Mặt trời lên cao, Dung Ức uể oải nằm sấp trên mặt bàn nhàm chán cầm một đóa hoa cúc xé từng mảnh từng mảnh, miệng lẩm bẩm: “Đi, không đi, đi, không đi.” Nàng đang rối rắm có nên đi tìm Lâm Tử Khác hay không. Dù sao hôm qua ầm ĩ một trận có thể nhìn ra y rất tức giận, nếu như hôm nay đi qua không chừng sẽ bị y ném thẳng từ trên tường viện xuống.
Dung Ức lại thất vọng bản thân lần nữa, còn nhớ lúc nhỏ rõ ràng rất thích đi sau lưng y, nhưng không biết từ lúc nào nàng luôn luôn đối nghịch với y, thậm chí còn từ hôn nữa.
Nói đến xem như từ lúc Dung Ức mặc tã bò loạn khắp nơi đã biết Lâm Tử Khác rồi, Dung gia và Lâm gia vốn là thế giao, Dung phu nhân Mạc Tương và Lâm phu nhân Tiêu Nhu lại càng thân nhau, lúc chưa gả vào nhà chồng thì hai người họ đã là bạn thân của nhau rồi, lúc hai người vẫn chưa lập gia đình thường nói sau này nhất định phải làm thông gia của nhau.
Tiêu Nhu vốn cực thích con gái, lúc mang thai Lâm Tử Khác luôn muốn sinh con gái, cho dù là may quần áo hay nghĩ đến tên đều là của con gái. Nhưng lúc sinh ra mới biết là một bé trai. Đứa con trai này mặc dù khiến cha của Lâm Tử Khác cười không khép được miệng, nhưng Tiêu Nhu lại buồn bực rất lâu, thề thai tiếp theo nhất định phải sinh con gái.
Bất đắc dĩ hai năm đi qua bụng lại không có động tĩnh gì. Điều này khiến bà cực kì lo lắng.
Vì vậy, lúc Tiêu Nhu nghe thấy mẹ Dung Ức nàng đã có thai thì cực kì kích động, nhanh chóng mua quần áo giày nón vớ cho Dung Ức còn chưa ra đời, một thứ cũng không thiếu. Vẻ hưng phấn này, người không biết còn tưởng rằng Dung Ức nàng chính là con gái của Tiêu Nhu đấy. Lúc ấy Tiểu Tử Khác mới hai tuổi đã rất bất mãn, còn mình thì sao? Vì vạy bạn nhỏ Lâm Tử Khác quyết định, sau này kiên quyết không thể để nàng đi vào nhà mình.
(* đoạn sau tác giả viết lúc Tử Khác 2 tuổi nên t đổi từ y sang cậu nhé, khi nào trở lại lớn thì sẽ đổi xưng hô 😀 chứ lúc còn nhỏ để y thì thấy kỳ kỳ thế nào)
Tiêu Nhu hoàn toàn không lo lắng đến cảm nhận của con trai nhà mình, dường như nhận định rằng Mạc Tương nhất định sẽ sinh con gái, lúc này đã chọn Dung Ức làm vợ Lâm Tử Khác mới hai tuổi còn đang bi bô tập nói rồi. Tiểu Tử Khác vừa nghe thấy liền nóng nảy, vội vàng kéo mẹ ruột hưng phấn đến quên con mềm mại nói: “Không. Không muốn.” Cậu mới không cần thê tử gì đó đâu, còn không thể ăn được, cậu chỉ muốn mẫu thân thôi.
Hiển nhiên Tiêu Nhu không hiểu con trai mình đang nói gì, vẫn hưng phấn ôm chặt con trai nhà mình, nói: “Tử Khác của chúng ta có vợ rồi.”
“Không. Không muốn.” Lâm Tử Khác nho nhỏ non nớt bập bẹ từ chối đề nghị của mẹ.
“Không muốn gì hả? Con nhìn con xem, dáng vẻ mảnh mai như vậy, sau này có cô nương gả cho con là may rồi, còn đòi hỏi gì hửm?” Cuối cùng nghe thấy lời kháng nghị của con trai, Tiêu Nhu bất mãn nhìn con trai mắt ngọc mày ngài trắng trắng non mềm của mình, lại lắc đầu thở dài lần nữa. Theo ý bà, bé trai nên cao lớn thô kệch, như vậy mới có cảm giác an toàn, mới có cô nương theo, có đối tượng để tham khảo… như cha của Lâm Tử Khác vậy. Nhưng đứa con trai này của bà lại có dáng vẻ cực kỳ giống bà, ngũ quan thanh tú đến không tưởng nổi, nếu có cô nương nào vẫn lo không gả đi được, vậy sẽ có con trai của bà tới.
