• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

68.

Đại nghĩa quốc gia mà Hứa Quân Sơ nói với tôi, tôi đều rất rõ ràng.

Nhưng mà s.ú.n.g đạn vô tình, không biết lúc nào sẽ cướp đi tính mạng của anh ấy.

Trong thư anh ấy viết rất thoải mái: “Có rảnh thì đến tiễn anh đi!”

Tôi hận không thể trả lời anh ấy: “Cút đi đừng về nữa!” có thể không biết là định viết bao nhiêu lần, cuối cùng lại không thể viết được gì, ngược lại trơ mắt nhìn những giọt mực rớt xuống, không thể vãn hồi.

Tôi còn đi đến nhà ga để tiễn anh ấy.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Anh ấy lại mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thoải mái sạch sẽ, không có mồ hôi, mắt cũng không có vết thâm quầng, nét cười tràn đầy trên mặt, vẫn là thiếu nhiên sặc sỡ lóa mắt kia của tôi.

“Bình Yên, chờ anh trở lại!”

“Không cần, em không đợi anh!”

Anh ấy cười rồi xoa đầu tôi, vuốt vuốt đến nỗi đỏ cả mắt, “Từ trước tới nay anh đã sống quá an nhàn, tất cả mọi thứ đều dễ như trở bàn tay mà có, có lẽ kể từ khi mất đi em, hình như tất cả những gì anh có đều dần dần mất đi!”

“Có rất nhiều chuyện để hối hận, không thổ lộ với em sớm một chút, không thể tẫn hiếu với mẹ, không có năng lực bảo hộ tình yêu và người anh yêu, cũng không thể ngăn cản cha của em đi theo người Nhật.”

Anh ấy ôm ta vào ngực, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ấy.

Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không lại làm việc khiến mình hối hận nữa.”

“Bao giờ thì anh trở về?”

Anh ấy ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Sẽ trở về.”

“Hứa Quân Sơ, em nói cho anh biết, hiện giờ anh vứt bỏ em để đi, chờ đến khi anh trở về em nhất định sẽ bảo con trai của em gọi anh là bác!”

Hứa Quân Sơ nhịn không được mà cười to, nhưng rất nhanh anh ấy chỉ vào trán tôi, nghiêm túc nói: “Không phải vứt bỏ, Hứa Quân Sơ vĩnh viễn không từ bỏ Tống Bình Yên, nhưng cũng sẽ không từ bỏ mình là người Trung Quốc.”

Anh ấy hôn nhẹ lên tóc tôi, nói: “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại, đến khi anh trở lại sẽ để con trai em gọi là bác.”

Tôi khóc lóc hỏi anh ấy: “Có thể đừng đi được không, có thể đừng đi được không?”

Tôi nhớ rõ là Hứa Quân Sơ rất sợ tôi khóc, cho dù chúng tôi cãi nhau ầm ĩ đến đâu, chỉ cần tôi khóc thì anh ấy sẽ mềm lòng, cuối cùng thỏa hiệp, cau mày thở phì phò rồi lau nước mắt cho tôi.

Nhưng lúc này anh ấy không thỏa hiệp.

Tôi cũng không giữ lại được Hứa Quân Sơ.

69.

Hứa Quân Sơ đi rồi.

Tôi lập tức cảm thấy như mất mát cái gì đó.

Không còn ai có thể viết thư cho tôi nói tất cả mọi thứ, cũng không có ai sẽ ôm tôi và ngực, vuốt tốc tôi trêu đùa tôi là đại tiểu thư.

Cũng không có kẻ ngốc nào ngồi một chỗ chờ tôi cả đêm, không có đồ ngốc nào quàng chiếc khăn quàng cổ xấu hoắc khoe khoang khắp nơi, cũng không có người chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến tôi vui mừng.

Đến tận lúc này, chờ Hứa Quân Sơ trở về chính là ý niệm cố chấp nhất trong cuộc đời của tôi.

70.

Lão ma ma làm công ở nhà tôi hơn hai mười năm đã qua đời. Thật ra tuổi của bà ấy không cao, nhưng đôi tay thô ráp, làn da ngăm đen, nhìn giống như đã sáu bảy mươi tuổi.

Con trai tha hương tới nhận di thể, mẹ khóc lóc cho con trai của bà ấy rất nhiều tiền, tôi và Lê Âm lại cho thêm một chút.

Kể từ sau khi lão ma ma qua đời, mẹ thường hay nói người già rồi, lão ma ma cùng xuất giá với mẹ, nhìn mẹ sinh con trai dạy con gái, có lẽ khi bà ấy mất đi thì dấu hiệu thuộc về tuổi thanh xuân của mẹ cũng hoàn toàn biến mất.

Hứa Quân Sơ, anh thử nói xem, vì sao người sẽ già đi, nếu già đi là một chuyện không thể chống lại được, vậy thì em cũng hy vọng đến một ngày em già đi sẽ có người mà em yêu ở bên cạnh mình.

71.

Tôi ghét nhất là đám đông, trước kia ra ngoài xem phim chiếu rạp với Hứa Quân Sơ, nên tôi sẽ thường đến muộn so với giờ hẹn vài phút.

Nguyên nhân là tôi cảm thấy một mình đứng ở đám đông nhìn rất ngốc.

Hiện tại thì tốt rồi.

Tôi muốn giữ lại kẻ ngốc đứng ở đám đông một mình chờ đợi ấy quá!

72.

Mỗi ngày trôi qua thật là chậm.

Người hầu của phủ đốc quân đã giảm đi quá nửa, thật sự không chịu đựng được mọi người ở trong chiến hỏa cứ lặng yên không tiếng động mà c.h.ế.t đi như thế.

Sau khi quen với cái chết, mọi người bắt đầu mất cảm giác, tôi đã chứng kiến rất nhiều thời khắc khó có thể tưởng tượng được.

Ví dụ như, hành hung bên đường.

Ví dụ như, g.i.ế.c người đốt nhà cướp của.

Ví dụ như, xác c.h.ế.t khắp nơi.

Ví dụ như, m.á.u chảy thành sông.

Trước kia tôi rất khó có thể tưởng tượng được vì sao nhiều người tranh nhau một cái bánh bao đến vỡ đầu chảy máu.

Hiện tại, thấy nhiều rồi không lạ nữa.

73.

Hứa Quân Sơ, hộp nhạc anh tặng em đã hỏng rồi, sửa không được nữa.

Buồn quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK