Bé Hạ và ** Long ở nhà rất ngoan, như nhận thấy Miên vất vả bận rộn chăm sóc cho bà, nên hai anh em cũng tự mày mò nấu cơm, dọn dẹp, còn phụ giúp cô chuẩn bị đồ bán, chỉ có hơn 3 tháng trôi qua, từ ngày rời xa vùng quê nghèo đó xuống thành phố lớn này, vậy mà cuộc sống của Miên có quá nhiều thay đổi, tính cách của cô cũng đổi thay, cô không còn yếu đuối, khóc lóc, cầu xin sự thương hại của người khác nữa, giờ đây cô có thêm bà cụ là gia đình của mình, bằng bất cứ mọi giá cô phải giữ được sự ấm áp trong ngôi nhà này.
Vì cần số tiền cho đợt xạ trị lần 2, Miên không thể chần chừ thêm nữa, cô nhờ ý tá chăm sóc bà cụ vào buổi tối, cô cùng bé Hạ tiếp tục nấu đồ và mang ra công viên bán, một buổi tối chỉ lời lãi được hơn hai trăm ngàn, nhưng đối với Miên đó chính là đồng tiền trân quý nhất, cô thương con gái, chỉ vài ngày nữa là tết rồi, vậy mà vẫn chưa có được niềm vui, chưa được đi học, vẫn chưa cắt đi ngón tay thừa cho con, càng nghĩ càng buốt lòng, thì ra suốt những năm qua, Miên chính là một người mẹ nhu nhược và ngu ngốc, trách bản thân có lớn mà không có khôn, từ bây giờ cô phải khác đi, từ bây giờ cô gái tên Miên Quê mùa kia, ngu ngốc kia, phải hoàn toàn biến mất.
Đêm đó Miên cho hai đứa nhỏ ngủ, cô đóng cổng nhà cẩn thận, lấy chiếc xe đạp tiếp tục hành trình lên bệnh viện, bà cụ có vẻ khỏe hơn đôi chút, bà bảo Miên ngồi xuống bên cạnh, thủ thỉ với cô.
- Vất vả cho con quá Miên à, đưa con về sống với bà, vậy mà bà còn mang thêm gánh nặng cho con nữa.
- Con không cảm thấy gánh nặng gì hết cụ ạ, cụ phải lạc quan lên, nhanh về bán hàng với con, chứ dạo này đông khách lắm, con với bé Hạ luôn tay luôn chân đấy ạ.
- Thế hả, bé Hạ mà cũng phụ giúp mẹ sao? chỉ tội cho con bé thôi.
- Con sẽ cố gắng, con không thấy khổ, chỉ cần cụ mau khoẻ thôi, con cũng có giúp được gì cho cụ đâu, tiền chữa bệnh cũng là tiền của cụ mà.
- Tiền nong quý thì cũng quý thật, nhưng tình cảm con người là thứ trân trọng trên hết, bà chỉ mong nhanh được về, phụ giúp con bán hàng, gom tiền cho thằng Long nó mổ mắt thôi.
- Vậy thì cụ phải gắng lên, trong ngõ nhà mình, mọi người cũng không còn hà khắc đâu cụ, mọi người còn góp tiền, gửi cho cụ chữa bệnh, cụ cứ yên tâm, chăm sóc sức khoẻ cho thật tốt cụ ạ.
Miên không dám nói cho bà biết sự thật rằng bà còn đến 4 lần xạ trị nữa, thì bệnh tình mới thuyên giảm, lúc đó may mắn thì bà tiếp tục sống thêm được 5 năm, còn nếu như không may mắn, ông trời không thương cô có thể sẽ mất bà cụ mãi mãi, điều gì càng cố giấu, thì lại càng đau lòng, cổ họng nghẹn ứ, cô sẽ chịu đựng 1 mình chuyện này, cô không thể gây thêm áp lực cho bà, cô sẽ đợi cái ngày bà khoẻ mạnh rồi cô sẽ tính tiếp mọi chuyện.
Thời gian cứ vậy trôi qua, Miên vẫn chạy đôn chạy đáo giữa nhà và bệnh viện, cô được mấy vị khách uống nước giới thiệu việc làm thêm, Miên cũng nắm bắt cơ hội nhận thêm việc gấp phong bì về nhà làm, và bé Hạ chính là một trợ thủ đắc lực của cô, hai mẹ con thức đêm chăm chỉ làm việc, nhiều lúc bé Hạ vì mệt quá mà nằm ngủ thiếp đi trên đùi của Miên.
