" Không được để hắn về Ma tộc. Hiểu ý ra chứ? "
Nói rồi nàng ấy liền lao đến, Nhan Tức liền dùng dây Cầm Ma trói hắn lại, một bên ngăn cản Thanh Kiều.
" Trước hết áp giải hắn về Ma tộc đã. "
Thanh Kiều có chút không cam tâm, nàng giao tên đó cho Tiều Nhan Tức, chỉ thấy chàng tạo ra một thuật ấn, giữa không trung xuất hiện một vòng ánh sáng hút Tất Cô Tuyệt đi mất.
" Pháp Hải, hắn vẫn đang bị thương. "
Nói rồi Thanh Kiều chạy vội đi tìm Pháp Hải. Tiều Nhan Tức tò mò về người tên Pháp Hải này vô cùng, có thể để Thanh Kiều quan tâm lo lắng như thế ắt hẳn phải rất quan trọng. Chỉ thấy Pháp Hải đang ở trong một vòng kim quang, xung quanh hiện ra thủy khí trị thương. Mép môi hắn còn có vệt máu, Tiều Nhan Tức nhìn thấy liền độ ít linh khí, giúp hắn một tay.
" Pháp Hải, ngươi sao rồi? "
Thanh Kiều lo lắng nhìn hắn.
" Hắn không sao đâu, ngươi lo một sư thầy ư?"
Nàng im lặng không đáp, chỉ thấy rõ ánh mắt lộ ra vẻ bất an vô cùng. Nửa khắc trước, trong lúc Thanh Kiều còn bận nghe kinh Phật thì bên ngoài truyền đến tiếng hét thảm thương. Nàng đi ra ngoài đã nhìn thấy Tất Cô Tuyệt trong tay cầm theo Kỉ Ân Tầm, uy lực vô song, Pháp Hải đấu cả buổi cuối cùng vẫn bị đánh bay ra xa. Nhìn thấy thế nàng liền viết thư truyền cho Tiều Nhan Tức truyền đi. Tất Cô Tuyệt nhìn thấy Pháp Hải đã bị thương nên bèn muốn đến trước Phật điện, Thanh Kiều lấy ra Thương U thích chặn đường Tất Cô Tuyệt.
" Lại là nha đầu nhà ngươi, cút. "
Hắn tỏ ý không muốn day dưa với nàng.
" Đả thương Pháp Hải, giết. "
Nói rồi nàng liền lao đến, đánh với hắn một trận, không lâu sau thì Tiều Nhan Tức liền tới.
" Nhan Tức, ngươi đến chậm thật. "
Thanh Kiều trách móc Tiều Nhan Tức.
" Ta đang đến Phượng thành, nhìn thấy thư của ngươi liền đến, còn muốn nhanh cỡ nào?"
Chỉ thấy cô nương ấy ngồi xuống bên cạnh vòng kim quang, lẳng lặng đợi Pháp Hải. Tiều Nhan Tức vẫn đang truyền linh khí cho hắn. Chốc sau, hắn từ từ mở mắt, Nhan Tức thu linh khí lại, nhìn sang Thanh Kiều.
" Tỉnh rồi đó. "
Thanh Kiều đi đến đứng nhìn hắn một lượt, thấy hắn không sao liền khoanh tay rời đi, Tiều Nhan Tức cũng đi theo sau.
" Nếu đã xong rồi thì ta đi trước, a đầu còn đang đợi ta. "
Tâm trí Thanh Kiều có chút lỡ đễnh.
" Ở lại vài hôm, giúp ta tu sửa kết giới cho pháp bảo trấn tự đã. "
Cũng không đợi Nhan Tức đáp lại thì nàng đã biến mất theo làn sương màu xanh. Pháp Hải đứng dậy, đi đến cúi đầu hành lễ với Tiều Nhan Tức.
" Đa tạ Thái tử đã ra tay cứu giúp. "
Chỉ thấy Nhan Tức im lặng, chàng nhìn thật kĩ Pháp Hải, cuối cùng lại nở nụ cười đầy ẩn ý.
" Trốn, ngươi trốn được không? Bỏ đi, chuyện của các người ta không muốn quan tâm. "
Câu này của chàng nghe rất giống với lời của Thanh Kiều năm ấy, chàng biết Pháp Hải ư?
" Thái tử, sau khi gia cố lại kết giới, phiền người hãy khuyên điện hạ rời đi, nay này nguy hiểm, không hợp với điện hạ. "
Chàng gật đầu, sau đó theo Pháp Hải đến Kinh Diệu các. Ở đây có kim quang linh khí dày đặc, Tiều Nhan Tức cảm nhận được thiên tháp đằng kia không phải là vật mà Nhân tộc có thể sở hữu. Nghĩ một chút cũng biết được lí do. Chàng nhìn thấy Thanh Kiều đang im lặng đứng ở đằng kia cách thiên tháp không xa nên chầm chậm đi tới. Sắc mặt Thanh Kiều không tốt, nhìn qua liền biết là có tâm sự.
" Làm đi. "
Tiều Nhan Tức tốn tầm nửa nén nhang mới gia cố xong kết giới và tăng thêm một lớp bảo vệ. Thanh Kiều thấy người đã làm xong việc nên chỉ im lặng đi ra ngoài. Pháp Hải thấy người đi liền thở dài. Tiều Nhan Tức im lặng một lát rồi thở dài.
" Xong rồi, còn tưởng là rất lâu mất hẳn mấy ngày, bỏ đi, ta đến Phượng thành một chuyến, sau đó sẽ về đây. "
Nói rồi chàng liền đi mất, sắc trời đã tối, Thanh Kiều ngồi ngay cửa của Kinh Diệu các. Pháp Hải đi ra, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hắn nặng nề đến lạ.
" Thí chủ, đa tạ đã giúp đỡ, ở lại đây lâu không tốt, ta vẫn mong..."
Thanh Kiều quay sang nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ cũng lạnh lùng, trong lúc chiến đấu với Tất Cô Tuyệt, nàng đã nhìn thấy thuật pháp của Pháp Hải là Thủy tộc, đến từ Nam hải. Mang theo lòng nghi ngờ đối với con người này. Là hắn đem Tì Thanh tháp đến đây ư? Hắn có mục đích gì? Hắn rốt cuộc là ai?
" Đuổi ta? "
Pháp Hải không dám nhìn thẳng vào mắt Thanh Kiều nên chỉ né đi.
" Bần tăng không có ý đó. "
Pháp Hải vẫn đứng phía sau Thanh Kiều.
" Đủ rồi, ta muốn đến Phượng thành một chuyến, Cổ Phương tự này ngươi hãy bảo vệ thật tốt, ta đi đây. "
Nhìn thấy Thanh Kiều bay đi, Pháp Hải mới thở phào một hơi, hắn nhìn về hướng trăng sáng kia, trong lòng có một tia sợ hãi khôn cùng. Chỉ mong, mọi thứ đều như hắn tính toán. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn có chút run rẩy như vậy.
Thanh Kiều chậm chạp bay về hướng Phượng thành, mỗi làn gió thổi qua đều khiến lòng nàng lạnh thêm vài tấc. Nàng nhớ ra hắn rồi, hắn vậy mà lại vì tránh nàng mà chọn đến nơi như vậy. Thanh Kiều từng xem hắn là thanh mai trúc mã, vô cùng tin tưởng, cực kì trân trọng, chỉ là những chuyện về hắn lại càng mơ hồ, dung mạo lẫn giọng nói đều trống rỗng. Một tấc một phân về hắn, nàng đều chẳng nhớ được gì cả, khi nghe thấy chuông gió rung lên trên đầu, tiếng lá xào xạc bên tay, tiếng thở dài của hắn, tiếng lòng đang liên tục than thở, liên tục cố gắng nhớ về bóng lưng ngày ấy của hắn. Ngày ấy nàng nằm trên cồn cát vàng, hắn trìu mến nhìn nàng, đôi mắt tựa như chứa cả thiên hà bên trong.
" Kiều nhi, ta đi đây. Muội sẽ nhớ nổi ta chứ? Sẽ không quên đi ta đúng không? "
Khi ấy tâm trí nàng mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy bóng lưng hắn ngày một khuất xa, ánh sáng chói lòa bao phủ cả châu thân, mỗi lời nói mỗi nụ cười đều dần đi vào dĩ vãng.
" Đồ xấu xa, ta sao lại quên đi ngươi chứ? "
Thanh Kiều cúi đầu dừng lại, nàng nhìn về phía Cổ Phương tự ở xa, lại nhớ về hình bóng của Pháp Hải, hắn vẫn như vậy, luôn muốn đẩy nàng ra xa, không muốn day dưa ưu phiền. Thanh Kiều thở dài. Trong tâm trí của nàng, bóng dáng của hắn chưa từng thay đổi, dường như là vậy. Hắn xưa nay rất cô đơn, chỉ thấy mỗi bóng lưng cũng đủ thấy lẻ loi cỡ nào.
" Tiểu muội muội, ngươi một mình sao? "
Khi ấy hắn dịu dàng, dễ gần, trên cồn cát nắng ấm xuân thanh, chỉ có nàng và hắn vui đùa kề cạnh. Chỉ tiếc, tất cả chỉ là hoa bay trước gió.
" Kẻ lừa đảo. "
Đời này kiếp này, Thanh Kiều không còn vị bằng hữu tên Thượng Cát nữa. Mãi mãi.