh Nhất Tông, trên thực tế trong đầu cậu lại muốn gần gũi hơn.

Mạnh Nhất Tông cũng không chờ cậu trả lời, lập tức ôm ngang cậu vào trong phòng. Nguyễn Tri Khiêm ôm cổ của anh nhỏ giọng lầm bầm: “Ngày hôm nay anh mới trở về không mệt mỏi sao?”

Mạnh Nhất Tông đem cậu đặt lên giường, cởi quần pyjamas, hôn một cái vào mắt cá chân trắng nõn của cậu, nói:”Anh không mệt nha, em thử xem…”

Nguyễn Tri Khiêm lấy cánh tay che mắt lại, thả lỏng thân thể của mình, tùy ý Mạnh Nhất Tông đem cậu bày ra đủ loại tư thế.

“Một lần cuối cùng… Không muốn đùa…” Nguyễn Tri Khiêm nằm lỳ ở trên giường, hai tay nắm drap trải giường, phía sau bị động tác của Mạnh Nhất Tông đâm mạnh đến nhào ra phía trước. Mặt bị áp sát xuống drap trải giường làm ướt một khối lớn là do nước mắt pha lẫn với mồ hôi.

“Được…” Mạnh Nhất Tông ngoài miệng nói được, rồi đem dương v*t rút ra khỏi hoa huy*t, đâm vào hậu huyệt rồi rút ra hết sau đó lại tiếp tục đâm vào.

Nguyễn Tri Khiêm nha nha kêu, như con mèo nhỏ đáng thương.

Mạnh Nhất Tông cuối cùng bắn ở bên trong hậu huyệt của Nguyễn Tri Khiêm, Nguyễn Tri Khiêm rất mệt đến ngủ quên. Mạnh Nhất Tông thương tiếc hôn một cái lên lưng đã phủ đầy dấu hôn của cậu, đơn giản lau qua loa rồi ôm lấy cậu mà ngủ.

Ngày thứ hai không cần đi làm, lúc Nguyễn Tri Khiêm tỉnh lại đã hơn mười giờ. Phía sau còn truyền đến tiếng hít thở đều đều của Mạnh Nhất Tông, anh vẫn thức dậy.

Nguyễn Tri Khiêm ngửa đầu hôn một cái lên đôi môi của Mạnh Nhất Tông, thận trọng từ trong lồng ngực của anh lui ra, đến buồng tắm vệ sinh sạch sẽ.

Đêm qua Mạnh Nhất Tông làm rất dũng mãnh cũng bắn vào rất sâu, hai chân Nguyễn Tri Khiêm mềm nhũn, bên trong hai cái huyệt còn sót lại cảm giác đáng sợ, do trọng lực nên chảy ra dâm dịch làm Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy rất xấu hổ, nhanh chóng chạy đến vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ.

Đợi đến khi cậu đi ra ngoài thì Mạnh Nhất Tông cũng đã thức dậy.

Hai người trao đổi một cái hôn ngọt ngào, Mạnh Nhất Tông còn muốn tiếp tục làm, lại bị Nguyễn Tri Khiêm đuổi đi tắm.

Mạnh Nhất Tông bất đắc dĩ đi vào phòng tắm, trước khi đi còn kêu Nguyễn Tri Khiêm lên chơi game.

Nguyễn Tri Khiêm một bên lau tóc một bên mở game ra, có vài giọt nước nhỏ ở trên màn hình.

Ồ? Có bưu kiện?

Nguyễn Tri Khiêm mở ra bưu kiện, phát hiện bên trong là 140 tấm dùng để rút thẻ phù. Cậu cảm thấy kỳ quái, vừa vặn có tin nhắn thông tin được gửi vào, cậu mở hộp thư, có một tin nhắn được gửi tới lúc cậu đang tắm đến từ Mạnh Nhất Tông.

[ Dùng đi, dùng nhiều mấy cái SSR chơi Pikachu đi, không đủ anh mua thêm cho.]

“Anh sao lại lãng phí tiền như vậy!” Nguyễn Tri Khiêm nhìn về phía buồng tắm nói lớn, ý cười phát ra từ nội tâm còn sáng hơn ánh sáng đầu mùa đông, trong nháy mắt chiếu sáng cả khuôn mặt cậu.

*SSR: là thẻ vật phẩm. Cái này gồm 3 loại R, SR, SSR.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK