" Tiều Nhan Tức, đến Cổ Phương tự ở Liên quốc giúp ta. Ma tộc thừa cơ đánh lén, Pháp Hải đã bị trọng thương, báu vật của thủy tộc sắp vào tay của Ma tộc. Đến đây ngay. "
Tiều Nhan Tức vẻ mặt nghiêm trọng quay sang nhìn Tịch Nhiên.
" Cổ Phương tự bị Ma tộc đánh lén, ta phải đến đó ngay, muội về lại Phượng tộc cùng Nhị thống lĩnh, giải quyết xong ta sẽ đến ngay. "
Chưa kịp để Tịch Nhiên hiểu rõ tình hình thì Tiều Nhan Tức đã dịch không đi mất. Chỉ tốn chút thời gian đã đến Liên quốc. Nhị thống lĩnh thấy Tiều Nhan Tức đã đi nên dùng thuật trói, trói Tịch Nhiên lại.
" Ngươi làm gì vậy? "
Tịch Nhiên giãy giụa, Nhị thống lĩnh thở dài.
" Người có phải Lạc Ngư Phi không? Tại sao lại không về Phượng tộc? "
Tịch Nhiên im lặng, nàng đoán có lẽ đây là lí do mà Mao Bất Di đi theo nàng.
" Ta là Tịch Nhiên, chẳng lẽ ai có dung mạo giống với công chúa các ngươi thì đều là Lạc Ngư Phi ư? "
Mao Bất Di nhếch môi, hắn lắc đầu.
" Đợi ta đem ngươi về lại Phượng tộc, đến trước Tủy Khí Huyết, kiểm tra một lát sẽ biết thôi. "
" Mao Bất Di, rốt cuộc tại sao ngươi phải đem Lạc Ngư Phi về lại Phượng tộc? "
Mao Bất Di im lặng một lát. Lên tiếng.
" Lạc nhị công chúa sau này chính là Phượng Đế của tộc ta, Phượng chủ chỉ là chức vị tạm thời. Tộc ta không thể không có người đứng đầu, vị trí Phượng Đế vẫn luôn để trống. Chỉ có Nhị công chúa mới xứng thôi. "
Lạc Ngư Phi bao năm qua luôn ở Thiên tộc, chuyện ở Phượng tộc không phải chuyện gì cũng biết. Về vị trí Phượng Đế vì sao để trống thì nàng không rõ, chỉ nghe Nhan Tức nói lại xưa nay Phượng Đế chỉ khi có Cửu Diệm Chi Hỏa, sức mạnh hỏa lực hùng cường, bảo vệ được cho Phượng tộc mới được kế thừa. Phượng Đế đời trước là Nhật Quang Thần tôn nhưng từ khi Thần tôn qua đời thì vị trí ấy luôn để trống. Lạc gia được các trưởng lão ủng hộ lên làm Phượng chủ, tạm thời cai quản Phượng tộc, chờ người kế thừa.
" Vậy tại sao ngươi cứ khăng khăng là ta? "
" Vì ta cảm nhận được Hỏa khí của ngươi. "
Không ngờ hỏa khí của nàng mạnh mẽ như vậy, tuy luôn dùng linh khí của Hoa giới nhưng dù sao nàng vẫn là Phượng hoàng, hỏa khí lớn mạnh là điều dễ hiểu. Thân phận này quả như lời của Trình Tranh nói, giấu cũng không giấu nổi.
" Thả ta ra đi. Lần này về Phượng thành, ta muốn làm rõ vài chuyện. Bất Di, giúp ta giấu đi hỏa khí, đợi khi nào làm xong việc, ta sẽ đến gặp mẫu thân. "
Mao Bất Di mỉm cười, hắn quả nhiên không nhận nhầm. Hắn cởi trói cho nàng. Hai người bay vào Phượng thành, Tịch Nhiên đeo một lớp mạn che, dùng thuật dịch dung, một thuật của Bách Ưu Độ mà Tiều Nhan Tức từng dạy nàng. Thuật này đã dùng, người khác sẽ khó mà phát hiện ra.
Dừng lại ở phủ Phúc Thanh, phủ đệ của Mao Bất Di.
" Ta chuẩn bị cho người gian phòng, người tạm thời ở lại chỗ của ta. "
Tối hôm đó, Mao Bất Di ngồi ở bên ngoài phòng của Tịch Nhiên rất lâu rất lâu. Hắn dường như mang đầy tâm sự, mỗi tiếng thở dài đều là chuyện khó mà nói rõ. Hắn chưa từng cảm thấy nặng nề như vậy, rõ ràng hắn cũng không muốn để cho điện hạ về lại Phượng thành nhưng người đã quyết, muốn giữ cũng không giữ nổi, thôi thì đành để người đến. Hắn vốn muốn hỏi rõ rồi sẽ thả điện hạ đi, để người về lại Hoa giới, cho dù có là Phượng Đế hay không cũng không quan trọng nữa, đối với hắn, chỉ cần điện hạ an toàn, có lấy mạng hắn cũng chẳng sao. Bất Di luôn mang trong mình một tơ tâm sự, hắn sợ rằng nếu như người đó quay lại, hắn sẽ chết. Nếu như nàng ấy thì hắn thì khi hắn chết thì nàng ấy phải làm sao đây, hắn càng không muốn để nàng ấy rời đi, hắn điên rồi, hắn thật sự không biết bản thân nên làm cái gì nữa.
Tịch Nhiên ở trong phòng cực kì rối rắm, nàng nhớ đến lời của Ô Ma từng nói, nếu nàng lịch kiếp thành công thì sẽ có thể luyện thành tầng thứ chín của Cửu Diệm Chi hỏa, há chẳng phải sẽ là Phượng Đế tương lai hay sao. Năm đó khi nàng lịch kiếp, con rối Phạm Lai kia, lẽ nào có người hại nàng, không muốn nàng đột phá tầng thứ chín chăng. Nghĩ mãi nghĩ mãi, nàng vẫn không biết nên nghi ngờ ai, nên tin tưởng ai. Trong lúc suy nghĩ chồng chất thì bên ngoài có con hồ điệp mình phát sắc quang, bay vào. Tịch Nhiên đưa tay ra đón lấy, là thư của Tiều Nhan Tức.
" Phi Phi, ta tạm thời ở lại Liên quốc vài hôm, không thể đến Phượng thành ngay được, nếu gặp chuyện hãy cầm lấy Hồ Điệp, nắm chặt lấy nó, vận chuyển linh khí, tức khắc sẽ đến chỗ của ta. "
Con hồ điệp kia tan biến, để lại trên bàn một Hồ Điệp khác, nó mang một thân kim quang lấp lánh, Tịch Nhiên thở dài, nàng cũng không ngờ Nhan Tức sẽ không ở đây. Nàng còn muốn cùng Nhan Tức đi dạo hội ở đây một lần. Chỉ tiếc, chàng lại ở Liên quốc mấy hôm.
Tịch Nhiên nằm trên giường lăn qua lăn lại, vẫn là ngủ không ngon. Mấy hôm trước có Nhan Tức đốt hương, ngồi bên cạnh vỗ về nàng, dường như sắp thành thói quen luôn rồi. Mặc một lớp áo mỏng tanh, Tịch Nhiên mở cửa ra thì bên ngoài lại có tuyết rơi. Nhớ kĩ lại, ngày nàng tiêu tán ở Phượng Thiên đài, khi ấy tuyết rơi trắng xóa, chỉ có nàng là máu nhuộm cả châu thân. Bây giờ nghĩ lại, lòng của nàng không khỏi lạnh đi. Đưa mắt nhìn ra bên kia, nàng thấy Nhị thống lĩnh đang ngủ say trên ghế đá, người dựa vào bức tường phía sau. Trong trí nhớ của nàng, Nhị thống lĩnh dường như chưa từng mang dáng vẻ ưu tư như vậy bao giờ cả. Nghe thấy tiếng bước chân của Tịch Nhiên, Bất Di mở mắt tỉnh dậy, hắn gật đầu cung kích với nàng, dẫu cho có là ai thì trong mắt hắn, nàng vẫn là điện hạ của Phượng thành này.
" Ngươi sao không về phòng đi? "
Hắn lắc đầu.
" Ta ở đây bảo vệ người. Còn người, sao không ngủ đi? "
Tịch Nhiên ngồi ở đối diện với hắn.
" Không có Nhan Tức bên cạnh, ta ngủ không đặng. "
Hắn có chút bất ngờ rồi lại thôi bất ngờ.
" Người thích Thái tử à? "
Nàng có chút bất ngờ, đúng là thế thật nhưng không phải là dễ đoán thế chứ.
" Sao ngươi biết? "
" Vì người trước nay chưa từng ngủ không ngon vì một người, cũng chưa từng nhìn ai bằng ánh mắt đó. "
Ánh mắt?
Nàng nhìn Nhan Tức với ánh mắt thế nào?
Dịu dàng hơn ư? Hay là mang theo nhiều chân tình hơn?
Ánh mắt làm sao nói rõ tình yêu cơ chứ?
" Mắt ta làm sao? "
Bất Di cười cười.
" Yêu, người có thể giấu ở hành động, giấu ở lời nói nhưng không thể giấu ở ánh mắt. Cũng giống như cách ta đến bên cạnh Đàm nhi. Ta yêu nàng ấy, không ngại dùng ánh mắt nhìn mãi về phía nàng ấy như thể đã nói với mọi người rằng, ta yêu nàng ấy. "
Lời hắn nói cũng chẳng sai, chả trách vừa nhìn qua cách hắn nhìn Bách Lý Y Đàm nàng
đã ngờ ngợ ra rằng, hắn thích nàng ấy.
" Vậy ngươi thấy Nhan Nhan có thích ta không? "
Hắn lại thở dài.
" Thái tử chỉ yêu thiên hạ. Người yêu ngài ấy thì sẽ phải chấp nhận một điều rằng, sẽ có một lúc nào đó ngài ấy sẽ từ bỏ người mà bảo vệ thiên hạ của ngài ấy. "
Tiều Nhan Tức xưa nay đúng là chỉ yêu thiên hạ mà thôi. Chàng cũng từng nói rằng
" Thân là tiên gia, từ khi sinh ra đã phải bảo vệ chúng sinh thiên hạ, không cần biết đó có phải là việc bản thân làm nổi hay không, chỉ biết đó là trách nhiệm. Là trách nhiệm của Thần tiên. "
Nàng liền cười, nhìn Mao Bất Di đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn hắn liền đảo mắt sang chỗ khác.
" Không sao, ta sẽ cùng huynh ấy bảo vệ thiên hạ. Đâu nhất thiết phải là chàng chàng thiếp thiếp bên nhau chứ, chỉ cần có chung ý nghĩ, có chung mục đích cũng đủ rồi. "
Mao Bất Di nghe thấy lời nàng nói liền cảm thấy có chút nực cười. Nàng thay đổi rồi, Lạc Ngư Phi của trước kia là một cực kì cố chấp, năm đó vì một Phạm Lai mà gieo mình xuống Vong Xuyên, nay lại xem như không, cứ thể chưa từng có Phạm Lai nào cả.
" Người thay đổi rồi. "
Đúng, nàng bây giờ vừa là Tịch Nhiên vừa là Lạc Ngư Phi. Chỉ là Ngư Phi có quá nhiều thứ cần phải đặt trên vai cũng có quá nhiều thứ cần phải bận tâm. Chỉ có Tịch Nhiên vô ưu vô lo hoặc Ngư Phi của Thiên tộc, được thương yêu chiều chuộng cũng không sinh ra tính khí thất thường. Vẫn là Thiên tộc tốt nhưng Phượng thành vẫn là nhà của nàng.
Hoa tuyết rơi một lúc một nhiều, gió đông thổi đến khiến người ta xuýt xoa vì cái lạnh thấu xương thấu tủy này. Cảm giác ấy cứ như vừa mới xảy ra, hơn trăm roi Tâm Hỏa vút lên người nàng đau đến không thiết sống nữa, từng chút từng chút mà bào mòn thân thể của nàng. Mẫu thân của nàng khi ấy lạnh lùng biết bao, tuyệt tình biết bao.
" Chọn đứa lớn hơn. "
Câu nói ấy cứ quanh quẩn, bám lấy nàng. Sống lại thì sao mà chết đi thì sao? Vẫn là không thể thay đổi được gì. Giá như nàng có thể như a tỷ, sớm chiều bên cạnh mẫu thân, ngày ngày kề cạnh, yêu thương quan tâm, thế phải chăng người sẽ yêu nàng thêm một chút không?
Mao Bất Di nhìn thấy dáng vẻ lúc cười lúc ủ rủ của nàng thì không khỏi chán nản. Hắn bao năm qua luôn không thể quên đi cảnh tượng nàng nằm trong lòng của Tiềm Trúc, từ từ tan biến, khi ấy ngỡ như mọi thứ sụp đổ. Kể từ ngày ấy, Tam thống lĩnh đã ít nói lại thêm lạnh lùng, hắn nhốt mình trong phòng, mãi không chịu ra, trong ba người họ ai mà không rõ. Đối với sự ra đi bất ngờ của điện hạ, ai cũng khó mà chấp nhận nổi. Ngày ấy, Mao Tống Tuyệt quỳ xuống cầu xin, dập đầu đến chảy máu chỉ vì muốn Phượng chủ thu về ít khí tức còn xót lại của nàng, Mao Đông Đạo oán hận nhìn cung tì kia như thể muốn xé xác nàng ta ra, hận không thể moi tim rút gân, đem nàng ta lên lôi đài, để nàng ta ném chịu từng trận đạo lôi vũ. Mao Bất Di ở một bên im lặng bất động, hắn nắm chặt lấy nắm tuyết trong tay, nước mắt lẳng lặng rơi xuống. Tiềm Trúc càng thêm muôn phần khổ sở, nàng ấy hai tay xiết chặt vào nhau, đến nổi máu chảy đỏ cả tay, dáng vẻ vạn phần tuyệt vọng.