“Giản Lân Nhi, có người tìm” Vừa mới chuẩn bị tốt chăn đệm, chợt nghe lính dưới trạm gác gọi tên cô. Bởi vì Lân nhi có một thân phận đặc thù, chưa được coi là quân nhân chính thức,cho nên tạm thời an bài cho cô một phòng riêng ở ký túc xá Liên nữ binh.
Nghe có người gặp, cô vội vàng chạy xuống lầu, ở góc lầu hai ký túc xá, thấy một chàng trai vóc dáng cao to đứng đưa lưng về phía cô, Lân nhi ngẩn ra, tuy nhà cô có rất nhiều anh trai, nhưng cô mới tới bộ đội, lại có người muốn gặp, là sao?
Nghe tiếng bước chân chạy tới, chàng trai xoay người lại, lúc này cô mới nhìn rõ mặt mũi người này. Làn da rám nắng, ngũ quan tinh xảo, cả người mang theo hương vị rắn rỏi, thật khác biệt so với Dịch Nam Phong, có thân hình cao lớn rắn chắc, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt.
“Anh là?”
“Tôi là Tô Kham”
Đợi một lúc không thấy anh ta nói gì thêm, cô buồn bực ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một đôi mắt đen thui, nếu như cô không đoán lầm, đây là một ánh mắt tò mò cùng dò xét?
Tô Kham nhìn vào mắt cô, điều chỉnh lại tư thế, nói “Xin đi theo tôi, có người muốn gặp cô”
Nhìn người phía trước, Giản Lân Nhi khó hiểu, sẽ không phải là ông nội đã phát hiện ra chuyện vô vụng trộm gia nhập quân ngũ đi? Vẫn là anh ba không kín mồm kín miệng, cảm thấy không yên tâm, nhưng vẫn cố gắng bước đi theo người kia.
“Văn phòng sư trưởng” Trước mặt cô hiện lên cái bảng to, làm cô run lên, sởn da gà, không thể nào, chưa vào được một ngày mà đã bị ông bắt trở về?
Người kia mở cửa ra, lui về sau, ý bảo Lân nhi đi vào, cô hít một hơi, lấy dũng khí bước vào, Tô Kham ra ngoài đóng cửa lại.
Mở to mắt nhìn tới bóng lưng của người đang đứng trước của sổ, cô cảm thán, thà rằng lúc này người cô thấy là ông nội. Trời ơi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Dịch Nam Phong đã tìm đến tận đây, động tác thật mau quá đi, lúc này cô cảm thấy chột dạ.
Trong phòng lúc này im lặng một cách đáng sợ, nắm tay chặt lại thành quyền, Giản Lân Nhi nhắc nhỏ mình phải kiên quyết, tuy rằng tối qua đã trải qua một đêm như thế, nhưng hiện tại cô không giống như trước nữa, phải đứng vững, cho người ta thấy bộ dáng trưởng thành của cô.
“Em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Dịch Nam Phong phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Giản Lân Nhi không nói lời nào, nhìn sắc mặt của anh, không tự chủ lui về sau vài bước, người này đang trong cơn thịnh nộ, tốt nhất nên tránh xa.
Nhìn đến mái tóc ngắn của cô, thậm chí động tác lui về sau của cô, anh nghiến răng.
Bước lên hai bước, nắm lấy tay cô “Không muốn nói gì sao?” Mặt anh đen thui, Giản Lân Nhi trong lòng run sợ. Tóc gáy dựng lên, nguyên bản muốn chạy ra ngoài nhưng không được. Cảm giác được hơi thở nam nhân nóng bỏng đằng sau, cô không dám phản khán.
Một phen đưa tay kéo cô lại, anh hỏi “Tóc đâu?”
“Cắt rồi” Bắt buộc chính bản thân không nhìn anh, mở miệng nói ra hai chữ.
Trong ngực phập phồng tức giận “Vì sao lại đến đây?”
Giản Lân Nhi không nói lời nào, nhìn anh chăm chú.
“Theo anh trở về”
“Không, em không về, em đã là một quân nhân” Mạnh mẽ rút tay ra, cô thối lui vài bước.
Dịch Nam Phong dừng lại, nhìn bàn tay trống không, nhìn động tác xa cách của cô, mắt anh đỏ lên. Sau một lúc lâu, anh mở miệng, âm thanh trào phúng “Quân nhân? Em sao?” Sắc mặt kia, khiến Lân nhi nhìn mà tức giận.
Không để cho cô nói, anh tiếp tục mở miệng “Anh đồng ý sao?” Thanh âm không lớn, nhưng nghe ra thật áp lực.
“Đây là quyết định của em, không cần sự đồng ý của anh” Bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của anh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt anh nhíu lại thành một đường thẳng, nhìn cô, hận không thể lập tức giết cô. Ngẫm nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, cô luôn bên cạnh anh, trừ bỏ ba năm kia, giờ cô muốn rời đi, anh nào chịu được.
Nhắm mắt lại, áp chế cảm xúc , anh nói “Không đùa nữa, theo anh trở về”
Giản Lân Nhi nghe đến hai chữ “Chơi đùa”, liên tức giận, không để ý tới ánh mắt giết người của anh, rống lên “Em không có chơi đùa, em muốn trở thành quân nhân”
Anh gắt gao nhìn cô nửa ngày, rốt cuộc bước đến, ôm lấy cô.
“Anh buông ra, Dịch Nam Phong, em không về đâu, không muốn làm sủng vật của anh” Giãy dụa tay chân, thậm chí đập vài cái vào đầu anh, nhưng anh không hề buông cô.
Mạnh mẽ nắm lấy tay chân cô, hỏi “Sủng vật?” Dịch Nam Phong rất muốn bổ đầu cô ra xem thử trong đó có cái gì, có ai cư xử với sủng vật như là công chúa hay không?
“Đúng, em không muốn làm sủng vật của anh, em muốn gia nhập quân đội, nếu hôm nay anh mang em về, em sẽ đi tiếp, chuyên của anh và em không có liên quan gì với nhau hết, buông em ra!” Một tiếng rống cực to, Tô Kham bên ngoài nghe mà run lên, Dịch Nam Phong rất cưng chiều cô, chưa có người nào dám rống to trước mặt anh, vậy mà… thật không giống với tác phong của anh nha!
Do dự một hồi, Tô Kham mở cửa ra, bị ánh mắt cường bá của anh phóng tới, sờ sờ mũi lui ra.
“Không liên quan tới anh?” Tinh tế đánh giá cô, mắt tròn hiện lên sự đề phòng cùng cảnh giác, Dịch Nam Phong cảm thấy chua sót, bảo bọc chăm sóc cô bao nhiêu năm nay, giờ cô lại có hành động như thế này với anh?
Giam cầm cô trong lồng ngực, anh hận không thể nhập cô hòa làm một vào trong thân thể mình,nhìn cô nửa ngày, anh rất muốn nói “Đêm nay anh đã chuẩn bị một lễ vật cho em, anh muốn tuyên bố với mọi người em là người của anh”. Nhưng đối mặt với ánh mắt thù địch của cô, anh không thể nào nói được.
Giảm bớt lực đạo nơi cánh tay, thả cô ra. Giản LÂn Nhi đang định liều chết giãy giụa, ai ngờ anh lại tự buông cô ra.
“Nếu thích, em cứ ở lại đây đi” Cô liếc nhìn anh một cái, nhìn bóng dáng anh rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm,nhưng trong lòng cũng xuất hiện một chút ê ẩm.
Dịch Nam Phong đang bước đi, chợt dừng lại, quay đầu nói với cô “Cho em hai năm”, theo sau lời nói là “Ầm” một tiếng, cánh của phòng bị đóng lại với sức lực cực mạnh.
Một mình cô trong căn phòng trống, nửa ngày sau, cô liền ngồi xuống ôm lấy bản thân mình, cô thật sự muốn ròi xa anh sao? Có thể đây là điều tốt, cô không nên quan tâm nhiều tới chuyện này nữa, căn bản anh không có để ý tới cô, không nói đến chuyện tối hôm qua,có lẽ người ta đã quên mất rồi. Hôm nay anh lại tìm đến cô,thế nhưng nói chuyện một tí rồi tức giận bỏ đi. Ha, Giản Lân Nhi, ngươi ngốc quá đi, ngẫm lại, ngày thường không phải cô rất nghe lời anh sao, sao hôm nay lại không nghe lời anh?
Giản Lân Nhi không thừa nhận mình đã sống thử cùng Dịch Nam Phong, chuyện tối hôm qua cũng không còn quan trọng nữa. Lần này cố ý gia nhập quân đội, điều cô mong đợi ở anh là gì, người này chỉ nói với cô vài câu rồi đi, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không tiếp thu được. Một hồi lâu, cô không nhịn được, nước mắt tuôn rơi.
Khóc nửa ngày, Giản Lân Nhi lại hận chính bản thân mình quá yếu đuối, cô đưa tay vỗ vỗ mặt mình, khẽ nói “Giản LÂn Nhi, cô mang họ Giản chứ không phải họ Dịch, không cần cái gì cũng nhất thiết nghe theo anh, mặc kệ anh ta đi”. Giản Lân Nhi hạ quyết tâm ở lại quân đội, cô sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy rằng, Giản Lân Nhi này không có gì là không thể làm được.
Khi Dịch Nam Phong vừa bước ra khỏi phòng đã được Tô Kham tiếp đón, thấy mặt anh đen thui, trên mặt còn in hai dấu tay, một hồi lâu mới dám mở miệng hỏi “Anh nuôi dưỡng cô bé kia?”
Dịch Nam PHong thấy Tô Kham cười bí hiểm, lập tức nhíu mi lại “Chuyện của nhà tôi, không cần cậu quan tâm”. Tô Kham liền nghiêm túc trở lại, nói giỡn a, giờ phút này anh mà đùa giỡn cùng tên ôn thần này chắc anh sẽ chết không toàn thây.
Thời điểm đi xuống lầu, anh đưa đôi mắt phức tạp nhìn lên trên cửa sổ phòng kia, liền nói “Mang tôi đến ký túc xá của cô ấy”. Tô Kham âm thầm tặc lưỡi, đây không phải là Dịch Nam Phong mà anh đã quen, tuyệt đối không phải.