“Hu hu ~~~~” Lúc này Tiểu Tử Khác rất không có hình tượng khóc lớn trước mặt mẹ ruột, cậu mặc kệ, cậu muốn kháng nghị.
“Aiz… Nam tử hán cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc, chỉ mong sau này đứa bé trong bụng Tương di con không chê con giống nữ nhân là được rồi.” Tiêu Nhu cực kì không biết xấu hổ với con trai động một chút là khóc rồi kháng nghị của mình.
Tiểu Tử Khác nghe mẫu thân phàn nàn, biết chiêu khóc này vô dụng rồi, bèn lập tức ngừng khóc, mím miệng tức giận nhìn bụng của Dung phu nhân, giống như muốn khoét một cái lỗ trên bụng của bà. Cậu lại quyết định, sau này nhất định không thể để cho nàng vào nhà cậu.
Vợ chồng Dung gia yên lặng ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Lâm Tử Khác, còn nhỏ tuổi nhưng có thể nhìn ra tương lai nhất định là một mỹ nam, Mạc Tương cảm thấy Tiêu Nhu lo lắng sau này Tiểu Tử Khác không tìm được vợ thật sự là buồn lo vô cớ. Bà không hiểu tại sao Tiêu Nhu xác định trong bụng bà nhất định là một bé gái, qua loa định ra hôn sự này, nếu sau này sinh ra là bé nam thì phải làm sao? Dung phu nhân Mạc Tương bà rất áp lực đấy. Thậm chí sau này khi Dung Ức biết hôn sự của mình và Lâm Tử Khác được quyết định như thế cũng âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho y, may mà nàng là cô nương, nếu không sẽ từ thanh mai trúc mã yên ổn tốt đẹp dưới sự tác hợp của Nhu di nói không chừng sẽ trở thành trúc mã trúc mã đấy.
Dưới sự mong đợi tha thiết của Tiêu Nhu, một ngày mùa xuân tháng ba, rốt cục bạn nhỏ Dung Ức cũng chịu chui ra bụng mẹ. Sau khi mẹ ruột nàng trải qua đau đớn chết đi sống lại tám canh giờ, cuối cùng bạn nhỏ Dung Ức cũng thấy được ánh sáng của thế gian này, phát ra tiếng khóc đầu tiên của cuộc đời.
Tiêu Nhu vừa nghe thấy tiếng khóc, vẻ mặt kia quả thật so với cha ruột Dung Ức còn phấn khởi hơn, lúc này liền đạp cửa kéo theo bạn nhỏ Lâm Tử Khác đứng mũi chịu sào xông vào.
“Con trai hay con gái?”Bà vừa hỏi vừa niềm nở ân cần muốn đón lấy Dung Ức vừa mới sinh ra từ tay bà đỡ ôm đi tắm rửa. Mà nam chủ nhân Dung gia lại không thèm liếc đứa bé lấy một cái, chạy thẳng đến bên giường. Người không biết thật sự sẽ cho rằng đứa nhỏ này thật ra là con của Tiêu Nhu.
“Là thiên kim.” Tuy bà đỡ cảm thấy tình cảnh này có chút quái dị, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Là thiên kim thì tốt, thì tốt…” Tiêu Nhu vui mừng hớn hở tắm rửa cho Dung Ức, lại vui mừng hớn hở ôm tiểu Dung Ức hôn rồi lại hôn, luôn miệng khen đứa bé này xinh xắn, bộ dạng thủy linh[1]. Hồi lâu mới nhớ tới bạn nhỏ Lâm Tử Khác từ lúc vào cửa vẫn luôn bị mình gạt qua bên. Lập tức lên tiếng kêu: “Tử Khác, đến đây, nhìn xem vợ của con này.”
[1] thủy linh = xinh đẹp, mà ghi thẳng ra thì giống xinh xắn nên để hán việt
Lúc này bạn nhỏ Lâm Tử Khác đang ngồi xổm ở góc tường chơi đùa với kiến, nghe thấy tiếng gọi của mẫu thân mới đứng dậy, mím môi uất ức di chuyển thân thể nhỏ về hướng mẹ ruột. Cậu thật sự rất muốn khóc, cậu mới là đứa bé do mẫu thân mang thai mười tháng sinh ra đó có được không? Tại sao tiểu cô nương này vừa ra đời mẹ cậu liền gạt cậu sang bên hồi lâu chẳng thèm ngó ngàng tới vậy? Cậu thề lần nữa, sau này nhất định không thể để cho nàng vào cửa nhà cậu, cũng không thể để mẫu nhân của mình nhìn thấy nàng.
