Một tháng rồi lại một tháng trôi qua, Hương vẫn phải đi làm tiết kiệm tiền để lặn lội đi thăm người thương, cả năm chỉ mong đến một mùa tết để được gặp chị. Học sinh đã nghỉ hè xong chị cũng chưa về, vậy nên cô vẫn nghĩ chị sẽ dạy thêm vào năm sau.
Vậy nên vì mối tình cách xa nhau như thế mà Hương để dành tiền cật lực, để có thể lên gặp chị mà dốc hết cả nửa năm tiền làm lụng của mình.
Vừa làm xong thì thấy điện thoại báo có cuộc gọi nhỡ của chị Ngọc, gọi hết thảy hai cuộc, tính của chị Ngọc không hay gọi nhiều, chỉ gọi một cuộc đủ để đối phương biết mình đang cần kiếm đối phương. Lần này chị Ngọc gọi những hai cuộc gọi.
"Em nghe ạ?"
Đúng như Hương đoán không phải chị Ngọc gọi mà là chị My gọi cô, giọng điệu lúc nào cũng như đang giỡn chơi: "Nhóc con, tối mai sinh nhật chị Ngọc, nhớ đến chơi."
Chị Dung có kể với cô rằng có một hôm sinh nhật chị Ngọc, chị phải cùng chị ấy vào khách sạn bắt ghen chị My, hóa ra là ghen nhầm, lúc đó Hương vẫn chưa biết chị Ngọc là ai. Lần này chị ấy và chị My không đãi riêng nữa mà chọn đãi sinh nhật, cũng hay, dạo gần đây Hương cũng không có bạn bè gì cùng cô đi ăn đi chơi. Mặc dù các chị rủ cô đi chơi có hơi già một xí.
"Ở đâu ạ chị?"
"Cũng không đãi gì nhiều đâu em, nhà hàng X, ghé qua lúc tám giờ tối nha."
"Dạ."
My dặn dò: "Không cần mang theo quà cáp gì, chị Ngọc không thích nhận quà."
Không phải không thích nhận quà mà là Ngọc không muốn Hương mua quà tặng mình, em ấy vất vả thế nào mới kiếm được tiền, không giống My con ông cháu cha nhà nàng, nàng không muốn nhận quà của em ấy.
"Vậy thì ngại lắm."
Vì cũng trong giai đoạn nghỉ hè nên Hương nhảy việc ba tháng sang làm cho một shop bán hàng ở quận năm, làm full time từ chiều đến mười giờ tối, muốn đi Hương phải xin đổi ngày off với đồng nghiệp mới có thể đi vào buổi tối. Vì ít khi nào Hương muốn đổi với lại cô là người hay làm giúp người khác nên khi đổi cũng dễ, muốn gì người ta đều cho.
Tối hôm đó Hương mặt một bộ đồ mới toanh trong tủ, vì làm trong một shop bán hàng cho nên quần áo của cô mua được giảm giá, cô cũng hay mua một hai món nho nhỏ khi có lương như tự thưởng cho chính mình. Tự nhìn mình trong gương, cô thấy nét đẹp của tuổi thanh xuân đầy nhựa sống, nhìn thế nào cũng thấy rất khỏe khoắn.
Cô lấy chiếc xe tàn tàn của chị chạy qua nhà hàng, dù sao chạy bằng xe máy cũng được hơn là chạy bằng xe đạp đến, dù sao nhà hàng ấy cũng là một nhà hàng kiểu Âu khá nổi tiếng ở thành phố. Hương vừa đi vừa suy nghĩ xem mình nên chúc mừng sinh nhật chị Ngọc thế nào, năm nay chị Ngọc bốn mươi ba tuổi, chúc sống lâu trăm tuổi liệu có bị chị My đập cho một trận không? Chị My còn nguyện chị Ngọc sống đến tận một ngàn tuổi.
Quẹo qua phải chạy thẳng một chút là tới, chị My chỉ đường cô như vậy nhưng cô cũng không chắc lắm, chỉ có thể chạy chầm chậm để xem chỗ nào là nhà hàng chị ấy nói. Đến lúc thấy một biệt thự hoành tráng Hương mới hơi ngần ngại, mặc dù là đúng biển hiệu rồi nhưng cô vẫn không biết có phải nhà hàng ở bên trong biệt thự không?
Vậy nên cô cẩn thận tấp xe lên lề, lấy điện thoại ra gọi cho chị My. Ở Sài Gòn hễ dùng điện thoại không cẩn thận đều có nguy cơ mất điện thoại như chơi, vậy nên Hương không dám xài quá lộ liễu, có một cái cùi bắp để nhắn cho vợ cô mỗi ngày cũng ok lắm rồi, cô không muốn bị ép buộc đổi điện thoại.
