- Bà không có tư cách để chạm vào người tôi
Cha Loan đang ở bên ngoài nhìn vào chỉ nhẹ thở dài, ông hối hận vì năm ấy không cứu được mẹ Loan. Để bà ấy phải ra đi trong đau đớn. Nhưng điều khiến Loan thấy đáng hận hơn, mẹ cô qua đời chưa được 1 tháng thì ba cô đã cưới vợ mới, lại là chị em song sinh với mẹ mình. Khác nào đang chọc tức cô cơ chứ. Hôm nay mọi người trong lớp lại đến nhưng cô không muốn gặp mặt. Cô lại bắt đầu lên cơn sốt. Lại giấc mơ đó, nó giằn vặt đã bao hồi khiến nhiệt độ ngày càng tăng cao hơn
- 41.3¤! Thật không ổn chút nào, nhiệt độ cứ ngày nào cũng tăng lên như thế...
- Vậy là sao hả bác sĩ, con gái tôi...
- Đừng lo lắng thưa bà, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mà
...
Và cũng hôm nay, lớp học của họ có thêm một học sinh mới. Chưa ngồi xuống vị trí của mình nhưng cô gái ấy đã thấy người thân của mình đang ngồi vị trí bàn áp cuối và chỗ bên cạnh trống rỗng. Rất tiếc là đã có chủ. Cô gái bĩu môi ngồi xuống bàn dưới cùng nhìn Bảo với ánh mắt đểu cán. Ngày hôm ấy, Bảo chẳng nói năn lời nào với bất cứ ai. Họ bắt đầu lên kế hoạch tiếp tục vào bệnh viện để thăm Loan. Khi tất cả đã mất dạng, Bảo hầm mặt quay xuống phía dưới
- Em đến đây làm gì?
- Nhớ anh
- Đừng đùa- Mặt anh trở nên nghiêm trọng hẳn
Cô gái cười phá lên xoay con dao nhỏ trên tay mình sau đó dứt khoác đâm mạnh trên bàn của Bảo đang ngồi
- Không chừng em sẽ giết cả cô gái bên cạnh anh đấy. Tìm đứa bé với em
- 3 năm rồi, em vẫn không hề thay đổi. Bộ trong 4 bức tường đó em không hề thấy ăn năn gì à
Nhưng cô gái ấy lại lơ đi câu nói của anh
- Đừng nhiều lời Bảo ạ, anh phải nghe lời em. Dao không có mắt
- Loan đã làm gì? Sao em lại muốn lấy mạng cô ấy
Cô gái định nói ra lí do thì Ngọc bước đến hối thúc
- Hai cậu lâu quá đó. Bảo! Có đi không thì báo tiếng, cả lớp đợi nãy giờ rồi
Cô gái ấy bắt đầu ấp úng thẹn thùng tỏ vẻ của một người bị cô lập khi vào lớp mới
- Ừ... mình có thể đến nơi cậu nói để thăm cậu mà đang ở bệnh viện được không? Mình... mình không biết cậu ấy là ai
- Được chứ! Như vậy càng tốt. Mình sẽ giới thiệu cậu với Loan. Đi thôi
Ngọc bước vào nắm lấy tay cô gái đi ra ngoài. Cô nhìn Bảo bằng ánh mắt đắc thắng. Anh nhanh chân chạy theo kêu í ới
- Hôm nay bạn con lại đến thăm
Loan chỉ gật đầu một cái không nói thêm câu nào
- Hôm nay con có thể để mọi người vào thăm con không?
