- Những cái này...
Vy ngẫm nghĩ, đây có phải là mật thư do Loan tìm ra hay chỉ là một mảnh giấy vô danh vô phận?
- Em ngẫm kĩ nội dung của nó xem. Có liên quan gì đến thứ mà mình đang tìm kiếm không
- Ta đã đi được 2/3 chặn đường rồi
Vy bước xuống ghế đi lại phía Loan đưa tay nắm rồi giật mạnh. Chiếc chìa khóa cùng sợi chuyền đứt mảnh lưu lại trên cần cổ trắng ngần một đường dài đẫm máu. Vết thương sâu hoáy làm máu chảy nhiều hơn khiến Loan đang mê man cùng dần dần tỉnh giấc. Mùi bụi bặm sộc vào mũi còn có cả mùi thuốc súng, đầu óc cô bắt đầu choáng váng thêm lần nữa. Những thứ có màu hay mùi trong không khí chính là thứ mà cô không thể nuốt nổi. Mỗi lần như thế là đầu óc cô không thể tỉnh táo
Toạt!!
Một cốc nước bay thẳng vào mặt bay đi những mùi khó chịu. Loan tỉnh giấc nhìn những gì trước mặt đang dần rõ nét hơn. Đúng rồi, cái kí ức cuối cùng mà cô nhớ chính là sau khi mình đi vệ sinh rồi gì gì đó. Cảm giác cơ thể mình nhẹ hỗng nhưng cũng có cảm giác như bị sờ mó đủ thứ. Hành động đó có phần kiềm chế, những ngón tay chỉ dám nhảy bên ngoài lớp quần áo mỏng
- Còn chưa tỉnh??!!
Vy hét lên, dù gì đây cũng là nơi hẻo lánh trong núi khỏi sợ bị phát hiện. Những thiết bi an ninh trong rừng cũng đã bị phá hủy hết
Cuối cùng Loan cũng thấy rõ người ở trước mặt mình là ai. Sau đó, cô liếc nhìn xung quanh. Đây chỉ là một cái nhà hoang đổ nát. Bụi bặm bắt đầu ùa vào khiến lồng ngực khó chịu đập liên hồi. Đã thế ngồi thẳng lưng trên ghế, dây thừng quấn chặc bụng càng khó chịu hơn. Với tình hình này cô có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Cơn buồn nôn ào đến khi bụng cô bị ép chặc quá mức
Nhưng tất cả đều tan đi hết khi Loan nhìn thấy Bình đang ngồi bên chiếc ghế kia nghịch điện thoại. Mắt cô sáng lên tràn ngập sự cảnh giác
Nhận ra!! Mình bị bắt cóc rồi
- Tại sao...
Loan định nói tiếp nhưng lại thôi. Nơi này không phải lãnh địa của mình. Nếu tự ý nói lung tung, với cái tính của Vy mình có thể khuôn giữ được trọn vẹn khuôn mặt
Vy nhìn cô bằng ánh nắt chán ghét sau đó đi ra ngoài. Bình rút trong túi ra một ít bánh đưa lên miệng cho Loan
- Muốn gì đây?!- Loan gắt gỏng
- Anh biết ở buổi tiệc em chưa ăn gì mà. Đừng bướng, không ăn không khéo sẽ đau dạ dày
- Không cần anh quan tâm
Vì sao đã bắt cóc lại không bịt miệng Loan lại?! vì chúng biết tính cách của cô. Không thích la hét nhiều lời. Không chừng lại có suy nghĩ rằng mình sẽ tự mình ra khỏi đây. Trời đã sẫm tối
Vy hóng mát bên ngoài tiếp tục ngắm nghía mảnh giấy này. Ba cụm từ này nghĩa là gì. Khi bắt Loan đến đây cô không hề có chuẩn bị gì cả. Chỉ là thuận thì túm thôi. Từ trước đến giờ Loan không hề có bấy cứ sơ hở nào về cuộc sống của mình. Vì thế thật khó để có thể tìm ra được điểm yếu của cô. Vy bất lực trầm ngâm suy nghĩ. Ngôi nhà này được xây gần bờ vực và dưới đó chính là biển. Rơi từ trên này xuống không biết có toàn mạng hay không?!
Toàn mạng??
Rút điếu thuốc và châm lửa. Vy nhả ra làn khói vụt bay đi theo cơn gió thoảng. Từ đằng sau Bình lao đến quấn lấy eo Vy nhẹ nhàng cắn vành tai đang lạnh toát. Thân nhiệt hai cơ thể lập tức nóng lên
- Em có thức ăn gì không?! Để con tin chết đói không phải ý hay
- Nó không sống được bao lâu nữa đâu
Bình giật mình
- Vậy lời nói...
- Đây đâu phải lần đầu em thất hứa
Bình gật gù. Cả Vy và cả ông của Vy từ trước giờ chưa hề giữ lời hứa với ai. Cũng không hẳn, mười lời hứa chín mà thôi. Nhưng ẩn ý trong câu nói đó là gì?! Không được bao lâu nữa, chẳng nhẽ là giết đó chứ
- Em định giết con tin à
- Đúng vậy!!
Cánh tay Bình cứng lại. Anh nhẹ nhàng thả lỏng người sau đó tiếp tục lắc lư theo cơ thể Vy rồi hôn lên má...
Điện thoại không có, giày cũng không. Nếu bây giờ có thoát ra ngoài cũng khó mà chạy xa được. Trời cũng đã tối nếu đi bậy không may bị lạc thì khốn, không chừng thành người rừng mất. Ở đây hiện giờ không có thứ gì thuận tiện cho việc trốn thoát cả. Còn chiếc giày cuối cùng, Loan bực tức lắc chân, nó lập tức văng xa ra ngoài cách chiếc ghế cô ngồi ba mét
- Hừ!!
Trách ai bây giờ, tại mình quá bất cẩn
Vy từ bên ngoài đi vào. Nhìn thái độ của Loan cô cười nhẹ. Bắt cóc mà vẫn ung dung quá nhỉ. Rất tiếc nơi này chẳng có thiết bị điện tử nào cả. Cái Hacker như Lân có là thần tiên cũng không thể tìm ra được nơi này nhanh trong vòng ba ngày đâu. Tất cả mọi điện thoại máy tính đều đã tắt nguồn ngắt kết nối với máy chủ. Cô cười đắc ý
- Cậu đang chấp nhận sự thật sao?! Loan!!
Loan nhìn Vy sao đó quay mặt sang hướng khác mắt nhắm nghiền lại
- Chưa thấy đứa đầu sỏ bắt cóc nào lại ngu đến nỗi để lộ mặt ra như thế. Để tôi ra khỏi đây thử xem!! Cậu chắc chắn sẽ lại vào tù
- Cậu nghĩ rằng mình có thể an toàn ra khỏi đây
- Đừng khinh thường bất kì ai
Chát!!
Bị chửi là ngu thì ai lại không tức. Càng đối với người tính khí thất thường như Vy lại không thể chịu nổi
Bỗng nhiên Loan cảm thấy nhói nhói ở cổ. Cô nhìn xuống, chiếc chìa khóa mất rồi
- Chìa khóa đâu!
- Cái gì chứ?!
- Chìa khóa đâu- Loan hét!! Đây là thứ còn lại của chị Tuyết Nhi. Chị ấy muốn nhờ Loan làm gì đó
- Mày nghĩ là tao sẽ để nó nằm yên trên cổ mày hay sao
Vy trợn tròn mắt nhìn Loan sau đó hạ giọng nói
- Mày nghĩ rằng mày có thể sống sót cho đến ngày anh mày đến đây?? Hahaha đồ ảo tưởng
Đúng với phản ứng mà Vy mong đợi, Loan giật mình mắt nhìn tứ hướng lộ rõ vẻ bối rồi khôn lường. Vy chắc chắn không phải đang nói dối. Đối với một băng đảng xã hội đen như thế thì điều này rất dễ trở tay. Tay chân Loan bất giác run lên. Cô cố gắng nắm vào thành ghế thật chặc để biểu hiện này không lộ ra ngoài. Như thế sẽ trở thành trò cười mất
- Đến giờ rồi, ta về thôi nào Vy- Đó là giọng của Bình. Không ưa cho lắm nhưng coi như anh ta đang cứu mình vậy
Bây giờ Vy và Bình phải về nhà để giảm bớt sự nghi ngờ từ phía Bảo. Dù không tuyệt đối nhưng cũng được đôi chút. Đậu xe vào gara hai người nhanh chóng đi vào bên trong. Cả gia đình đang dùng bữa tối nhưng lại thiếu vắng hình bóng một người. Lân đã đi đâu mất rồi. Vy nhếch miệng ngồi vào bàn cùng với Bình
- À... Lân và Loan... sao lại không thấy hai người họ nhỉ
Bảo phân vân không biết những gì mình nghi ngờ có đúng hay không. Từ khi trở lại đây Vy đã rối rít bảo anh đi tìm thằng bé con chị Tuyết Nhi. Chẳng phải nó đã chết?? Đúng thật là Loan có liên quan đến chuyện này nhưng cô đâu hề gây thù chuốc oán với Vy. Không có chuyện như anh đã nghĩ đâu. Nhưng về phần của Bình... không đen tối đến mức bắt Loan để chuộc tiền chứ
- Loan bị bắt cóc... Lân hiện tại đang cố tìm các biện pháp để cứu Loan về một cách an toàn
- Cái gì?!- Vy giật mình nhảy dựng cả người- Loan bị bắt cóc?? Sao lại như vậy? Thế bây giờ tin tức thế nào rồi. Loan... cậu ấy ổn chứ
- Ổn? Cái này không thể dám chắc được. Chúng có liên lạc nói địa chỉ và số tiền cần đưa nhưng lại không nói rõ thời gian
- Sao lại như vậy?! Gọi lại xem sao. Có thể như thế ta sẽ lần ra được vị trí của chúng
- Chúng khóa sim rồi. Bây giờ chỉ cần đợi
Bữa cơm xảy ra rất suôn sẻ. Trên khuôn mặt của Vy không lúc nào quên biểu hiện sự lo lắng. Bảo vẫn còn rất tin tưởng cô cơ mà. Vy cười đắc ý đi lên phòng
Bên phía Loan, cô vẫn im lặng nhìn ngắm xung quanh. Chắc không ai nhận ra sự sợ hãi bối rồi trong đôi mắt ấy. Bây giờ cô muốn sống hơn bao giờ hết. Vẫn còn chiếc điện thoại cô nhét trong áo lót. Nếu bây giờ có thể đi đến nơi nào đó kín đáo là có thể
- Tôi... muốn đi vệ sinh... được chứ?!
Tên canh gác từ bên ngoài đi vào. Ánh mắt hắn có vẻ bối rối, bây giờ đâu thể liên lạc bằng điện thoại. Nơi này lại không có phụ nữ, ngoài cách nào khác phải cởi trói. Hắn phân vân sau đó choàng tay mở trói. Không như các phản ứng mà hắn thấy trong phim là nữ chính sẽ tỏng tay mà chạy đi mất. Còn Loan, cô xoay cổ tay mình sau đó uốn lắc thân thể
- À... cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu
- Cô không có ý định bỏ trốn??- Hắn hỏi- Trước giờ tham gia bắt cóc bao nhiêu lần chưa thấy trường hợp này bao giờ
Loan phì cười
- Nếu tôi trốn đi trong tình cảnh này thì rất tổn hại. Tôi không có giày, đây là rừng núi và bên cạnh đó là biển... và nơi này đâu phải coa một mình anh. Đối với cô chủ của anh thì tôi là con tin quí như kim cương. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ không để vài ba người ở lại đâu
Loan nói đúng. Nơi này có tất cả mười lăm người và toàn là những bậc sĩ cấp cao đai đen (ý chỉ giỏi về các chiến thuật tác chiến). Chỉ cần như thế đủ để biết là cô gái này quan trọng đến mức nào
- Tôi chưa từng thấy tên bắt cóc nào lại nói chuyện với con tin như thế cả. Anh đâu phải là người không có lương tâm. Đúng không?!
Anh ta im lặng rồi lên tiếng
- Nhà vệ sinh ở phía cánh phải ngôi nhà
Loan miểm cười cảm ơn rồi rời đi ngay. Anh ta biết, trong nhà vệ sinh này chỉ có một lỗ thông gió rất nhỏ. Không phải muốn trốn thoát là được. Vả lại chiếc váy đó không có túi, áo khoác cô lại ở đây. Không còn khả năng nào cả. Anh yên tâm cho đến khi Loan mở cửa ra bên ngoài
- Cảm ơn cô
Loan không hiểu, cảm ơn về việc gì??
Sáng hôm sau, rất sớm Vy và Bình đã đến. Ra khỏi xe đóng cửa lại cái rầm. Vy tự hỏi không biết tụi này làm ăn ra sao rồi. Đến khi trông thấy Loan gà gật trên ghế, cô thở phào nhẹ nhõm
- Cả ngày hôm qua cô ta có gì không?
Là chàng trai ấy, là người mà Vy rất tin cậy. Không phải vì anh ta trung thành mà là vì những gì mà anh ta đã trải qua. Bố anh thiếu nợ đảng một khoảng tiền... và thế đấy. Tứ chi bây giờ còn tam, anh không muốn bố phải khổ thêm nữa, số tiền đó là ông muốn cứu vãng dòng họ thôi. Quả thật bây giờ ông ấy sống sung sống sướng nhưng vẫn còn đe dọa về nhiều mặt. Chúng chọn anh vì anh có khả năng tính toán lãnh đạo tốt. Anh đi theo con đường này chỉ là bất đắc dĩ thôi. Anh ta hít thở nhẹ trả lời
- Không động tĩnh
Loan mở to mắt. Cô nhẹ nhàng ngẩn đầu cho tóc rời khỏi khuôn mặt mình. Điệu bộ như vừa mới tỉnh giấc. Thời gian bây giờ điểm ba giờ sáng. Ồn ào quá, cô không ngủ được. Ngay cả khi ở nhà cũng là phòng cách âm. Nhưng chàng trai này sao lại bao che cho cô chứ?! Đúng thật, người này là người tốt
Vy quyết định giải quyết nhanh gọn lẹ. Khi Loan vừa ngẩn cao đầu liền lấy nước tạt thẳng mặt. Tay kia nắm một nhúm tóc bật ngược dâud cô ra sau
- Mày đã biết được gì hả Loan?- Giọng Vy nhỏ nhẹ như đang dỗ nạt con nít- Nếu mày không muốn xuống suối vàng với mẹ mày thì mau nói
Loan im lặng nhắm mắt chịu đựng cố không để nước chảy khỏi khóe mắt. Cô sợ nhất là cái chết, nó rất đáng sợ. Nó khiến ta đau đớn về thể xác nhưng lại khiến những người thân bạn bè đau đớn về mặt tinh thần. Chỉ một mạng người mang biết bao nhiêu đau thương. Cảm giác đó cô thấu hiểu, thật sự không muốn ba hay anh hai phải hứng chịu cảm giác ấy lần nữa. Nhưng tính cô từ trước giờ luôn như thế,một khi chưa tìm ra được sự thật cuối cùng thì có chết cũng sẽ không khai. Vì chỉ cần một bước sai sót thì mọi chuyện có thể liên quan đến mạng người
Sự im lặng khiến Vy càng ngày càng điên tiết. Thả tay khỏi tóc Loan Vy đi lại phía chàng trai lúc nãy chộp lấy cây súng gài đạn và...
Bang!!
Viên đạn ghim vào đùi phải. Lúc này Loan đã thật sự khóc. Cô cứ cúi đầu nhưng vẫn giữ yên sự im lặng ban đầu. Nhìn thấy như thế Vy cười nham nhở nghĩ rằng mình đã thành công
- Loan à, Cuối cùng cũng cam chịu rồi nhỉ. Mau chóng nói ra xem nào. Nếu không... thì mày sẽ chết thảm lắm đó. Tao sẽ đâm chết mày à không, bắn chết mày sau đó gài bom lên cơ thể mày và cho mày banh xác. Bùmmmm... Sao hả, sẽ rất đẹp đó. Ngày mai tao sẽ trở về và lấy một quả bom đến nhỉ...
Loan thương tâm cúi đầu không dám bật tiếng khóc thành tiếng mà chỉ dám thút thít khe khẽ. Cô nhớ lại cái lần mình trải qua cảm giác sợ hãi khi phải đứng giữa ranh giới sống và chết, nó rất khủng khiếp. Vào lúc cô đang bị thần chết kéo đi thì mẹ người mẹ yêu quí đã mất đó kéo tay cô khỏi thần chết và... quay lại thế thế giới hiện tại. Đây là mạng sống mà mẹ cô đã để lại, nếu tuột mất lần nữa thì xuống suối vàng cô biết ăn nói ra sao
"Mẹ ơi... cứu con"
Trong bãi đậu xe không có người canh gác. Sau khi quan sát xung quanh kĩ càng Bảo mới dám chui ra khỏi cóp xe. Thật không ngờ chính Vy là đầu xỏ của băng bắt cóc. Anh quên mang theo điện thoại rồi. Chạy vào bên trong thì đập vào mắt Bảo là Loan đang ở chính diện. Loan đang khóc, anh nhìn mà đau đến xé lòng
- Cởi trói chân và bụng cho nó
Chàng trai đó nhanh chóng làm theo. Đôi tay run run, anh chợt cảm thấy có thiện cảm với Loan
Dám chắc rằng dây trói đã được cởi bỏ, Vy vẫn núm lấy tóc Loan kéo ra ngoài. Bảo đã chuồn đi trước. Loan bị kéo đi không thương tiếc ra ngoài miệng vỏm đá. Chỉ cần nhắm mắt bước thêm vài bước đảm bảo sẽ chầu diêm vương ngay. Cô bịVy bắt ép để ngìn xuôang dưới. Rất sâu và rất cao, nhìn từ độ cao như này mà vẫn có thể thấy được những vọc đá lỏm chỏm. Không biết khi rơi xuống sẽ như thế nào
- Mày nhìn đi- Vy hét- Nếu mà còn ngoan cố tao không chắc tay mình sẽ giữ mày mãi đâu
Loan nhìn xuống phía dưới cả người run cầm cập. Cô mắc rất nhiều chứng sợ. Như hiện giờ cô cảm thấy sợ độ cao hơn bao giờ hết. Cô đã chọc giận Vy đủ rồi, bây giờ chắc cậu ta sẽ không thương không tiếc mà giết cô đâu. Nhưng không lẽ Vy không sợ những thứ mà cậu ta đang tìm kiếm sẽ đổ sông đổ biển hay sao?! Trong lòng cậu ta Loan như đang giữ chìa khóa của đại cuộc. Chẳng nhẽ Vy lại cho rằng chìa khóa đã ở đây. Đến khi mạch suy nghĩ bị cắt đứt, Loan nhận ra mình đang đứng ở rìa mỏm đá
- Có muốn nói lời gì cuối cùng không??
