• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ lần đầu tiên nắm tay nhau đến ngày hôm nay, họ cũng đã gặp gỡ nhau được một thời gian. Cô phát hiện người đàn ông bên cạnh mình quả thực rất tuyệt vời, hơn nữa lại xuất hiện vào lúc thích hợp nhất, không biết có phải Thượng đế đã phái đến để cứu vớt cô hay không.

Nhưng cho tới giờ, cô vẫn chưa hề nói một câu “Em thích anh” hay “Em yêu anh”. Cô cảm giác bản thân mình như mắc phải vấn đề về tâm lý, rõ ràng ngày càng có tình cảm với người đàn ông này, nhưng tại sao đến một câu bày tỏ tình cảm cũng không thể nói ra được thành lời.

Có lần gặp gỡ Trần Trạch Như, cô hỏi chuyên gia tâm lý về vấn đề này. Tiếc là đến cả Trần Trạch Như cũng không trả lời được cô, có lẽ bởi đã tê liệt với các vấn đề tâm lý của cô, hoặc giả bởi Trần Trạch Như quá bận, nghe nói gần đây cô phải tiếp một nữ bệnh nhân mắc chứng mất ngủ do thường xuyên mơ thấy người chị gái đã mất của mình, vấn đề của người ta còn nặng nề hơn cô rất nhiều.

“Lại nghĩ điều gì vậy?” Giọng đàn ông ấm áp vang lên bên tai, như thể khỏa lấp hết những tạp âm khác trong siêu thị.

“Em đang nghĩ hôm nay ăn món gì.” Tần Hoan cúi người xuống, cầm một hộp cánh gà lên từ trong ngăn lạnh rồi hỏi: “Cánh gà nước được không?”

“Em biết làm sao?” Nghiêm Duyệt Dân tỏ ra ngạc nhiên, trong ánh mắt thấp thoáng nụ cười.

“Anh coi thường em đúng không?”

“Không dám. Nhưng hy vọng em có thể dùng hạnh động cụ thể bịt miệng anh lại.”

“Khi còn nhỏ em có xem một quyển truyện tranh.”

“Truyện gì?”

“Tên là Hãy đợi đấy, chính là câu em muốn nói với anh bây giờ.” Trong lúc nói, Tần Hoan lại nhặt thêm hai ba loại rau củ quả và mấy món làm sẵn vứt vào trong giỏ xe.

Nghiêm Duyệt Dân một tay đẩy xe, bước hai ba bước về phía trước rồi chợt nói: “Quyển truyện tranh đó hình như anh cũng có xem, truyện kể về con thỏ và con sói, xem ra em đã coi anh như sói rồi.”

“Ừm” Tần Hoan cười gật đầu.

Ai ngờ Nghiêm Duyệt Dân còn tinh ranh hơn cô, nhướn đôi lông mày dài lên nói: “Thế em hôm nay chẳng phải là dụ sói vào nhà sao?”

Cô không ngờ lại rơi vào bẫy của anh như vậy, nên nghẹn lời mất một lúc lâu. Lúc sau đi tính tiền, cô nhất định không để anh trả tiền, anh ghét sát vào cô hỏi: “Giận rồi à?”

Cô lắc đầu, đưa đồ vừa mua cho anh xách, yên lặng mãi sau mới nói: “Cảm ơn”

“Cảm ơn về việc gì?”

Cô không nói nên lời. Chỉ thấy người đàn ông này như từ trên trời rơi xuống, khiến cuộc sống của cô thêm phong phú và tươi mới.

Hoặc anh thực sự được phái xuống để cứu vớt cô, cho dù ngay lúc này cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi nấm huyệt mà một người đàn ông khác đã chôn vùi cô.

Nhưng cô vẫn phải cảm ơn anh.

Buổi tối đó, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Duyệt Dân, cô nấu một bữa ăn dở tệ.

Cuối cùng cô nước mắt lưng tròng, bực tức nói: “Bình thường em không kém đến mức này.”

“Có thể hiểu được, là em quá căng thẳng.” Người đàn ông cầm lấy thìa nấu, tự mình làm thức ăn.

Khi anh nấu ăn, cô đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, phát hiện ngón tay của anh dài và khỏe, là đôi tay đã quen với việc cầm dao phẫu thuật, lúc này cầm thìa trông rất đẹp mắt.

Nghiêm Duyệt Dân nói: “Khi học ở nước ngoài, các bạn người Hoa ở ký túc thường tới phòng anh xin đồ ăn.”

Tần Hoan nếm thử món nấm xào đơn giản nhất, thực sự rất ngon miệng, so với trình độ của cô thì không biết cao hơn đến bao nhiều lần.

“Tay nghề này là anh tự luyện sao?”

“Không phải?” Bàn tay của Nghiêm Duyệt Dân cầm chai rượu vang rất chắc chắn, rót rượu vào hai cốc gần như không hề chênh nhau, anh ngừng một lát rồi mới nói: “Chị gái anh trước kia rất thích nấu ăn, hai chị em anh rất thân nhau, những thứ này đều là chị ấy dạy cho anh.”

Tần Hoan nghĩ một lát rồi hỏi: “Trước kia? Thế chị ấy bây giờ thì sao?”

Nghiêm Duyệt Dân bình tĩnh nói: “Chị ấy mất rồi, từ rất nhiều năm trước.”

Cô khẽ ngây ra, rồi bảo: “Em không biết, xin lỗi anh.”

“Không sao.” Anh cười khẽ, cầm cốc rượu chạm khẽ vào cốc của cô, ánh mắt dịu dàng tựa như bầu trời đêm đẹp nhất lúc cuối xuân đầu hạ: “Chúc em luôn đạt được những điều mình mong muốn.”

Cô cũng cầm ly rượu, cười bảo: “Lời chúc này là tốt đẹp nhất.” Lát sau nhìn thấy anh cầm ly rượu uống cạn.

Thực ra đầy là lần đầu tiên anh tới nhà cô ăn cơm, sau bữa ăn cô dọn dẹp bát đũa để cạnh bồn rửa bát.

“Em biết rửa không?” Giọng nói trêu đùa vang lên từ đằng sau.

Cô quay người lại tỏ ý hơi bực bội, nửa đùa nửa thật: “Cái này dễ hơn nấu ăn.”

Nghiêm Duyệt Dân đưa tay ra so sánh: “Vậy thì em cứ tiếp tục đi.”

Thế nên cô lại quay người đi rửa bát, không buồn quan tâm tới anh.

Ánh đèn phòng ăn mờ hơn phòng khách, nhưng lại là thứ ánh sáng cực kỳ ấm áp. Hồ nước nằm ngay phía chính diện với cửa sổ, bên ngoài là màn đêm bao phủ, bởi cô ở tầng cao, nên phóng tầm mắt có thể nhìn thấy đèn điện sáng choang, nhấp nháy cả trời đêm như ngàn vì sao rơi xuống đất.

Còn cô đang khẽ khom lưng trong tiếng nước chảy tí tách, tóc xõa xuống bờ vai, phản chiếu bóng dáng xinh đẹp yêu kiều lên bức tường, ngay cả động tác rửa bát đơn giản nhất, dường như cô cũng biến thành một điệu múa mềm mại và đẹp đẽ.

Ánh mắt Nghiêm Duyệt Dân chạm vào chiếc bóng của cô, mãi không thể dời đi nơi khác

Thời tiết này, ban đêm đã không còn ấm áp, trong giây lát anh dường như xuyên qua cả không gian lẫn thời gian, quay ngược lại quãng thời gian của nhiều năm trước bồn nước sẽ quay đầu lại, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, ngây ra làm gì, mau xếp bát đĩa lên giá cho khô!” cảnh tượng như vậy khiến đầu anh khẽ nóng lên, dòng máu vốn đã đóng băng như sống trở lại.

Nhưng...

Khi anh thực sự chìa ta ra nhận lấy, ngón tay chạm ngay vào những thứ đồ sành sứ lạnh ngắt, giấc mơ ấm áp đó liền rơi xuống vỡ tan.

Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt, đằng trước là khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của Tần Hoan, cũng vẫn nụ cười khe khẽ đó, nói với anh bằng giọng trong vắt như nước suối: “Giúp em một chút, đặt ở tủ bên tay phải của anh.”

Anh cười như không có gì xảy ra, cầm lấy bát đĩa, cẩn thận xếp từng chiếc một, rồi kéo đôi tay còn chưa lau khô của cô hỏi: “Có lạnh không?”

“Vẫn còn chịu được” Tần Hoan phát hiện không có tiếng nước chảy, không gian khá chật hẹp như vậy, không khí bỗng nhiên trở nên khác thường. Cô liền đẩy khẽ anh ra khỏi phòng bếp, hai người ngồi trên ghế sofa một hồi sau, cô mới khe khẽ thở phào.

Nghiêm Duyệt Dân lại như không cảm nhận thấy điều gì khác lạ, chỉ cứ đặt cô trong lòng bàn tay để hâm nóng, rồi nói: “Nhìn dáng vẻ của em, thật giống đại tiểu thư mười đầu ngón tay chưa dính nước.”

Đã từng như thế... Tần Hoan thầm nghĩ, ngoài mặt lại đùa như không có chuyện gì xẩy ra: “Bạch Tuyết còn rời xa hoàng cung, chạy đến chốn rừng sâu nấu cơm giặt quần áo cho bảy chú lùn, huống hồ là em?”

“Ồ? Chẳng lẽ em cũng gặp phải mẹ kế là phù thủy?”

“Không.” Cô nghiêm chỉnh lắc đầu, “Vấn đề mấu chốt của câu chuyện nằm ở bảy chú lùn, anh chưa nghe ra sao?” Người đàn ông ngây ra, rồi sau đó bật cười ha hả: “Được lắm, em dám bán đứng anh.” Anh hình như rất vui, đưa tay ra bẹo má cô, nhưng cô phản ứng rất nhanh, lập tức tránh sang một bên,

Nhưng rốt cuộc anh vẫn là đàn ông, sức cô không thể chống cự, bị anh áp sát lại gần, không còn chỗ cựa quậy.

Mặt cô đỏ ửng lên, đùa nghịch một hồi đã thở dốc, giờ lại bị một người đàn ông áp sát bên cạnh, cả người bỗng dưng khó thở.

Khuôn mặt anh gần cô đến vậy, cô chỉ khẽ chớp chớp mắt, lông mi như chạm vào trán anh.

Những cảm xúc mơ hồ, xen cùng hơi thở lướt qua khuôn mặt anh.

Ánh mắt anh như sẫm lại, khe khẽ cúi đầu xuống.

“Duyệt Dân”, đúng vào lúc đôi môi anh sắp chạm vào môi cô, thì cô bỗng gọi lên thành tiếng.

“Ừm?” Anh phản ứng chậm chạp.

“Anh có thể...” Cô hít thở thật sâu, giọng nói có chút ngập ngừng, “Anh có thể... chậm lại một chút được không?”

Vài giây sau anh mới hiểu ý cô, nhưng cũng không hề miễn cưỡng, chỉ là chuyển sang thơm vào trán cô, rồi đứng dậy, nhân thể cũng kéo cô dậy.

Cô tỏ ý ngượng ngùng, lại cảm thấy có lỗi. Ngược lại Nghiêm Duyệt Dân tỏ ra bình thản, tự nhiên, khuôn mặt vẫn nở nụ cười yêu thương, giơ tay búng búng trán cô nói: “Ngốc.”

Lần này cô không tránh. Thực ra anh chẳng dùng mấy sức lực, nhưng lại như búng thẳng vào tim cô.

Lồng ngực như thắt lại, đến phát đau.

Cuối cùng cô miễn cưỡng tiễn anh về rồi ngồi sụp xuống ngay sau cánh cửa.

Cố Phi Trần!!!

Cô đau khổ nhắm mắt lại.

Cô biết, cái tên này, con người này, không phải cô không nhìn không nghe không nghĩ tới mà có thể dễ dàng quên đi.

Kể cả cái giây phút Nghiêm Duyệt Dân dường như đã sắp hôn cô, trong lòng cô bỗng xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng điển trai đó. Xa xôi như vậy, đã từng như bức tượng thần, bỗng đâu hóa thành bóng ma lạnh lùng tàn nhẫn nhất, áp sát vào gần, xua mãi không chịu đi.

Cô lúc này mới cảm thấy sợ hãi

Cô sợ mình sẽ chẳng bao giờ quên được con người này.

“Nếu sau này chia tay, anh có quên em không?” Cô gái 19 tuổi là Tần Hoan tựa đầu vào vai bạn trai, khẽ hỏi.

“Nghĩ linh tinh gì thế?” Người đàn ông có khuôn mặt anh tú bình thản đáp lại cô.

“Nói đi, anh nói đi. Nếu anh không nói, buổi chiều em sẽ đến công ty làm việc cùng anh.”

Đối diện với thói tiểu thư của cô, Cố Phi Trần đành bỏ công việc đang làm dở, nghiêm túc trả lời câu hỏi vô căn cứ của cô: “Không bao giờ.”

Tiếc là câu trả lời dứt khoát đó vẫn không khiến người hỏi yên lòng, cô lại hỏi tiếp: “Tại sao?”

Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ người phụ nữ nào sau khi yêu cũng trở nên như vậy?

“Anh nói mau đi.” Người dựa vào vai anh lại thúc giục.