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng đối với trẻ con vừa mới sinh ra vẫn có chút hiếu kỳ, cậu cũng nhìn đứa bé mà mẹ cậu luôn miệng khen xinh đẹp, nhưng vừa nhìn liền lập tức bị hù dọa.
“Mẹ, dáng vẻ của muội ấy xấu quá.” Tiểu Tử Khác ba tuổi ghét bỏ cục thịt mẹ cậu ôm trong tay. Khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn nhúm nhúm tựa như người già, mí trên sưng tấy, lông mày nhạt đến nỗi gần như không có, chỉ thưa thớt mấy cọng lông vàng dựng đứng. Dáng vẻ này là cũng có thể gọi là thủy linh? Cũng có thể khen đẹp? Cậu lại khinh bỉ mắt nhìn của mẹ lần nữa, mặc dù cậu mới ba tuổi, nhưng cậu cũng biết cái gì là đẹp đấy nhé? Giống như Tô Quả muội muội của bọn họ ở cuối phố vậy, đó mới gọi là xinh đẹp, cho dù cưới vợ cũng phải cưới dạng như Tô Quả muội muội.
“Oa oa hu hu ~~~~~~~~~” Không biết có phải nghe được lời ghét bỏ không chút che dấu chút của Tiểu Tử Khác hay không, bạn nhỏ Dung Ức méo miệng gào khóc lên. Tiếng khóc này có thể nói là mười phần khí lực đó. Quả nhiên không sai, bạn nhỏ Tử Khác lại bị mẫu thân thân ái dạy dỗ lại con đường tư tưởng, không có gì khác ngoài mấy câu khi em bé sinh ra đều như vậy, lúc con sinh ra càng khó coi hơn, vân vân mây mây.
Từ đó về sau, bạn nhỏ Lâm Tử Khác liền kiên quyết không chịu nhìn Dung Ức bằng nửa con mắt.
Thẳng đến khi cha mẹ Dung Ức dẫn theo Dung Ức đến Lâm gia, Dung Ức được nửa tuổi đã nẩy nở rồi, không còn nhăn nhúm giống như khi vừa mới sinh ra. Làn da trắng như sữa, hai mắt xoay tít, đen như hai quả nho. Tuổi còn nhỏ đã có thể nhìn ra được sau này nhất định là một mỹ nhân. Tiểu Tử Khác ở sau lưng mẫu thân nhìn Dung Ức được Dung phu nhân Mạc Tương ôm trong lòng, làm thế nào cũng không dám tin bé gái xinh hơn Tô Quả vài phần chính là đứa bé xấu xí kia.
Từ khi Dung Ức tiến vào Lâm gia, hai mắt láo liêng liên tục, đây là lần đầu tiên bé ra khỏi nhà của mình đấy. Lúc đôi mắt đen nhánh xinh đẹp quét tới tiểu ca ca xinh đẹp sau lưng a di đang ôm mình thì hai mắt sáng hẳn lên mấy phần.
“Hi hi ~~ hi hi~~” Tiểu Dung Ức nhìn thấy ca ca xinh đẹp thì cười đến méo miệng, lộ ra hai răng cửa dưới, nước miếng tí tách chảy xuống. Đôi tay nhỏ bụ bẫm vẫy vẫy về phía trên người ca ca xih đẹp.
“Ơ… Tiểu Ức muốn đòi Tử Khác ôm sao?” Tiêu Nhu thấy bộ dáng Dung Ức như vậy không nhịn được trêu chọc.
Dung phu nhân Mạc Tương xấu hổ che mặt, bà cực kỳ xấu hổ với tính cách nhìn thấy mỹ nam có chút tư sắc là vẫy vẫy trên người người ta này của con gái nhà mình, không biết là giống ai nữa.
“Ôm ~~~~ ôm ~~~~” Tiểu Dung Ức thấy a di xinh đẹp biết mình muốn gì, vẫy cánh tay bịch bịch càng hăng hơn, trong miệng nhỏ còn phun bong bóng muốn Lâm Tử Khác ôm.
Kết quả là, bạn nhỏ Lâm Tử Khác miễn cưỡng chấp nhận ôm lấy tiểu Dung Ức chảy nước miếng với mình.
Tiểu Dung Ức được mỹ nam ôm trong lòng cực kì phấn khích, đôi tay nhỏ mũm mĩm thịt không ngừng sờ tới sờ lui trên mặt bạn nhỏ Lâm Tử Khác.