Lại gật đầu. Ông hôn lên trán Loan âu yếm như cách cư xử của một người mẹ
- Cha xin lỗi
Mỗi lượt cứ thế 4-5 người vào thăm và hỏi hang sức khỏe Loan như thế nào. Đến lượt Ngọc Minh Bảo cùng với bạn học sinh mới, Loan ngẩn người nhìn cô ấy chằm chằm
- Cậu ấy là Thảo Vy. Là học sinh mới chuyển vào lớp chúng ta
Loan cứng người thêm một chút rồi bắt đầu gật gù
- Chào cậu, mình là Loan
- Mình biết mà... à... mình đã nghe Ngọc nói về cậu trên suốt đường đi. Cứ tâng bốc cậu lên như là diễn viên nổi tiếng vậy đó. Vy chạy đến bên cạnh nắm lấy tay Loan thân thiết không quên cho Bảo một cái liếc xéo. Anh lơ nó đi đứng đút tay vào túi quần nhìn ra ngoài cửa sổ
- Cậu có muốn ra ngoài dạo không? Hôm nay trời đẹp- Anh nói
- Hôm nay thì không? Mình bây giờ tâm trạng không muốn ra ngoài
- Đành
Họ nói chuyện một hồi Minh chợt phát hiện có một cuốn sổ nhật kí trên bàn, bên trong mặt giấy có một bức họa, một gốc cây có lỗ hổng lớn. Xung quanh toàn là một màu đen
- Là do cậu vẽ à
- Đúng vậy- Loan có chút vui vẻ- Cứ vài ngày mình lại mơ thấy một giấc moq. Chính mình tìm đến nơi này, nơi có gốc cây như thế. Ban đầu chỉ toàn là một màu đen nhưng càng ngày càng rõ dần. Vì thế mình muốn ở lại đây thêm vài tuần để xem xét như thế nào. Có thể nó là thứ gì đó rất quan trọng. Một giấc mơ không thể lặp đi lại nhiều lần như thế
- Cậu có tin vào tâm linh không?- Vy đột nhiên lên tiếng
- Tâm linh, hoàn toàn không? Một khi đã chọn ngành này thì tất nhiên tâm linh chỉ là thứ xa xỉ hư vô đối với mình mà thôi
- Chị của Bảo... là một nhà thôi niên và cũng là một thầy bói tài ba
4 cặp mắt bắt đầu nhìn về hướng của cô học sinh mới đến. Không bất ngờ về nghề nghiệp của chị họ Bảo mà lại ngạc nhiên khi cô ấy lại biết chuyện của "người khác". Thấy mọi người nhìn mình như thế, Vy đứng dậy tươi cười bước chân về phía Bảo khoác lấy tay anh và nói
- Mình... là người yêu cũ của Bảo
Anh giật mình đừng phản khán nhưng ngón tay ấy báu chặt tựa như có thể chảy máu. Anh đành lặng im
- Đã chia tay cách đây 3 năm- Bảo nói thêm- Sau cái chết của chị ấy
Loan bật khóc không rằng khi nhớ đến hình bóng ấy, cô gái đã gắn bó làm bạn với Loan khi mẹ cô mất. Người đã cho cô cảm giác được mẹ ở bên khi cảnh mẹ bị người khác giết cứ tồn tại trong quá khứ
Thấy Loan khóc Bảo cũng múi lòng kéo tay của Vy ra khỏi người mình rồi bước đến bên cạnh cô
- Xin lỗi cậu Loan
- Không! Cậu không có lỗi
Vy nhìn hai cá thể trên giường mà nhếch mép, Ngọc trợn mắt nhìn cô cứ như một kẻ điên trốn viện
- Alo!!
Bỗng điện thoại cố reo lên và lấy đó là cái cớ để ra ngoài
- Mình thấy cậu ấy có gì đó không bình thường
Ngọc bước đến đứng bên kia giường chồm đến nói. Minh thấy thế liền hùa theo. Anh nói
- Bảo à cậu nói rằng cậu là người yêu cũ của Vy vậy trước đây cậu thấy cậu ấy thế nào
- Mình... mình bị tai nạn nên mất đi trí nhớ... cô ấy đã chia tay mình vào lúc ấy- Không ngờ lại có lúc anh phải nói dối về quá khứ của mình
Loan đã thiếp đi lúc nào không hay. Cô nằm tựa đầu vào vai Bảo một cách nhẹ nhàng khiến anh cũng chẳng nhận ra. Nhìn xem hàng mi dài rũ xuống cùng với đôi môi hồng nhạt tự nhiên, anh muốn nựg nó quá! Bảo từ tốn nâng đầu Loan để nó yên vị dưới chiếc gối êm. Họ ra về trả lại không gian yên tũnh vốn có cho căn phòng
- Tao không muốn nghe tụi bây nói chỉ một kết quả từ trước đến giờ- Vy gằn giọng nói chuyện điện thoại bên ngoài bệnh viện
- Em xin lỗi
- Tao sẽ giết mày
Nói rồi cô cúp máy tựa người vào một chiếc xe ga đỏ ngẫm nghĩ những chuyện mà cô sẽ làm trong thời gian trở lạu đây
- Tôi nhất định sẽ tìm được và phanh thây nó ra. Trước chị! Và cả cái lũ chuột nhắt kia nữa
Từ xa! Có ai đó đang theo dõi Vy. Cô lạnh sóng lưng quay lại thì chẳng thấy ai nữa
- Chuyện... chuyện gì!?
Lỹ này cả lớp đã tập họp đông đủ và ra ngoài để chuẩn bị về trường và tiếp tục lên lớp. Nhà trường chỉ đồng ý cho họ 1h30p
- Gia đình mình mắc một chuyện rất quan trọng, các cậu về cẩn thận, mình sẽ lên lớp sau
Tội cho cậu ấy, chưa gần gũi chúng ta được bao lâu thì bị gia đình quản thúc rồi. Đó là suy nghĩ của một số người. Nhưng Bảo thì không. Anh biết Vy thì làm gì mà có gia đình. Anh muốn theo dõi cô ấy
- Ta đi thôi Bảo. Nhanh nào
Đành để sau vậy