• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

86.

Tay của Lục Chấp đặt ở trên bàn, khuôn mặt vô cảm xúc nhìn tôi, trong tầm tay của hắn là hộp nhạc mà Hứa Quân Sơ đã tặng tôi.

Tôi liếc mắt, lại sợ hắn phát hiện mà chú ý tới nó, rời đi ánh mắt, tôi thật sự không muốn hộp nhạc của tôi gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Nhưng hiện tại, rất có khả năng nó sẽ gặp nguy hiểm trước cả tôi.

Lục Chấp đứng dậy.

Bước chân của hắn giống như nhịp trống, giống như là muốn tới đây để phán xét tôi.

Tôi đối diện với hắn, nhìn vào ánh mắt giống như hồ sâu của hắn, hít một hơi thật sâu, giống như là di ngôn của người xấu trước khi c.h.ế.t không cam lòng mà hỏi hắn: “Anh đã sớm biết rồi sao?”

Hắn “Ừ” rồi sau đó nói: “Mặc dù lấy đi, cũng chỉ là giả thôi!”

Tôi cúi nhìn xuống đất.

À, hóa ra hắn đã sớm biết rồi, chỉ chờ chúng tôi nhảy hố.

Tôi cảm thán, nhân tiện cảm thấy thật may mắn.

Loại tư tưởng vặn vẹo này chắc là chỉ có tôi có thôi.

“Cho nên, vì sao lại không lấy?”

Khi lại ngẩng đầu lên, tôi đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm, cảm giác là nếu không có đáp án câu hỏi thì sẽ không chấp nhận.

Tôi nhắm mắt lại, đương nhiên là tôi cũng muốn lấy.

“Nếu Tá Đằng không có được danh sách, hắn sẽ g.i.ế.c Tống Côn không còn tác dụng gì, nhổ cỏ tận gốc, chắc chắn hắn sẽ không chỉ g.i.ế.c Tống Côn.”

Lục Chấp tàn nhẫn mà nói ra hậu quả.

Hai chân của tôi đều run lên, tôi biết.

Cha mẹ đã cầu xin tôi như thế, ngay cả các dì, các anh em cùng cha khác mẹ cũng cầu xin tôi, làm sao tôi có thể không biết.

Nhưng cuối cùng tôi lại không thể làm ra việc phản bội tổ quốc, hy sinh tính mạng của người khác để đổi lấy nhà họ Tống chỉ lo cho bản thân mình.

Tôi tham lam mà nghĩ, đây chính là để nhà họ Tống chúng tôi giảm bớt một chút tội nghiệt.

Nhưng tôi cũng tỉnh táo và rõ ràng, lựa chọn của tôi đối với cha mẹ nhất định sẽ khiến tôi có lỗi với bọn họ.

Hứa Quân Sơ nói anh ấy không hiếu thuận với mẹ thì đã không còn cơ hội nữa, mà số mệnh của tôi lại khiến tôi tự bỏ đi cơ hội này, thật sự là tàn nhẫn.

Nhưng tôi… chấp nhận kết cục này.

“Tôi sẽ c.h.ế.t cùng với cha mẹ, chúc mừng anh báo thù thành công!”

Tôi vốn nghĩ mỉm cười thật thoải mái để nói ra những lời này, ai dè cái mũi xót xa hoàn toàn không có khí phách như thế.

Trước kia chỉ biết chịu đựng là một việc rất đau khổ, không nghĩ nhịn nước mắt cũng đau như thế, cả cái mũi cả đôi mắt, toàn thân đều rất đau.

“Lục Đốc Quân, anh có thể ra ngoài trước được không?”

Tôi thật sự không muốn khóc ở trước mặt Lục Chấp, thật sự là quá mất mặt, quá phiền muộn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lục Chấp không nói gì, lẳng lặng nhìn tôi: “Từ trước tới giờ tôi chỉ cần tính mạng của Tống Côn và Tống Tử Nghiêu, không liên quan tới những người khác của nhà họ Tống.”

Tôi không biết vì sao hắn giải thích, tôi chỉ biết hắn chuẩn bị văn kiện giả, rồi lại chờ ở đây, giống như là muốn kiểm tra con gái của nhà họ Tống rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào.

Mà tôi, vẫn là trước sau không thể bảo vệ ranh giới của mình, thật sự vào phòng hắn để trộm văn kiện.

Đại tiểu thư nhà họ Tống từ trước tới này đều không thẹn với lương tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng trước mặt Lục Chấp tôi đều không thể ngẩng đầu lên được.

“Lục Đốc Quân thiện ác phân minh, tôi biết rồi, nếu ngài không đi thì tôi đi ra ngoài trước.”

Lục Chấp giữ chặt cánh tay của tôi, trầm giọng nói câu để tôi đi, rồi đi luôn.

Sau khi hắn rời khỏi đây một hồi lâu, tôi mới sờ lên khuôn mặt, nước mắt lạnh buốt.

Rốt cuộc tôi vẫn là con gái của Tống Côn, rốt cuộc trong lòng tôi vẫn oán hận Lục Chấp.

Tôi muốn khóc, nhưng rồi lại cảm thấy mình không có tư cách để khóc.

Tôi nâng lên bước chân cứng đờ đi tới trước bàn trang điểm, theo thói quen vươn tay mở hộp nhạc, lại dừng lại.

Tôi tự giễu rồi cười, hộp nhạc đã sớm hỏng rồi, mở ra cũng chẳng có âm nhạc để nghe.

Hồi sinh nhật mười lăm tuổi, Hứa Quân Sơ tặng nó cho tôi, anh ấy nói khi nào nhớ anh ấy thì hãy mở, lúc ấy tôi cảm thấy anh ấy thật không biết xấu hổ, còn nổi giận đùng đùng mắng anh ấy là ai thèm nhớ anh.

Đợi một lúc lâu, tôi vẫn mở ra nắp của hộp nhạc.

Nháy mắt, tiếng nhạc “Thư gửi Elise” của Beethoven quanh quẩn trong phòng.

Tôi bỗng nhận ra cái gì đó, tiếng âm thanh quen thuộc, cô gái nhỏ đứng ở phía trên xoay tròn từng vòng theo tiếng nhạc âm vang, tôi che tay lên, tuy không thực tế lắm, nhưng tôi biết.

Lục Chấp đã sửa được hộp nhạc cho tôi rồi.

87.

Tôi nhớ rõ Lục Chấp rất thông minh, hắn học hỏi rất nhanh.

Hắn không biết chữ, nhưng những chữ tôi dạy cho hắn rất lâu rồi hắn vẫn nhớ rõ.

Máy quay đĩa của dì Ba bị anh trai chơi hỏng rồi, kéo Lục Chấp ra đền tội, Lục Chấp lại sửa được máy quay đĩa.

Hắn còn sửa được xe đạp của anh trai, đồ chơi của các anh em khác, đồng hồ quả lắc cha đặt ở sảnh đường.

Rõ ràng hắn ghét bỏ làm những việc này, nhưng hắn vẫn làm, hắn nói với tôi là hắn không làm, kết cục tốt nhất chính là chết.

Tôi chưa từng hỏi hắn kết cục xấu nhất là gì, có lẽ đối với hắn lúc đó thì trực tiếp c.h.ế.t đã là kết cục tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK