Beta: L.N.H.T
“Cha! Hình như con nghe thấy âm thanh mài răng của đại tỷ ngốc.” Cậu bé Lâm Ninh chợt ngửa đầu với vẻ mặt hoảng sợ nhìn Dung Ức đang nghiến răng nghiến lợi.
“Có sao?” Lâm Tử Khác thản nhiên ngước mắt nhìn theo ánh mắt của cậu.
“…” Dung Ức ngây người, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi khi nãy vẫn còn trên khuôn mặt, thấy ánh mắt Lâm Tử Khác nhìn qua không kiềm chế được mà rùng mình một cái, ngay sau đó khuôn mặt lộ ra nụ cười nhe hàm răng trắng nịnh nọt nhanh như lật sách.
“Ta cảm thấy có vẻ muội rất không vui khi sống ở chỗ này?” Lâm Tử Khác lãnh đạm hỏi.
“Cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện mà, ta rất vui, sao ta có thể không vui chứ? Chỉ cần ở đâu có chàng thì ta đều rất vui khi ở đó.” Dung Ức chỉ thiếu chỉ tay lên trời thề thốt cho thấy thành tâm của nàng, âm thầm nuốt vào câu gần như muốn thốt ra kia: “Chẳng qua không vui khi nhóc con này ăn đậu hũ của chàng thôi.” Nàng cảm thấy nếu nàng thật sự dám nói ra câu này, Lâm Tử Khác sẽ đuổi nàng ra khỏi thư phòng.
“Nhưng nhìn nụ cười của muội có vẻ giả.” Lâm Tử Khác từ chối cho ý kiến trước lý do thoái thác của nàng.
“Ai nói vậy? Nụ cười của ta đây tuyệt đối là phát ra từ nội tâm, còn thật hơn cả vàng thật bạc trắng.” Dung Ức dứt khoát giơ tay lên thề.
“Trông muội không có gì là vui vẻ cả.” Dáng vẻ Lâm Tử Khác hình như rất rối rắm, lại cúi đầu hỏi cậu bé Lâm Ninh: “Con nói xem nên làm gì bây giờ?”
“Haiz…” Tại sao y phải nhất định nắm chặt cái vấn đề nàng có vui hay không vui này không buông tha chứ? Lâm Tử Khác bắt đầu quan tâm đến tâm tình của nàng sao? Đây có nên xem như là một hiện tượng tốt không? Hì hì hì hì….
“Con cảm thấy nếu cha có thể hôn tỷ ấy một cái thì nhất định tỷ ấy có thể vui vẻ đến mức bay lên đấy.” Hai cha con cứ thương lượng như vậy ở trước mặt Dung Ức, xem phải làm thế nào để dỗ nàng vui vẻ, Dung Ức lại không khỏi suy nghĩ muốn chạy ra ngoài xác nhận xem hôm nay mặt trời có phải bò dậy từ đằng Tây hay không, hơn nữa đề nghị của cậu bé này còn rất đáng tin.
“Ừ… như vậy có lẽ được.” Lâm Tử Khác thản nhiên gật nhẹ đầu, lại nói: “Ninh Nhi, nhắm hai mắt lại.”
Ôi chao, ôi, ôi… không phải hôn nàng sao? Phải nên là nàng nhắm mắt mới đúng chứ, tại sao lại bảo nhóc con này nhắm mắt? Dung Ức choáng váng! Hai cha con bọn họ không phải trình diễn màn hôn hít trước mặt nàng đấy chứ? Ối ối ối… Nàng có thể đi ra ngoài không? Nhìn người mình để ý hôn người khác, nàng sẽ rất đau lòng đấy!
“Vâng… cha!” Cậu bé rất dứt khoát dùng đôi tay mập mạp che mắt nhỏ bé lại, rồi lại không kiềm chế được nhìn lén qua kẽ tay.
Thấy mỹ nam mình nhìn trúng muốn hôn nhóc con, Dung Ức rất chán nản, ủ rũ quyết định đi ra ngoài tránh đi. Nàng vừa xoay người, cánh tay như bị kéo lại, trong tình huống Dung Ức còn chưa kịp phản ứng thì đã ở trong cái ôm mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt, ngay sau đó môi liền bị đôi môi hơi lạnh của Lâm Tử Khác đặt lên.
Dung Ức mở to hai mắt không thể tin nhìn hàng lông mi gần trong gang tấc của Lâm Tử Khác. Y hôn nàng sao? Chủ động hôn nàng sao? Trong đầu xoắn xuýt thành vằn thắn, Dung Ức cảm thấy nếu như không phải cánh tay của Lâm Tử Khác ôm chặt eo của nàng, thì bây giờ chắc chắn hai chân nàng mềm nhũn, trừ khẩn trương cũng chỉ có khẩn trương, hai nắm tay nắm chặt ngừng thở không dám có chút cử động nào.
Thấy dáng vẻ sững sờ của nàng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lâm Tử Khác thấp thoáng hiện lên ý cười vui vẻ, môi hơi cách nàng một chút, trầm giọng nói: “Nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.”
Giọng nói khàn khàn trầm lắng khiến xương cốt khắp người Dung Ức như mềm xốp lại, nàng nghe lời nhắm mắt lại, đôi môi hơi lạnh lại phủ lên lần nữa, nhẹ nhàng cạy hàm răng của nàng, chiếc lưỡi dịu dàng vạch ra mút lấy bên trong nàng, động tác dịu dàng đến tột cùng. Thân thể của Dung Ức mềm nhũn giống như kẹo đường, đã hoàn toàn không còn sức lực, cánh tay bám chặt cổ của Lâm Tử Khác, ngượng ngập đáp lại hắn.
Cảm giác được cái lưỡi của nàng khuấy đảo lung tung trong miệng mình, hô hấp của Lâm Tử Khác cứng lại, càng ôm chặt thân thể của Dung Ức, hơi thở cũng dần dần hỗn loạn. Hai người hôn tới mức quên mình, hoàn toàn bỏ qua nhóc con đang nhìn lén qua kẽ tay.
Lâm Ninh xuyên qua kẽ tay nhìn vẻ mặt say mê không biết đông tây nam bắc của Dung Ức, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác lộ ra nụ cười gian không hợp với độ tuổi.
“Cha! Đã xong chưa, hai mắt của Ninh Nhi không nhắm nổi nữa rồi?” Cậu bé Lâm Ninh duỗi bàn tay nhỏ bé kéo y phục của Lâm Tử Khác.
Giọng nói của nhóc con dễ dàng kéo Dung Ức về lại mặt đất, nhóc con thối, nàng vẫn chưa hôn đủ đâu.
Nghe thấy giọng nói của nhóc con, Lâm Tử Khác buông Dung Ức ra, nhìn đôi môi hơi sưng của nàng, ý cười trong mắt càng sâu hơn, khẽ hỏi: “Lần này vui chưa?”
“Hả…” Có ý gì? Dung Ức cảm thấy bản thân hoàn toàn không theo kịp tư duy của Lâm Tử Khác, hơn nữa y cười lên đẹp quá đi!
“Cha! Nét mặt bây giờ của đại tỷ ngốc có phải gọi là dục vọng chưa thỏa mãn không?” Giọng trẻ con non nớt phá vỡ giây phút trầm mặc ngắn ngủi.
“Ninh Nhi, thành ngữ không thể dùng bậy.” Lâm Tử Khác ôm cậu bé chậm rãi rời khỏi thư phòng, để lại Dung Ức vẫn còn suy nghĩ hỗn loạn ở trong thư phòng. Nàng cúi đầu liếc nhìn chữ của cậu viết. Ừ! Mặc dù như con giun, nhưng cơ bản có thể nhìn ra được hình rồi.
“Cha! Cha nhìn kìa, thời tiết hôm nay không nóng không lạnh rất thoải mái, chúng ta đi du hồ được không?” Dễ nhận thấy hôm nay Lâm Ninh tràn ngập hào hứng, luyện chữ xong lại muốn đi du hồ.
“Được.” Dường như cho tới bây giờ Lâm Tử Khác chưa từng nói không với cậu bé.
“Có muốn gọi cả đại tỷ ngốc không ạ?” Lâm Ninh rất tốt bụng nhắc nhở Lâm Tử Khác, đại tỷ ngốc vẫn còn đang sững sờ ở trong thư phòng của y đấy.
Bước chân của Lâm Tử Khác ngừng một chút, cười nhạt nói: “Được.”
Được Lâm Tử Khác cho phép, cậu bé hắng giọng gào lên về hướng thư phòng: “Đại tỷ ngốc, cha hẹn tỷ đi du hồ!”
“Du hồ… ta tới đây!” Gần như một giây sau, Dung Ức như một cơn gió thổi tới ngay trước mặt Lâm Tử Khác và Lâm Ninh.
***
Thời tiết ngày hè không còn khô nóng nữa, mặt trời lười nhát tránh sau tầng mây, thật là thời tiết tốt để đi du hồ, chỉ cần nhìn những chiếc thuyền nhỏ dập dềnh phiêu đãng trên mặt hồ là biết.
Lúc này, cậu bé đang ghé vào mép thuyền vươn bàn tay nhỏ bé thử vớt nước trong hồ, Lâm Tử Khác đang nhàn nhã cầm một quyển sách với trang giấy đã bắt đầu ố vàng say sưa nghiên cứu, giống như hoàn toàn không lo lắng cậu bé có thể cắm đầu ngã xuống hồ hay không. Còn nữ tử duy nhất trên chiếc thuyền là Dung Ức lại đang ra sức cầm mái chèo làm công việc của người chèo thuyền, mặc dù như vậy nhưng nàng vẫn chảy nước miếng nhìn Lâm Tử Khác, mái chèo trong tay chèo càng cao hứng hơn.
Khóe mắt của Dung Ức quét qua cậu bé Lâm Ninh đã nhoài nửa người ra ngoài thuyền kinh ngạc cả kinh. Thấy cậu bé đi đâu cũng đều thích gọi nàng, mặc dù ý định ban đầu là vì “diễn ân ái” trước mặt nó và cha của nó. Nhưng chung quy mà nói quả thật nàng là vì nhóc con này nên mới có nhiều cơ hội đứng bên cạnh Lâm Tử Khác mà không bị đuổi ra cửa, cho nên Dung Ức lập tức lo lắng cho cậu bé. Nàng uyển chuyển nhắc nhở Lâm Tử Khác rằng nàng đang bận chèo thuyền, không có rảnh tay kéo cậu nhóc kia lại, bảo Lâm Tử Khác nhìn con của mình một chút.
Lâm Tử Khác hờ hững ngẩng đầu từ trong trang sách ố vàng lên, liếc nhìn cậu bé, lại di chuyển tầm mắt nhìn trang sách, lạnh nhạt nói: “Nó không rơi được đâu.”
“…” Có người mang theo con trai như vậy sao? Dung Ức lại không kiềm chế được nhắc nhở: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ như nó bất cẩn té xuống thì sao?”
“Trừ phi muội đạp nó xuống nước.” Lần này Lâm Tử Khác dứt khoát cả mắt cũng không ngẩng lên nhìn.
“…” Nàng là người như vậy sao? Dung Ức lại phồng má tức giận trừng Lâm Tử Khác, đương nhiên nàng cũng chỉ dám trừng mắt với y khi y không nhìn thấy thì nàng mà thôi.
“Yên tâm đi, nó biết bơi, ngã xuống cũng không chết được.” Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói thản nhiên của Lâm Tử Khác vang lên.
Nghe thấy Lâm Tử Khác nói như vậy, hai mắt thăm thẳm của cậu bé bỗng nhiên vụt sáng, giống như đột ngột nghĩ tới điều gì đó, nó xoay người ghé sát Dung Ức, hỏi một câu tựa như rất ngây thơ: “Đại tỷ ngốc, tỷ có biết bơi không?”
Phản ứng đầu tiên của Dung Ức chính là nhìn Lâm Tử Khác, thấy y hơi nhíu mày, sau đó bên môi nhếch lên nụ cười như có như không. Vậy là có ý gì? Lại nhìn cậu bé với vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, mặc dù trong lòng cảm thấy cậu bé đột ngột hỏi vấn đề này và vẻ mặt có chút quái dị, nhưng vẫn gượng cười nói: “Không biết.”