Anh đành quay mặt lại, khẽ than: “Em họ Tần tên Hoan, năm tuổi lần đầu tiên tới nhà họ Cố, 18 tuổi chính thức dọn đến đây ở. Trừ khi anh đột nhiên mất trí nhớ, nếu không cho dù là chia tay hay không, anh cũng không thể quên được em.”

Câu trả lời này lại càng khiến Tần Hoan không hài lòng, cả người trườn từ đằng sau ra đằng trước, rúc vào trong lòng anh chẳng khác nào chú mèo nhỏ, ngẩng mặt lên làm nũng: “Anh biết rõ em hỏi không phải ý đó.”

“Thế là ý gì?” khuôn mặt Cố Phi Trần vừa nhẫn nại vừa nghiêm túc, dường như thực sự không hiểu cô định nói gì.

Cô ấm ức, đấm vài phát vào ngực anh, rồi nói: “Nếu chia tay, chúng ta có trở thành người xa lạ hay không?”

Vừa nói dứt lời, cô liền bị gõ một phát vào đầu, đau điếng, rồi nghe anh nói bình thản: “Cứ nghĩ những việc vô bổ như vậy, chẳng thà học bài chuẩn bị đi thi.”

“Thành tích học của em rất tốt, anh quên rồi sao, học kỳ trước em còn nhận được học bổng loại một.” Cô đắc chí tự khen, nhanh chóng bị đánh lạc sang chủ đề khác.

“Thế thì em dịch cho anh cái này.” Cố Phi Trần tiện tay cầm một tập tài liệu tiếng anh đưa cho cô, “Thuật ngữ thương mại trong này nhiều, rất có ích cho việc mở rộng vốn từ của em.”

Cô từ nhỏ sống ở nước ngoài, những thứ này đương nhiên không làm khó được cô, nhưng vẫn tỏ ra vui mừng nói: “Những thứ này có tác dụng với em sao?”

“Ừm.”

“Trước bữa tối đảm bảo sẽ trả lại cho anh.” Cô nói chắc nịch, chỉ cần nghĩ tới việc có thể giúp được anh, người cô như rộn ràng cả lên.

“Vậy em đi đi.” Anh vỗ nhẹ má cô, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến công ty làm việc.

Trước khi đi, cô lại đột nhiên chạy vụt tới, khẽ ngẩng mặt lên, mắt sáng long lanh, nửa làm nũng nửa đành hanh: “Thơm em một cái.”

Làn da trắng mịn như tuyết của cô nhìn mong manh dưới ánh đèn sáng dịu, đôi mắt như suối trong vắt, khẽ lay động như đang cười nhìn anh, ánh mắt, như tỏa ra ánh sáng yêu kiều lung linh.

Tim anh đập mạnh, một tay ôm chặt lưng cô, một tay đặt sau gáy, hôn cô thật sâu.

Mãi lâu sau, anh mới tiếc nuối dứt khỏi nụ hôn ngọt ngào đó, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đắm đuối, gò má ửng hồng như thể trái đào ngọt ngào hấp dẫn, khiến anh không thể không cúi người xuống lần nữa...

“Phi Trần...”

“Ừm?”

“Em yêu anh”

“Ừm...”

“Em...”

“Em nghĩ cả cuộc đời này em sẽ không quên được anh.” Ngay cả trong niềm hạnh phúc tận hưởng nụ hôn ngọt ngào nhất dưới bờ môi anh, gần như không kiềm chế được cả hơi thở của mình, như cô cẫn còn nhớ câu nói đó.

Anh không khỏi bật cười thành tiếng, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, vừa cắn nhẹ lên đôi môi nũng nịu của cô coi như “trừng phạt”, vừa trả lời một cách không rõ ràng: “Đồ ngốc, anh cũng không quên.”

Buổi chiều hôm đó, gió thu nhè nhẹ thổi.

Sau vài tiếng đồng hồ, Tần Hoan cuối cùng cũng dịch xong tài liệu tiếng anh của Cố Phi Trần.

Thực ra cô không rõ những tài liệu này có quan trọng với anh hay không, hoặc chỉ là anh tiện tay lấy ra để cô giết thời gian, nếu không với trình độc của anh, có thể không cần nhờ tới cô. Nhưng cô vẫn làm rất chăm chỉ, thậm chí hơn bất cứ lần nào trước đó.

Có thể làm được điều đó cho anh đã trở thành tâm nguyện lớn nhất của cô, khiến cô vui mà quên đi mệt mỏi. Cũng bởi như vậy, cô cảm thấy mình gần hơn với cuộc sống của anh.