"Chị ơi có phải quán ở trong biệt thự không chị?"
"Đúng rồi, em đứng ở ngoài rồi đúng không?"
Hương dạ một tiếng, chị ấy bèn bảo cô đứng yên để chị ra đón lên phòng đặt sẵn. Thấy đúng rồi Hương mới đem xe cho chú bảo vệ đem đi cất, chị Dung từng bảo với cô rằng chiếc xe ghẻ của chị rất khó phá khóa, không giống như những loại xe khác, nhưng Hương không tin lắm, chẳng qua là do xe chị ghẻ quá người ta không lấy mà thôi.
Khổ thân cho chiếc xe bảy tám chục triệu của Dung bị xem là xe ghẻ, xe nàng đi vô tình té xe một lần thôi đã biến thành ghẻ lác trong mắt Hương.
Chị My hôm nay mặc một chiếc váy hơi rộng với dáng chị ấy, có vẻ như chị ấy rất khiêm tốn, Hương cũng biết khoảng cách tuổi tác của chị My và chị Ngọc khá lớn, vậy nên chị ấy sợ trong sinh nhật của chị Ngọc mà tỏ ra xinh đẹp. Mặc dù chị My năm nay cũng ba mươi tuổi rồi nhưng chị ấy vẫn sợ mình nhìn còn trẻ, sợ chị Ngọc sẽ buồn, điều này Hương có thể hiểu cho chị ấy.
Hai người đi lên một lầu, nơi này có vẻ không giống như một quán ăn đại trà lắm, trang trí rất có phong vị. Lên đến phòng Atlantis, My vừa cười nói vừa đẩy cửa phòng vào trong. Hương cũng vui vẻ đi theo chị ấy đi vào trong phòng, nhìn một lượt khắp phòng để chào mọi người thì vô tình thấy một người đang ngồi ở kế chị Ngọc, thấy cô, người ấy nhoẻn môi nở một nụ cười trìu mến.
Hương không nhịn được mà hét lên một tiếng vui sướng, cô chạy lại thật nhanh để ôm lấy chị trong sự buồn cười của các người khác. Tiếng cười vang lên giòn giã, ngay cả cu Triết cũng cười hắc hắc trêu chị Hương la hét.
"Chị về sao không nói để em đi rước? Trời ơi, hư!"
Dung vẫn không nói gì mà chỉ cười, để vòng tay của Hương ôm nàng chặt như thể đang đo huyết áp cho nàng, càng lúc càng áp chặt. Mọi người cũng để yên cho hai người ôm nhau, còn vang lên tiếng chị Phương trêu chọc hai người.
Ôm nhau đã đời rồi Hương mới nhấc một cái ghế lại ngồi bên cạnh Dung, nhân viên phục vụ mang vào một cái bánh sinh nhật lớn để chúc mừng sinh nhật chị Ngọc, lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần buổi tiệc để hát chúc mừng sinh nhật chị ấy.
Ngọc cũng rất vui vẻ mà thổi bánh, trong nhà cũng chỉ có mỗi mình My của nàng lo chuyện tuổi tác còn nàng thì cũng chẳng nghĩ nhiều, sau này cho dù có bảy mươi tuổi nàng vẫn mãi là bé Ngọc của My, nàng chẳng sợ già đi.
Sau khi rôm rả ăn xong bữa sinh nhật, nhân viên mang lên một ít trái cây tráng miệng. Phương thấy dưa hấu bèn nhớ đến chuyện mấy hôm trước, vậy nên kể cho mọi người nghe: "Mọi người biết không mấy hôm trước tối em ăn dưa hấu rồi ngủ liền không súc miệng."
"Gớm" My chen ngang.
"Mày im cho chế kể."
"Rồi sao?" Ngọc cũng hứng thú nghe câu chuyện quên đánh răng của Phương.
"Thì sáng sớm em vào nhà vệ sinh đánh răng, phun nước miếng ra thấy đỏ au tưởng ho ra máu, kêu chị Thư chở đi bệnh viện thì bác sĩ bảo miệng dính dưa hấu tối qua."
Thư nhịn không nổi nữa rồi, cô ôm bụng cười ha hả, nhớ đến hôm đó mặt bác sĩ đỏ như đít khỉ bảo rằng có bị gì đâu, chỉ là ăn dưa hấu xong không súc miệng còn giảng dạy cho Phương cách làm vệ sinh răng miệng, nhớ đến mà buồn cười không thôi.
Hương cũng cười ha ha trong khi chị Dung có vui cũng cười nhẹ nhàng, trong lòng hai người lúc này nỗi nhớ mới là tất cả.