Bởi vì tối qua uống say nên Dung mới giận dỗi Hương vì bỏ mặc mình, bên cạnh nàng không có bạn cho nên khi xảy ra chuyện cũng không ai cùng nàng chia sớt, những thứ chịu đựng được nàng đều phải chịu đựng một mình. Tối nàng giận, sáng dậy tỉnh lại vẫn không muốn nói chuyện với Hương nữa, nàng vẫn giận Hương thật nhiều.
Mà cũng bởi Hương có hẹn với chị Vân trước cho nên cũng không biết giải quyết ra sao, bình thường cô và chị ấy thường hay đi chơi cùng nhau, hẹn nhau mấy giờ thì mấy giờ có mặt. Vì vội quá nên Hương cũng quên chị Dung, trong lòng áy náy không thôi.
Một ngày Dung không nói chuyện với cô, một ngày thật dài.
Hôm đó lớp không có tiết Văn, khi đi trong sân trường vô tình gặp nhau chị ấy còn chẳng thèm nhìn cô một chút. Cô chột dạ, chị giận thật rồi, không cần kiểm chứng nữa.
Ngày thứ ba im lặng, Hương chịu không nổi bèn nói với chị: "Mình đi cà phê đi?"
Dung không nói không rằng, Hương tự cho là đúng, cô tự mặc thêm áo khoác cho chị, tự tìm đôi giày hợp với dáng chị rồi chở chị ra quán cà phê ở quận nhất. Không gian quán yên tĩnh vô cùng, mỗi bàn đều có một ngọn nến nhỏ. Từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy được sân khấu nho nhỏ của quán, Dung ngồi xuống bàn nhân viên phục vụ đã giới thiệu cho mình, nhìn xung quanh đều thấy các cặp đôi dựa vào nhau tâm sự.
"Mấy hôm trước... có chuyện gì vậy chị?"
Dung nhận ly trà gừng, ấp ly nóng trong bàn tay mình cảm nhận hơi ấm của chúng chạm vào lòng bàn tay, có thể chúng gợi cho nàng lại những cảm giác ở thực tại. Chút cảm giác nhỏ nhoi đời thường mà nàng chưa từng trải.
Ngồi nói chuyện một lúc thì tiếng nhạc bắt đầu vang lên, tiếng đàn violin nhẹ nhàng trầm bổng báo hiệu cho buổi nhạc sống chuẩn bị bắt đầu. Ca sĩ bắt đầu bằng một bản nhạc nhẹ nhàng dịu dàng, toàn là những bài hát cũ, sống mãi với thời gian. Dung thật thích không gian như thế này, được ngồi lắng nghe những người sống hát nhạc, được nghe những thứ khiến nàng có cảm giác như mình đang tồn tại.
Bài thứ ba, là một bản tình ca mà nàng thích. Nhìn mọi người xung quanh đã dựa vào người của người tình mà nghe nhạc khiến Dung cũng không kiềm lòng được mà nói với Hương: "Chị dựa vào người em được không?"
Hương không do dự mà đưa tay ra sau lưng nàng, ôm nàng vào lòng. Dung cựa người một chút để có thể dựa thoải mái vào người của em ấy, đã lâu lắm rồi không được ai ôm như thế.
Mà Hương cũng không hiểu sao không khí lúc này rất lạ, biết chị ấy buồn nên muốn an ủi chị ấy một chút, không nghĩ là chị ấy ngả vào lòng mình lại mềm mại thơm tho đến vậy. Cũng không nghĩ chị ấy sẽ dịu dàng choàng tay ôm eo cô, giữa hai người có sự kì quái không nói thành lời, Hương cũng không biết lý giải ra sao. Chỉ biết là khi chị ấy ôm cô, hơi thở của cô cũng khó khăn hơn vì chị ấy khiến cô cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, khó thở, hít sâu vào cũng không ngăn được trái tim đập nhanh hơn, hơi thở nặng nề khó chịu hơn.
"Chị đi vệ sinh một chút." Dung nói.
Hương gật đầu chỉ cho chị ấy lối đi ra nhà vệ sinh.
Mãi một lúc sau cũng không thấy chị ấy xuất hiện, khi ca sĩ hoàn thành xong bài hát của mình, Hương thấy chị nhận lấy micro, ngồi lên ghế một rất tự nhiên. Mái tóc dài của chị xõa ở sau lưng được chị vén hết sang bên phải, đôi môi mộc mạc cũng được tô một ít son hồng phơn phớt, ban nãy đi không chuẩn bị gì nhiều nhưng chị nhìn vẫn rất hay, rất riêng, nhìn thế nào cũng biết được là một giáo viên dịu dàng.
Chị thì thầm gì đó với ban nhạc, họ gật đầu. Thật ra ca sĩ thường phải hát liên tục nên cổ họng sẽ khó chịu, cho nên có khán giả đồng ý lên hát thì không còn gì bằng.
Tiếng nhạc vang lên, là một bài hát khá quen thuộc. Hương nhớ mỗi khi nhóm của chị Vân rủ nhau đi hát đều sẽ có người hát bài này, có thể nói đây là một bài khá dễ hát và phù hợp với giọng của nhiều người. Nhưng lần này giọng của chị cất lên, bài hát nghe cũng thật khác. Không còn giống như cô Như Quỳnh từng hát nữa, có chút trầm buồn, có chút dịu êm phù hợp với khung cảnh nơi này.
Điện thoại của Hương trên bàn quay hết được cả đoạn chị Dung hát, được biết hiếm khi nào nghe chị ấy nói được nhiều lời, hôm nay còn được nghe chị hát, bây giờ không quay chắc chắn không còn cơ hội để quay.
Nhạc hết đoạn đầu, điều Hương và mọi người không ngờ chính là sau khi kết thúc đoạn đầu bài Người tình mùa đông bằng tiếng Việt, đoạn tiếp theo Dung hát bằng tiếng Quảng. Hương là kẻ bất ngờ nhất, cô còn không biết chị ấy biết ngôn ngữ khác. Chị ấy lúc nào cũng im im lặng lặng, vậy chị ấy học hành vào lúc nào?
Cô nghe chị ấy hát như vịt nghe sấm, tuy nhiên chất giọng vẫn rất tha thiết, có thể thấy đây là một bản nhạc khá hợp với hát acoustic như thế này. Có một bạn nữ cỡ trạc tuổi cô rút bông hoa hồng trên bàn lên tặng chị, chị nhận hoa, khẽ gật đầu như một lời cảm ơn. Sau khi kết thúc bài hát, tràng vỗ tay vang lên còn dài hơn ban nãy ca sĩ chính hát.
Dung trả micro lại cho ca sĩ, định bụng sẽ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Mặc dù đã quen với việc biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào mình nhưng khi lên hát lại khiến cho lưng nàng ướt đẫm mồ hôi, ngay cả trán cũng rịn mồ hôi.
"Chị gái, buổi tối chị có bận gì không?"
Ngước mắt lên nhìn thì thấy một cô gái xinh xắn đang hỏi mình, vừa nhìn thì thấy có vẻ như nhỏ hơn nàng một hai tuổi, nhìn có vẻ như chưa lột xác khỏi sự trẻ trâu. Dung im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm người kia để xem người kia muốn nói gì.
"Em tên là Phương, là chủ của quán này. Ban nãy thấy chị hát hay quá nên muốn mời chị về hát ở chỗ em, lương thì không cao nhưng ngày nào bên em cũng hát, có thể kiếm tiền ổn định lắm."
"Chị vừa đi tè một chút mà suýt mất người yêu à?"
Thư mặt hầm hầm đi từ trong nhà vệ sinh ra nhìn đôi gian phu dâm phụ kia.
Thì ra hai người này là một cặp, còn là chủ của quán cà phê này. Cô gái tên Phương giải thích cho Thư nghe vì sao lại bắt Dung lại nói chuyện, sau khi biết được tất cả Thư mới cười xòa, bảo rằng: "Em ơi, thời đại này xổng người yêu ra là mất à, cho chị xin lỗi hen."