“À!” Cậu bé dường như đã nhận được đáp án mà bản thân muốn biết, không nhìn nàng nữa, lại leo tới mép thuyền chơi nước.
Dung Ức xấu hổ nhìn nửa người cậu bé treo ở mép thuyền, lại nhìn vẻ mặt cười như không cười của Lâm Tử Khác. Bọn họ như vậy là có ý gì? Nàng cảm thấy đầu của mình thật sự không đủ dùng, nếu nghĩ không ra thì cũng đừng nghĩ nữa, nàng là người đơn giản như vậy đấy. Nàng cười ngượng tiếp tục vừa chảy nước miếng nhìn Lâm Tử Khác vừa ra sức chèo thuyền.
Cảnh tượng lúc này chẳng hiểu sao bỗng nhiên khiến Dung Ức lại nhớ tới bảy năm trước, nhớ mang máng lần gần đây nhất cùng chèo thuyền du hồ với Lâm Tử Khác cũng vào ngày thời tiết như thế này.
Khi đó Tô Quả và Lâm Tử Khác thương lượng đi chèo thuyền, mặc dù khi đó Dung Ức đã rất không có thiện cảm với Lâm Tử Khác, nhưng nàng lại càng không thích Lâm Tử Khác và Tô Quả quá thân thiết, cho nên cũng không để ý sắc mặt khó coi của Tô Quả mặt dày mày dạn tung tăng đi theo. Trong quá trình đó đã xảy ra chuyện gì thì nàng không còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ hồi đó cực kỳ không ưa Tô Quả cứ mở miệng là một tiếng “Tử Khác ca ca”, nàng không thể nhịn được mà đạp một cước khiến nàng ta ngã xuống nước. Lâm Tử Khác khi ấy thực sự có thể dùng tức giận để hình dung, sau khi nhảy xuống nước cứu Tô Quả lên thì mắng nàng một trận, thậm chí mấy ngày sau còn không để ý nàng hạnh họe. Nàng khi ấy rất tức giận, cảm thấy Lâm Tử Khác quá thiên vị Tô Quả. Bây giờ nghĩ lại nàng lại cảm thấy khi còn bé nàng thật sự rất khốn nạn, luôn ức hiếp Tô Quả yếu đuối.
Dung Ức lại nhìn Lâm Tử Khác rất lâu, đột ngột nghiêm túc hỏi: “Có phải lúc còn nhỏ chàng rất không thích ta phải không?”
Lâm Tử Khác đặt quyển sách trên tay xuống, chống cắm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ nhìn Dung Ức, hỏi: “Sao muội lại nghĩ như vậy?”
Cậu bé Lâm Ninh cũng dừng động tác vọc nước trong tay, xoay người vẻ mặt tò mò nhìn Dung Ức.
Dung Ức lại có phần ngượng ngùng gãi đầu, vốn dĩ mấy sợi tóc không mấy trơn mượt bị nàng làm loạn rối hơn, ấp úng nói: “Khi ta còn nhỏ đã rất nghịch ngợm, luôn bắt nạt Tô Quả, mà khi đó chàng thích nàng ấy như vậy, cho nên chắc chắn khi đó chàng rất ghét ta. Hơn nữa… khi đó chàng rất không thích ta đi sau lưng chàng.”
Sự chú ý của Lâm Tử Khác không đặt trên vấn đề có ghét nàng hay không, mà là hơi nhíu mày dường như có chút khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Sao muội cho rằng ta thích Tô Quả?”
“Hả?” Dung Ức nhất thời không hiểu y hỏi như vậy là có ý gì, chỉ ngơ ngác trả lời: “Bởi vì chàng đối xử với Tô Quả rất tốt, mỗi lần ta tranh chấp với nàng ta thì chàng luôn giúp đỡ nàng ta.”
Lâm Tử Khác đánh giá kỹ lưỡng Dung Ức một lúc lâu, y không ngờ thái độ khi còn nhỏ lại có thể khiến nàng sinh ra suy nghĩ như vậy. Một lúc lâu sau, y mới mở miệng, nghiêm túc hỏi Dung Ức: “Tiểu Ức, nếu như hài tử của muội tranh chấp với hài tử của người khác, hơn nữa còn là hài tử của muội có lỗi, muội sẽ giáo huấn hài tử của người khác sao?”
“Hả?” Dung Ức vẫn không theo kịp tư duy của Lâm Tử Khác, nàng không cảm thấy chuyện này thì có liên quan gì đến hài tử.
Ánh mắt của Lâm Tử Khác nhìn mặt hồ, cũng không nói thêm câu nào nữa, nói rõ ra nhất định nàng sẽ vui mừng tới mức không tìm thấy hướng Bắc mất.
Dung Ức lại vò đầu gãi tai rất lâu mà vẫn không hiểu được Lâm Tử Khác đột ngột hỏi câu này có dụng ý gì.
Rốt cuộc bạn nhỏ Lâm Ninh không nhìn được nữa, nói nàng ngốc nàng đúng là ngốc thật. Cha đã nói ra như vậy rồi mà nàng còn không hiểu, ý của cha còn không phải là đối với cha đại tỷ ngốc mới là người nhà mình, còn Tô Quả gì kia chỉ là người ngoài thôi không phải sao! Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu được, khó trách theo đuổi cha đã bao năm mà cũng không đuổi kịp. Xem ra còn cần nó giúp nàng một tay mới được. Bạn nhỏ Lâm Ninh hạ quyết tâm cười tủm tỉm đứng dậy, nói với Dung Ức: “Đại tỷ ngốc, ta thấy tỷ chèo thuyền cũng mệt rồi nhỉ?”
Vô sự hiến ân cần không phải gian sảo chính là đạo chích, Dung Ức cảm thấy bạn nhỏ Lâm Ninh cười thân thiết như vậy chắc chắn là có chủ ý gì, vẻ mặt nàng phòng bị nói: “Đệ… đệ muốn làm gì cứ việc nói thẳng, trẻ con chẳng có ai cười gian trá như vậy.”
Lâm Ninh xoa mặt của mình, nó cảm thấy nó cười rất thân thiết mà, mỗi lần nó cười như vậy với cô cô Tử Uyển thì cô cô đều theo nó, sao đến lượt đại tỷ ngốc lại thành gian trá vậy? Quả nhiên đầu óc của đại tỷ ngốc không giống như người khác.
“Ta chỉ muốn đổi người chèo thuyền cho tỷ thôi, để ta chèo cho, tỷ đi nói chuyện với cha đi.” Cậu bé nhìn Dung Ức như nhìn kẻ ngốc.
Đầu Dung Ức đầy hắc tuyến nhìn cậu bé chưa tới bốn tuổi, bảo nó chèo thuyền? Đây không phải ngược đãi trẻ nhỏ sao?
Cậu bé lại không cảm thấy bản thân bị ngược đãi, trực tiếp túm lấy mái chèo trong tay Dung Ức, để nàng di chuyển một chút sang bên cạnh. Dung Ức bất lực đứng dậy, di chuyển về phía Lâm Tử Khác. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bị một đòn nghiêm trọng sau lưng, là cậu bé cầm mái chèo dùng hết sức lực đẩy Dung Ức xuống thuyền. Động tác của cậu bé quá nhanh, đợi tới khi Lâm Tử Khác muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Ngay sau đó, một bóng dáng màu trắng cũng nhảy xuống thuyền theo.
“Lâm Ninh… nhóc thối… món nợ này tỷ tỷ ta nhớ kỹ… khụ khụ… cứu mạng, ta không biết bơi…” Dung Ức nhắm mắt đập loạn trong nước, trong lòng vô cùng hốt hoảng, hoàn toàn không phát giác ra được Lâm Tử Khác đã bơi tới bên người giữ eo của nàng.
Cậu bé ném một quả nho vào trong miệng, nhìn hai người dưới hồ, bình tĩnh nói: “Đại tỷ ngốc, lần này ta đã giúp tỷ một việc lớn, đừng quá cảm kích ta nhé!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thì ra nhóc con mới là trợ công mạnh nhất!