Tiểu Tử Khác ba tuổi ôm Dung Ức vẫn hơi có vẻ cố sức, nhưng thấy dáng vẻ đáng yêu của bé, cậu cũng không nỡ buông tay, mặc dù cánh tay nhỏ của bé đang làm xằng làm bậy trên mặt cậu. Tiểu Dung Ức càng sờ càng vui, giống như đang nghịch với đồ gì vậy, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.
Nhìn khuôn mặt thịt mũm mĩm cực kì mềm mại, Tiểu Tử Khác cũng không nhịn được học theo mẹ cậu hôn một cái. Ừ, quả nhiên rất mềm rất thoải mái, xem như cậu đã hiểu tại sao mẹ cậu thích hôn cậu như thế rồi.
Đứa con trai hơn ba tuổi ôm bé gái được nửa tuổi chơi đến vui sướng, Lâm phu nhân Tiêu Nhu nhìn ở trong mắt vui ở trong lòng, bà vẫn luôn lo lắng sau này con trai nhà mình đối xử không tốt với Dung Ức, xem ra là bà nghĩ nhiều rồi, con trai của bà rõ ràng là vui mưng hết sức mà.
Tiểu Dung Ức thấy mỹ nam hôn mình, há miệng a a càng vui hơn, sau đó chu cái miệng nhỏ không ngừng chảy nước miếng hôn lên mặt Lâm Tử Khác. Dường như hôn một cái vẫn chưa đã ghiền, hai tay nhỏ nắm lấy hai lỗ tai của Lâm Tử Khác, hóa thành cuồng ma hôn hôn khắp mặt Tiểu Tử Khác, cuối cùng lúc hôn đến miệng thì dừng lại. Ừm ~~~ thật mềm, so với hôn mặt thì dễ chịu hơn, nàng nhịn không được hít hai hít, dường như không có mùi vị gì. Nhưng tại sao bây giờ răng lại ngứa vậy? Rất muốn cắn hai miếng, thân thể tiểu Dung Ức vĩnh viễn phản ứng nhanh hơn so với đầu, vừa nghĩ tới liền cắn một miếng. Mặc dù chỉ có hai cái răng, nhưng sức lực của nàng không nhỏ, cái cắn này cắn cho đôi môi của Tiểu Tử Khác chảy máu.
“Đau quá…” Tiểu Tử Khác hít hà kêu đau, cứng đờ người. Nhóc con này còn cắn cậu không chịu nhả ra, giống như ăn được thứ gì đó rất ngon vậy.
Tiêu Nhu nhìn thấy con trai nhà mình cùng Dung Ức yêu thương lẫn nhau như vậy, dường như thấy được tương lai sau này của bọn họ, cảm thấy rất vui mừng trong lòng, cũng may con bé Dung Ức này không chê con trai của bà giống con gái.
Nhưng, Tiêu Nhu vẫn chưa vui mừng được bao lâu thì nghe thấy một tiếng “Phụt”, sau đó một mùi hôi thối tràn ngập cả phòng.
Hiển nhiên, bạn nhỏ Lâm Tử Khác cũng ngửi thấy, đôi mày nhíu chặt lại. Trong phòng lập tức nghe thấy tiếng “y y nha nha” của Dung Ức.
“Thối quá, có phải Tiểu Ức thả không?” Giọng Tiêu Nhu mang theo chút không xác định.
“Đúng vậy.” Dung phu nhân hơi có vẻ lúng túng nhìn Tiểu Tử Khác.
Nửa thể rắn màu vàng thuận theo quần áo màu trắng của Tiểu Tử Khác nhỏ tí tách trên mặt đất. Tiểu Tử Khác là người có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng, không chịu được trên người có chút dơ bẩn nào, tốt lắm, con gái nhà mình lại…
Hồi lâu, bạn nhỏ Lâm Tử Khác tựa như có phản ứng lại, khuôn mặt trắng trở nên tái nhợt, nhét Dung Ức vào trong tay mẹ già nhà mình rồi chạy thẳng vào phòng.
Hiển nhiên Tiểu Dung Ức vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, tại sao ca ca xinh đẹp bỗng nhiên chạy đi vậy? Thân thể nho nhỏ mũm mĩm vặn vẹo về phía nơi ca ca xinh đẹp biến mất, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng “Ôm ~~ ôm ~~~”.
Mạc Tương vô cùng xấu hổ nhìn con gái nhà mình. Nuôi con mà không dạy đấy ~~~