Thời gian đi du lịch trôi qua rất nhanh, Mạnh Nguyễn hai người đã cùng chủ nhân nhà trọ trở nên rất thân thiết, đương nhiên, đa số thời gian vẫn do Mạnh Nhất Tông phụ trách làm người trung gian truyền đạt nhưng khi mọi người tán gẫu nói về nghệ thuật thì Nguyễn Tri Khiêm trở nên nói nhiều hơn.
Cho tới một ngày chủ nhà đưa cho Nguyễn Tri Khiêm xem một bộ tranh mà mình sưu tập nhiều năm khiến Nguyễn Tri Khiêm cao hứng vô cùng, thậm chí nói năng có chút lộn xộn. Mạnh Nhất Tông biểu thị lần sau trở lại đây nhất định sẽ tặng cho chủ nhà trọ một món quà lớn. Nguyễn Tri Khiêm vô cùng lưu luyến cùng chủ nhà cáo biệt, đến khi lên máy bay còn có chút buồn buồn.
“Làm sao vậy? Sau này cũng không phải không trở lại.” Mạnh Nhất Tông nhẹ nhàng nựng nịu hai má của Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy bộ dạng tức giận của cậu chơi rất vui.
“Cả nhà của Tát tiên sinh ai cũng rất tốt, là bạn của em.”Nguyễn Tri Khiêm tiện tay cầm lấy tay của Mạnh Nhất Tông đem mặt chôn ở trong tay anh cà cà như một con mèo nhỏ.
Mạnh Nhất Tông hiểu những lời cậu nói, bạn bè của Nguyễn Tri Khiêm tương đối ít, tất cả mọi người trong nhà Tát tiên sinh là bạn của cậu, cứ như vậy ra đi tất nhiên là không nỡ. Mạnh Nhất Tông không khỏi đau lòng cho cậu: “Sau khi chúng ta trở về nhà anh sẽ đưa em đến làm quen với các bạn của anh, được không?”
“Nhưng mà …” Nguyễn Tri Khiêm có chút do dự nhớ tới tình cảnh lúng túng trước đây: “Lần trước các anh đi sơn trang, em…”
“Không sao có thể thử lại, huống hồ chỉ là bọn Phương Trần thôi nên em không cần quá sốt sắng. ” Mạnh Nhất Tông nói: “Em đã là bà xã của anh cũng không thể không quen biết bạn của anh được?”
Nguyễn Tri Khiêm do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. Mạnh Nhất Tông gọi cho cậu một ly sữa bò, Nguyễn Tri Khiêm uống xong trong chốc lát ngủ say.
Trở lại C thị Phương Trần đã ở sân bay chờ bọn họ, Nguyễn Tri Khiêm đối với Phương Trần cũng coi như quen biết, mà cậu vẫn có chút sợ Phương Trần không thích mình. Ở trong lòng phiền muộn nửa ngày, vẫn chủ động chào hỏi Phương Trần.
Phương Trần hơi giật mình nhưng rất nhanh phản ứng lại, cười híp mắt nói: “Thầy Nguyễn, đi chơi như thế nào?”
Nguyễn Tri Khiêm không biết đang nghĩ tới cái gì, mặt bỗng dưng đỏ lên, cậu nói: “Cũng không tệ lắm, tốt vô cùng…”
Phương Trần nhìn cậu như vậy cảm thấy rất vừa mắt, liếc nhìn Mạnh Nhất Tông, Mạnh Nhất Tông làm động tác OK, Phương Trần liền hiểu.
“Vậy thì tốt, đi máy bay mệt không? Chúng ta đi ăn đi.” Phương Trần trở về chỗ ngồi của tài xế, Mạnh Nhất Tông và Nguyễn Tri Khiêm ngồi ở băng ghế sau.
“Cậu đặt chỗ trước chưa?”Mạnh Nhất Tông hỏi.
“Ừ, chỗ nhà hàng sushi Nhật Bản chúng ta thường đi ăn.” Phương Trần nhàn nhã lái xe, tiện tay mở nhạc.
Mạnh Nhất Tông gật gật đầu, ra hiệu có thể, nhưng liếc mắt nhìn thấy Nguyễn Tri Khiêm biểu tình muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Tri Khiêm lắc đầu một cái, miệng mím lại có chút khẩn trương.
Con ngươi của Mạnh Nhất Tông đảo một vòng: “Không muốn ăn đồ Nhật?”
Phương Trần nghe vậy từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn, ra vẻ thân thiện nói: “Vậy có thể đi ăn cái khác, ngược lại còn sớm, có thể kịp đặt chỗ.”
“… Sợ tiêu chảy.”Nguyễn Tri Khiêm nhỏ giọng nói, hiển nhiên cũng là nội tâm đã đấu tranh một phen.
Nghe cậu nói chuyện này Mạnh Nhất Tông mới phát hiện, xác thực xưa nay chưa cùng cậu đi ăn món sushi Nhật. Giơ tay xoa xoa đầu của cậu, anh nói: “Không có chuyện gì, vậy thì ăn cái khác.”
Phương Trần lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, người ở đầu bên kia điện thoại tựa hồ cũng là đàn ông, Phương Trần nói đổi chỗ ăn, báo địa điểm để cho đối phương đi trước. Nguyễn Tri Khiêm cảm giác vì mình làm lớn chuyện nên cảm thấy rất là không tiện với mọi người, hận không thể đem lời mới vừa nói nuốt vào trong bụng.
Phương Trần cảm thấy cậu xoắn xuýt, cười nói người kia là bạn trai của anh ta cũng quan hệ với Mạnh Nhất Tông tốt vô cùng, không phiền toái gì hết.
Lúc này Nguyễn Tri Khiêm mới dễ chịu một chút, không nhịn được dựa vào Mạnh Nhất Tông cọ cọ làm giảm cảm giác căng thẳng.
Đến nhà hàng đã là đã sáu giờ tối, đúng lúc là thời điểm ăn cơm trong nhà hàng đã có rất nhiều người. Bạn trai Phương Trần đã đặt một lô ghế riêng, nói với Phương Trần là đang ở “U nhiên”, Phương Trần hiển nhiên là thường đến nơi này nên quen thuộc mà dễ dàng tìm đến nơi.
Nơi này nằm ở tầng năm không nghe được lầu dưới ồn ào, yên tĩnh hơn nhiều.
Nguyễn Tri Khiêm vẫn luôn nắm tay Mạnh Nhất Tông, Phương Trần đẩy cửa “U nhiên ” ra. Trong một khắc đó cậu rốt cục lấy được dũng khí đi vào vòng xã giao của Mạnh Nhất Tông nên vô cùng căng thẳng và hưng phấn.
“Tới rồi!” Đang ngồi trong phòng khách là một thanh niên vô cùng cao to, thậm chí còn cao hơn Mạnh Nhất Tông một chút. Khí chất của người này rất rực rỡ, thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn Nguyễn Tri Khiêm. Thiếu niên kia nhìn thấy Phương Trần rất muốn qua ôm một cái, Phương Trần lại đẩy cậu ta ra, anh không muốn lúc nào cũng dính với nhau như vậy.
“Để cậu chê cười rồi thầy Nguyễn, đây là bạn trai tôi, Kiều Hạ Hạ.” Lúc Phương Trần đối mặt với Kiều Hạ Hạ vô cùng cao quý lãnh diễm, hoàn toàn khác khi đối mặt với Nguyễn Tri Khiêm.
“Hạ Hạ? Cái tên này nghe như tên của con gái…” Nguyễn Tri Khiêm nói, mà nhìn vóc người Kiều Hạ Hạ này, quả thực MAN đến không thể nào MAN hơn: “Xin lỗi, tôi liền…”
Mạnh Nhất Tông cười ha ha: “Cha mẹ cậu ấy vốn là cho là sẽ sinh ra con gái nên trước khi sinh đã đặt ra một cái tên rất hay. Đến khi biết là con trai lại cảm thấy có lẽ sẽ là một mỹ thiếu niên mảnh khảnh, không nghĩ tới …. “
Kiều Hạ Hạ hoàn toàn không tức giận, trái lại cũng nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề: “Không nghĩ tới khi trưởng thành tôi thoắt một cái thay đổi làm cho tất cả mọi người tao nhã vừa nhìn đẹp run chân.”
Nguyễn Tri Khiêm bị nụ cười này của cậu cảm hoá, triệt để thanh tĩnh lại.
Thấy người tới đông đủ Kiều Hạ Hạ gọi người mang món ăn, các món ăn tinh xảo ngay cả món tráng miệng cũng rất hợp khẩu vị Nguyễn Tri Khiêm đi du lịch nước ngoài ngoài một tháng tuy rằng thức ăn cũng không tồi, nhưng là người phương nam cậu vẫn vô cùng thích ăn thức ăn tinh xảo. Mạnh Nhất Tông nhìn cậu ăn đến trán cũng toát mồ hôi, cười nói bảo cậu ăn chậm một chút.
Kiều Hạ Hạ đối với Phương Trần phi thường chân chó, Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy Phương Trần nói mặt trời là mặt trăng Kiều Hạ Hạ cũng sẽ gật đầu nói đúng. Tuy rằng Phương Trần đối với Kiều Hạ Hạ bộ dạng lạnh lùng như băng nhưng trong ánh mắt sự sủng nịch xuyên thấu qua mắt kiếng gọng vàng lại trở nên quá rõ ràng.
“Nhất Tông, Hạ Hạ có phải nhỏ tuổi hơn chúng ta không?”Nguyễn Tri Khiêm thừa dịp không khí trong phòng hơi im lặng, nhỏ giọng hỏi Mạnh Nhất Tông.
Mạnh Nhất Tông gật gật đầu: “Năm nay mới vừa tốt nghiệp.”
“… Vậy sao bọn họ lại ở chung với nhau được?” Nguyễn Tri Khiêm hỏi xong cảm thấy mình cũng hơi nhiều chuyện nhưng trong lòng lại không khống chế được muốn tìm hiểu chuyện này.
“Kiều Hạ Hạ lúc học đại học năm thứ ba đến công ty chúng ta thực tập, là Phương Trần hưng dẫn cậu ta.”Mạnh Nhất Tông ánh mắt lóe lên một tia tinh quang: “Kiều Hạ Hạ có phải rất tuấn tú?”
Nguyễn Tri Khiêm suy nghĩ một chút, xác thực thật đẹp trai, vì vậy gật gật đầu: “Rất đúng. Như những lời cậu ta nói rất phù hợp.”
Mạnh Nhất Tông biết cậu nói phù hợp là chỉ lúc Kiều Hạ Hạ tự giới thiệu mình đã nói câu: “Làm hết thảy những người nho nhã phải run chân”. Mạnh Nhất Tông đem đầu đến gần liếm một cái lên vành tai Nguyễn Tri Khiêm, đột nhiên lấy tay đưa xuống hạ thân của Nguyễn Tri Khiêm bóp một cái.
“A!” Nguyễn Tri Khiêm bị đột nhiên tập kích, lại không dám kêu ra tiếng, tuy rằng nơi này chỉ có bốn người. Không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt lên án: “Anh làm gì nha?”
“Thầy Nguyễn, em đã kết hôn rồi, cư nhiên ở trước mặt người chồng chính thức hỏi hết đông tới tây về người đàn ông khác, em cảm thấy thích hợp sao?” Giọng nói của Mạnh Nhất Tông càng ngày càng nhỏ, quan trọng nhất là bàn tay làm loạn phía dưới cũng không có thu hồi!
“Quỷ hẹp hòi…”Nguyễn Tri Khiêm nghe anh nói hưu nói vượn, không khỏi nở nụ cười: “Tay không được làm loạn!”
Mạnh Nhất Tông thành thật lập tức đem tay thu trở về!
Nguyễn Tri Khiêm: “…”
Mạnh Nhất Tông rất vô tội: “Em nói không cho anh làm, hơn nữa ở trước công chúng, em..” Nguyễn Tri Khiêm khò khè bịt miệng của anh lại miễn cho anh “miệng chó phun không được ngà voi.”
Phương Trần xoay đầu lại, nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, hơi thở dài: “Người này luôn làm người ta chán ghét!” Biểu hiện rằng người trước mặt này bộ dạng không thành thật!
Nguyễn Tri Khiêm điên cuồng gật đầu, Phương Trần hướng cậu làm ra dấu hiệu chiến thắng.
Kiều Hạ Hạ và Mạnh Nhất Tông vô tội đối diện nhau, ngược lại gặp xui xẻo cũng là nhóm của mình.