Cuộc sống chính là vậy, cả tuổi thơ của Miên chưa được một ngày hạnh phúc trọn vẹn, đến bây giờ lại để con gái chịu cảnh cực khổ, càng nghĩ càng rơi nước mắt, Miên chỉ dám khóc khi con gái đã ngủ say, khi màn đêm đã buông xuống, mang trọn tâm tư của cô mà nhào nặn.
Những ngày Tết cận kề, bà Gấm được bé Hạ tặng một chiếc mũ len mới, Miên mang vào viện cho bà, vừa đội lên đầu cho bà, cô vừa rơi nước mắt.
- Tóc cụ rụng hết cả rồi, đội cái mũ này vào cho đỡ lạnh.
- Thế mấy mẹ con mua sắm được gì cho tết rồi, hay cho bà về ăn tết cùng với, bà chán bệnh viện lắm rồi.
- Cụ cứ yên tâm ạ, con lo xong hết rồi, dạo này con bán được hàng, nhận việc về làm thêm còn có thưởng tết, chỉ chờ cụ khoẻ mạnh lại thôi.
Những lời động viên, những cái nắm tay thật chặt, những giọt nước mắt rơi xuống, thương thay cho số phận của bà, thương cho Miên vẫn đang loay hoay tìm kiếm con đường đi cho riêng mình, rồi không biết cuộc sống sau này ra sao, chỉ biết bây giờ Miên đang cố gắng, thật sự cố gắng.
Từ ngày nhận thêm việc gấp phong bì tại nhà, Miên chỉ có thể đạp xe đến bệnh viện thăm bà một chút, rồi lại đạp xe về làm việc, nhìn tờ lịch treo trên tường, ngày mai là 29 tết, cô phải giao hàng gấp cho xưởng, trong lòng xốn xang, nóng ruột, tối này cô phải hoàn thành cho xong, để còn có tiền mà tiêu tết.
Buổi tối sau khi vào viện thăm nom bà cụ, dặn dò tâm sự với bà, xong xuôi Miên vội vàng đạp xe về nhà, vì gần nửa đêm đoạn đường trống không có bóng người, Miên muốn nhanh về nhà, nên đạp xe với tốc độ ánh sáng, cứ cắm đầu, cong mông lên để đạp.
Thật xui xẻo cho Miên, chiếc xe đạp cũ bị đứt dây phanh, cô loạng choạng tay lái, rẽ vào đường cua về nhà thì bất ngờ đâm phải một chiếc xe ô tô đi ngược chiều, cả người của Miên đổ nhoài về phía trước, chiếc xe đạp cũng vì vậy mà cọ sát vào ô tô, gây nên một vết xước rất dài trên thân xe.
Miên còn tỉnh táo, hơi choáng váng 1 chút, đưa tay lên ôm đầu, nhận định mọi chuyện diễn ra là do mình, cô bỏ qua sự đau đớn, đầu gối, tay và cả mặt đều bị xây xát, nhưng nỗi sợ sợ hãi, cô vừa mới gây chuyện lại lấn át tất cả, suy nghĩ trong đầu chắc chắn lại mất tiền, mất của, cô không nghĩ ngợi thêm được gì nữa lồm cồm bò dậy, chạy thật nhanh tới chỗ chiếc xe, cúi đầu rối rít xin lỗi, người đàn ông vừa mở cửa xe bước ra ngoài.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, do xe đạp của tôi đứt phanh, nên tôi không kiểm soát được tay lái, xin lỗi, xin lỗi anh.
- Cô không bị làm sao đấy chứ?
Giọng nói trầm thấp, ồm ồm của người đàn ông trước mặt khiến cho Miên dừng lại hành động chắp hai tay của mình, cô ngẩng đầu lên lùi lại một bước, giọng nói của cô lúc này không còn gấp gáp, khẩn cầu nữa.
- Vâng, tôi không sao?
Vừa dứt lời Miên thấy đầu óc choáng váng, chân tay run rẩy, trước mắt cô là một màn đen bao phủ, không thể chống cự được nữa, cô quỵ gối ngất lịm trên tay của người đàn ông lạ mặt kia.