Cô vẫn đứng đó nhìn mọi người bằng con mắt vô hồn, sâu thẳm. Sau tất cả những gì đã xảy ra một ngày qua Loan chân thành nhìn chàng trai đã nói dối Vy về một chuyện rất cỏn con nhỏ nhặt. Anh ta cũng như thế, luyến tiếc nhìn Loan dương ánh mắt buồn. Anh ta như muốn xin lỗi vì đã để cô lầm vào bước đường cùng như thế này. Không sao, Loan cười nhẹ. Cuộc đời của một con người luôn có ngac rẻ và những nơi bế tắt khó biết trước được. Nhưng như vậy có phải quá sớm hay không
Hấp!!
Vy đưa tay đẩy mạnh. Loan không điểm tựa ngã xuống. Trên môi, nụ cười vẫn nở. Cô nói chỉ một câu khiến Vy thất thần quì gối giơ tay muốn níu giữ ai đó lại
- Chuyện gì vậy Vy?! Mọi chuyện bây giờ chỉ cần về đó và mở két sắt thôi
- Có đến hai chiếc chìa khóa. Đây là chìa ở bên trong- Vy nói mà mặt méo mó biến dạng. Kuôn mặt đau khổ tiếc nuối như mình vừa làm phải một chuyện hết sức sai lầm đã tưởng tượng- Nó chết rồi!! Loan chết rồi... vậy chiếc chìa khóa thứ hai đang ở đâu. Thằng bé... có còn sống không??
Nhìn vẻ mặt trắng xanh tái nhợt như thế này của Vy, Bình có chút chột dạ hỏi thăm vài điều. Tại sao anh theo Vy trong khi người anh muốn dây dưa là Loan?? Không giống Hoàng Nhật Bình thường ngày chút nào. Anh cũng một lòng muốn tìm ra được chìa khóa và mở được két sắt đó...
***
Sau bao nhiêu tiếng hì hục không ngủ, bây giờ Lân mới rãnh rỗi nhìn điện thoại mình sáng đèn. Đôi mắt đang mơ màn muốn cụp xuống lập tức sáng lên
- Ba!!
Nhưng ba anh có vẻ không để ý lắm. Ông già sức yếu rồi. Thức đến được giờ này có thể nói là kì tích đó chứ. Không chừng ngày mai anh phải đến bệnh viện một chuyến
Anh nắm lấy điện thoại cắm vào máy tính riêng của mình bắt địa chỉ IP theo số điện thoại vừa gửi đến cho anh. Đó là Loan, là số điện thoại dự phòng mà nhỏ luôn mang theo trong chiếc áo lót. Anh có vẻ không hài lòng vì như thế em gái mình sẽ rất khó chịu. Nhưng nhờ nó lại có thể giải quyết đuọc chuyện đại sự như thế này. Một lần anh phải cảm ơn cái tính ngang bướng không nghe lời của Loan
Ting!!
Âm thanh nhẹ nhàng trầm uất vang lên báo hiệu mọi thao tác đã hoàn tất. Lân nhìn màn hình mà hai mắt đã to muốn to hơn nữa lập tức muốn rơi cả tròng ra ngoài. Vị trí hiện tại của Loan là đang chơi vơi lềnh bềnh dưới biển. Dưới mỏm đá đó không nhúc chích. Nhìn dấu chấm đỏ cứ an tọa ở đó, Lân không thể nào chịu nổi gọi ba anh dậy điều động cảnh sát đến vị trí mình chỉ định