Bởi vì một vài vấn đề về thuật ngữ và ngữ cảnh chuyên ngành, cô sợ không chuẩn xác, bèn gọi điện sang Canada hỏi bố.

Bố Tần Hoan cảm thấy bất ngờ, sau khi giải đáp hết thắc mắc xong rồi bèn hỏi: “Cái này để làm gì?” Bố cô đương nhiên hiểu rõ con gái mình hoàn toàn không có hứng thú gì với thương trường.

“Con dịch cho Cố Phi Trần.” Tần Hoan vừa cầm bút chép nhanh lại vừa trả lời.

Kết quả đầu điện thoại bên kia im lặng hồi lâu, rồi mới nghe thấy tiếng bố cô nói: “Hai bọn con quan hệ rất tốt?”

“Ừm.” Cô có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không nói thật

Cũng không biết tại sao, yêu Cố Phi Trần đã khá lâu, nhưng cô vẫn chưa có ý định nói chuyện đó với bố mẹ.

Bố cô bởi thế cũng không nói thêm nhiều, dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy. Ông vốn là người ít nói, trước nay ở nhà cũng ít khi trò chuyện với vợ. Trong mắt Tần Hoan, dường như ông lúc nào cũng bận rộn, bận kinh doanh, bận kiếm tiền, bởi thế cô luôn mua được những thứ mình muốn, nhưng lại rất ít có cơ hội làm nũng bên cạnh bố như những người bạn cùng tuổi khác.

Cố Phi Trần tiếp khách ở bên ngoài đến tận khuya mới về. Trước khi về nhà, Tần Hoan nhận được điện thoại của mẹ, trong một ngày có hai cuộc điện thoại quốc tế, thật khác thường.

Thực ra trong lòng cô đã có một dự cảm, kết quả mẹ cô nói thẳng vào vấn đề, hỏi ngay cô: “Có phải con đang yêu Cố Phi Trần?”

Cô không phải là người biết giấu giếm, lúc này lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ hơi ngây ra một chút rồi thừa nhận một cách rõ ràng: “Vâng, mẹ cảm thấy anh ấy thế nào?”

Mẹ cô không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, lại hỏi tiếp: “Thế ba nuôi con có biết không?”

“Không biết.” Cô nghĩ đôi chút, rồi trả lời như một đứa trẻ: “Thực ra bọn con yêu nhau cũng chưa được bao lâu, nên chưa nói với ba, con cũng không biết ba nuôi có nhận ra không.”

Mẹ cô im lặng hồi lâu.

Đầu dây bên kia hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ nghe thất tiếng thở khe khẽ, không phân biệt được là của ai.

Đêm thu mát mẻ sảng khoái, một đám mây nhẹ nhàng trôi tới, che lấp ánh trăng đêm.

Xung quanh bỗng nhiên tối lại.

Tần Hoan đứng trong sân ngoài trời tầm một lúc, chân dẫm lên bãi cỏ mềm, trong lòng chợt cảm thấy mênh mang mơ hồ, bởi thế bèn thử gọi: “Mẹ!”

“Mẹ vẫn đang nghe.” Giọng nói bình tĩnh của mẹ cô cuối cùng lại vang lên, nhưng không có vẻ ngạc nhiên như cô dự đoán, trước mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần, mẹ dường như không tán thành cũng chẳng phản đối, chỉ là khuyên nhủ: “Nếu các con không phải yêu cho vui, thì mẹ cho rằng nên chính thức nói với ba nuôi của con. Con thấy sao?”

Kể từ khi Tần Hoan có nhận thức, có trí nhớ tới giờ, hiếm khi mẹ cô chủ động trưng cầu ý kiến của cô. Hôm nay đột nhiên lại thay đổi giọng điệu, như thế thực sự đã coi cô là người lớn.

Cô bỗng có chút do dự: “Vậy con bàn với Cố Phi Trần xem sao.”

Mẹ cô rất tinh tường, chỉ một câu nói đã nghe ra được tâm trạng của cô, bèn hỏi: “Con rất quan tâm đến cậu ấy?”

Cô đành thừa nhận: “Vâng.”

“Thế cậu ấy với con thì sao?”

“Anh ấy với con?” cô nghĩ một lát rồi cười nói: “Anh ấy rất tốt với con.”

“Thế thì tốt.” Tiếng mẹ cô vang lại từ bên kia bờ đại dương, xuyên qua bóng đêm dày đặc, trở nên rất rõ ràng: “Ở chỗ con đã rất muộn rồi, con ngủ sớm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK