Tiền Vân Long lái một chiếc xe việt dã loại lớn, không gian bên trong rất rộng, còn bản thân anh dường như rất thoải mái, trò chuyện tự nhiên: “Lần trước em cùng Tổng giám đốc Cố đến ăn cơm, không ngờ em vẫn còn nhớ anh.”
“Em nhớ anh đã dạy em câu cá.” Tần Hoan cười cười.
“Ha ha, đúng vậy, thoắt cái đã mấy năm rồi. Chúng ta sau đó hình như không gặp lại nhau?”
“Ừm.”
“Nhưng hôm đó anh nhìn là nhận ra em ngay.” Tiền Vân Long vừa lái xe vừa quay lại nhìn cô, “Năm xưa còn có vẻ trẻ con, giờ nghe nói, em và Tổng giám đốc Cố sắp cưới.”
Thực ra hai người đã kết hôn, chỉ là chưa công bố. Nên Tần Hoan chỉ đáp nhẹ: “Vâng.”
“Chọn ngày chưa?” Tiền Vân Longhỏi tiếp.
Tần Hoan nói: “Vẫn chưa.”
Tiền Vân Long gật đầu như có tâm sự: “Ồ, chẳng trách tổng giám đốc Cố dạo này tâm trạng vui vẻ, thì ra việc tốt sắp tới. Vậy anh chúc mừng em trước nhé.”
“Cảm ơn anh.”
“Khi nào chọn được ngày, nhớ báo danh đầu tiên đó.”
Tiền Vân Long lớn hơn Tần Hoan gần 20 tuổi, tuy chỉ gặp mặt mấy lần, nhưng do lịch sự, Tần Hoan chỉ coi đối phương như người lớn tuổi. Nên không khỏi bật cười: “Vâng. Em phải cảm ơn sự quan tâm của Phó tổng giám đốc Tiền.”
“Khách sáo rồi.” Tiền Vân Long cười nói, “Bọn em cưới nhau, đứng từ góc độ của công ty, cũng có cái lợi lớn.”
Ngã tư đang đèn đỏ, chiếc xe việt dã cao to dừng lại, ngay sát sau một chiếc xe con ở phía trước, suýt nữa thì đâm phải đuôi xe. Tần Hoan không mấy lưu tâm, như không hiểu, mãi sau mới hỏi lại: “Thế là có ý gì?”
Tiền Vân Long như thể kinh ngạc, quay mặt lại hỏi: “Thế em không biết sao?”
“Biết gì ạ?”
“Chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm trước khi qua đời đã lập một di chúc, dành 20% cổ phẩn của tập đoàn cho cháu trai của ông. Việc này em không biết sao?”
Tần Hoan nghe u u mê mê, thật thà nói: “Em không biết”
Cháu của Cố Hoài Sơn, tức con trai của rồi. Nhưng việc này thì có liên quan gì đến cô?
Tiền Vân Long lắc đầu, như đang cảm thán: “Nguyên tổng giám đốc Cố lập một quỹ ủy thác cho đứa cháu còn chưa chào đời của mình, để người mà ông tin tưởng nhất nắm giữ, tạm thời có quyền với 20% cổ phần đó. Nên nói một cách nghiêm túc, thì tuy cổ phần trong tay Cố Phi Trần lúc này là nhiều nhất, nhưng vẫn chưa thể đạt được mức khống chế tuyệt đối với tập đoàn Cố Thị. Chỉ khi nào đứa con ra đời, cậu ta mới có thể dùng danh nghĩa người giám hộ, nắm quyền sử dụng cổ phần từ quỹ ủy thác đó, cho đến khi đứa trẻ trưởng thành, số cổ phần đó tự nhiên sẽ chuyển về tay nó.”
Anh ta nói xong dừng lại đôi chút, liếc nhìn biểu hiện của Tần Hoan, cười ha hả: “Có phải nghe thấy phức tạp không? Em không làm kinh doanh, bình thường ít tiếp xúc với lĩnh vực này, e rằng nghe cũng không hiểu. Chẳng trách không ai nói với em điều này. Tóm lại, đợi em và tổng giám đốc Cố của chúng tôi làm lễ thành hôn, sinh con, tổng giám đốc Cố sau này làm việc ở công ty cũng thuận lợi hơn nhiều. Rõ ràng không có sự cản thiệp của quỹ ủy thác, sẽ có lợi cho các quyết sách của cậu ấy. Nên anh mới nói, bọn em lấy nhau, sẽ có lợi lớn cho sự phát triển của công ty.”
Cuối cùng xe cũng dừng lại ở chỗ Tần Hoan yêu cầu, thực ra còn cách chỗ cô ở hai con phố. Trước khi xuống xe, cô quay lại cảm ơn. Anh ta xua tay nói: “Đừng khách khí, hai lần gặp em, anh đều cảm thấy sắc mặt em không được tốt. Nghe nói em còn đi làm ở bên ngoài, thực ra không cần phải vất vả như vậy đâu.”
“Em quen rồi.” Tần Hoan cười khẽ rồi xuống xe.
Hôm sau tan làm cô mới đi về khu biệt thự, vừa đúng lúc Cố Phi Trần cũng ở nhà. Hiếm khi nhìn thấy anh ăn mặc đồ thoải mái, áo khoác cùng quần dài nỉ nhạt màu, không biết có phải cả ngày không ra khỏi nhà hay không.
Bọn họ những ngày gần đây không gặp mặt, liên lạc cũng rất ít, chỉ có hôm luật sư làm thủ tục, anh gọi điện thông báo cho cô việc này.
Hôm nay gặp, cô mới phát hiện tóc anh cắt ngắn hơn một chút, cả người toát lên vẻ thanh tú lạ thường.
Nhìn thấy cô, cô Triệu vội kêu người chuẩn bị bát đũa. Trên bàn đều là những món cô yêu thích, nên cô ăn được hơn nửa bát cơm to, còn uống một bát canh cô Triệu tự tay làm lúc chiều. Cuối cùng cô nói: “Tối nay cháu ngủ ở đây.”
Thực ra sau thời gian ngắn, phòng cô ngày nào cũng có người tới dọn dẹp, chuẩn bị để cô có thể tới bất cứ lúc nào.
Trong mắt những người xung quanh thì cô và Cố Phi Trần đã tái hợp lại với nhau.
Chỉ có Cố Phi Trần sau khi ăn cơm xong, người làm đi hết, anh mới ngẩng đầu lên, khẽ nhướn mắt hỏi: “Tối nay có việc?”
Cô cười hỏi lại: “Không có việc thì không được ở đây? Về pháp luật, em đã là nữ chủ nhân của nơi này.”
“Đúng là vậy.” Khuôn mặt anh không hề biến sắc, lật giở một trang báo, “Nhưng người khác còn chưa biết. Cũng may bọn họ chưa biết, nếu không em đôi co với người đàn ông khác ở quán ăn, e rằng chỉ ngày hôm sau là lên ngay mặt báo.”
“Anh cũng biết chuyện rồi.” Thực ra cô không hề bất ngờ, ngay cả thái độ hoàn toàn bình tĩnh của anh, cũng nằm trong suy đoán của cô.
Vốn là một cuộc trao đổi, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ cần không bị lên mặt báo, chỉ cần không để anh bị mất mặt thì anh đâu cần mất thời gian công sức quan tâm tới tình cảm cá nhân của cô?
Như vậy cũng tốt, thậm chí gánh nặng tâm lý của cô cũng bớt đi nhiều.
Trước khi lên gác, cô nói khẽ: “Thực ra nếu có bị lên báo, em tin với khả năng của anh cũng có cách ém tin lại. Nhưng lần này quả thực em không cẩn thận, sau này chắc chắn không xảy ra những việc như vậy.” Cô bước lên cầu thang, giữa chừng quay đầu nhìn lại, Cố Phi Trần vẫn ngồi yên trên ghế sofa, tờ báo che gần nửa mặt, nên không nhìn rõ vẻ mặt anh ra sao.
Tắm xong, đã hơn 9 rưỡi. Tần Hoan vốn đã đi đến cửa, rồi chợt dùng lại, cô nghĩ một lát, rồi bỏ áo ngủ bên ngoài, lúc này mới mở cửa bước ra.
Phòng ngủ chính nằm ở cuối hành lang, giữa đường gặp một người giúp việc. Thấy cô chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa trắng muốt, vai và đầu gối đều lộ ra bên ngoài, người giúp việc không nhịn được nụ cười đầy vẻ ẩn ý, nói khẽ câu chúc ngủ ngon rồi vội vã đi xuống.
Nhưng người đàn ông trong phòng nhìn thấy cô, khuôn mặt lại không hề có một biểu lộ vui mừng hay ẩn ý nào hết. Anh hình như cũng vừa tắm xong, tóc còn ướt, nước vẫn còn đọng trên vai, trên người còn chưa mặc áo, chỉ quấn một chiếc khăn bông ở phía dưới.
Nhìn thấy cô, anh chỉ nheo nheo mắt, ngầm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới hỏi: “Em định ngủ ở đây?”
“Không nên sao?” cô bước thẳng về phía trước, ngồi xuống nép giường yên lặng nhìn anh.
“Em hôm nay rất kỳ lạ.”
“Đâu có.” cô lăn sang một bên, nửa quỳ trong đống chăn mềm mại trắng muốt, vẫy tay về phía anh nói: “Anh lại đây.”
Nửa như ra lệnh nửa như làm nũng, cô rất hiếm khi chủ động đư vậy, huống hồ là trong tình huống như lúc này, bất cứ ai cũng nhìn thất kỳ lạ, nhưng Cố Phi Trần cũng chỉ khẽ nhếch lông mày lên, rồi vẫn bước về phía giường.
Ngón tay cô trắng như búp măng, lướt nhẹ trước ngực anh, đôi mắt đen sáng như pha lên, nhìn anh đắm đuối, tuy không nói câu nào, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ rệt.
Anh cúi đầu, lặng lẽ nhìn cô, rồi mới nắm lấy bàn tay không chịu yên, hỏi nhỏ: “Em chia tay cậu bác sĩ đó rồi?”
Cô ngẩng mặt lên cười khẽ: “Chia tay rồi.”
“Ồ?” khuôn mặt anh cuối cùng cũng nở một nụ cười thật nhẹ, lùa cánh tay cô vào sát người, rồi đè lên cơ thể cô. Anh nâng người lên cao nhìn cô, nheo mắt hỏi: “Vậy tối nay là vì sao?”
“Vì sao cái gì?” hơi thở của cô hơi loạn nhịp, mái tóc đen dày xòa xuống ga trải giường trắng muốt, như một đám mây, lại như bông hồng đen nở tung trong bóng tối, có một vẻ đẹp khiến người khác phải kinh ngạc.
Như thể giao hòa với anh, cô khẽ nhướn cổ lên, đôi môi hé mở như cánh hoa diễm lệ, gần trong gang tấc, hơi thở cả hai đã quện vào nhau, ngực cô áp sát ngực anh, trắng muốn như ngọc dưới ánh đèn.
Anh chỉ do dự đôi lúc, rồi không tiếp tục truy hỏi, chỉ hôn cô thật sâu.
Người phụ nữ này, người phụ nữ đang khẽ run rẩy bên dưới cơ thể anh, hình như luôn có cách khiến anh bị say mê. Cô giống như đốm lửa, nhìn từ xa cứ ngỡ nhỏ bé, có thể dập tắt, nhưng hễ lại gần, nó lại bùng lên nhanh chóng.
Hạn định 15 ngày, thực ra đã vượt quá giới hạn cho phép của anh. Anh vốn nghĩ mình sẽ không còn nghĩ tới cô, nhưng đêm nay, cô chỉ chủ động một lần như vậy, anh đã vứt bỏ sự quyết tâm của mình.
Giống như trước kia, rõ ràng đã tự nhủ không thể yêu cô, nhưng cuối cùng vẫn đính hôn với cô.
Không ai thực sự hiểu tại sao anh lại đồng ý với yêu cầu vô lý như vậy. Thực ra anh không phải người thuận tòng, những thứ bố anh đưa ra anh có thể không quan tâm như thường lệ.
Nhưng anh vẫn đính hôn cùng cô.
Có lẽ trong cái phút gật đầu đồng ý đó, bản thân anh cũng không hiểu là vì sao.
Trong bóng đêm, cơ thể cô dính chặt vào anh mềm mại, cuốn riết như không chịu rời một giây, một phút. Anh vốn định nhổm dậy lấy đồ ở đầu giường, nhưng bị tay cô giữ chặt lấy.
“Đừng.... như vậy.” Giọng cô rất nhỏ nhẹ, thì thào trong đêm, tạo cảm giác êm ái lạ thường.
Anh nhìn cô chăm chú, nhưng cô đã nhắm chặt mắt, anh không nhìn thấy màu mắt cô, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cô, mềm mại, thoảng qua cổ, hai cánh tay cô cuốn chặt lấy anh.
Sáng hôm sau khi Cố Phi Trần tỉnh giấc, trời đã sáng. Anh rất hiếm khi ngủ chìm đi như vậy, nhìn đồng hồ, rồi lại cầm điện thoại ở dưới đất lên xem, mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ. Đều là trợ lý và thư ký gọi, vì hai ngày liền anh không tới công ty, hẳn mọi người có nhiều việc đang dồn lại cần báo cáo với anh.
Di động tối qua đã chuyển chế độ rung, lại rơi vào khăn bông, chẳng trách không hề nghe thấy tiếng. Anh cầm di động chuẩn bị gọi về công ty, cửa phòng tắm lách cách mở ra.
Tần Hoan đã tắm xong, lấy khăn bông quấn lấy tóc, váy ngủ cũng thay bằng chiếc áo dài tay. Thấy anh đã dậy, cô chỉ bước tới bên giường, lấy chiếc áo sợi khoác lên người.
“Em đã về phòng rồi?” Cố Phi Trần hỏi.
“Ừm.”
Cô cúi đầu, chậm rãi thắt chặt đai lưng, đợi anh bước vào phòng tắm, cô mới gọi điện thoại gọi người mang tới một cốc nước ấm.
Tiếng nước róc rách trong phòng tắm, cô ngồi im lặng ở cuối giường. Dường như rất lâu sau, hoặc chỉ vài phút ngắn ngủi, cô nhìn ly nước đến thất thần, cho đến khi Cố Phi Trần bước ra.
Cô ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn anh, lặng lẽ mò một viên thuốc trong túi.
“Cái gì vậy?” quả nhiên, Cố Phi Trần ngừng lau tóc, chau mày nhìn chằm chằm vào thứ trong tay cô.
Cô không lên tiếng, chỉ bóc một vỉ, rồi ném cả vỏ cho anh xem.
Cố Phi Trần chỉ khẽ liếc mắt, sắc mặt đã thay đổi, mắt tối sầm lại: “Sao phải uống cái này?”
“Nếu không thì sao?” cô cầm chặt cốc nước, nhìn lướt qua anh, ánh mắt đã không còn vẻ dịu dàng êm ái của đêm trước, chỉ nói bằng giọng hết sức bình tĩnh: “Hai hôm nay không phải ngày an toàn, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Nói rồi ném viêc thuốc vào miệng.
Nhưng động tác của Cố Phi Trần còn nhanh hơn cô, cánh tay chặn cô lại.
Ngón tay anh lạnh, như không còn chút hơi ấm nào, giống hệt giọng nói của anh: “Đã thế, sao tối qua còn yêu cầu như vậy, xong việc lại uống loại thuốc này?”
“Tối qua?” Cô nheo mắt, như cố nhớ lại rồi cười khẽ, nụ cười có chút khinh miệt: “Anh không nghĩ em yêu cầu như thế đồng nghĩa với việc sẽ sinh con cùng anh đấy chứ.”
Cô vừa dứt lời, căn phòng bỗng rơi vào im lặng, gió nhè nhẹ thổi bên ngoài cửa sổ, xào xạc qua tán lá cây.
Nhìn ánh mắt Cố Phi Trần mỗi lúc một sa sầm lại, cặp môi mỏng mím chặt, đến cả hàm dưới cũng như ngắn lại, cô lại không sợ, cứ tiếp tục nói: “Anh hắn không ngây thơ đến mức thế chứ? Chẳng giống anh chút nào. Sai lầm giống nhau, em có thể phạm phải lần đầu, nhưng tuyệt đối không cho phép mình mắc phải lần hai. Em không thể có con với anh, cho dù là có, em cũng không cần, giống như lần trước.”
“Em nói lại lần nữa xem.” Giọng đàn ông sắc lạnh vọt ra từ cặp môi lạnh lẽo, ra lệnh cho cô từng chữ một.
“Con của anh, em không cần.”
“Ý em là, đứa con kia, là em cố tình làm hỏng?”
Anh đột nhiên vứt khăn xuống sàn, giơ tay nhấc cô lên, để cô nhìn trực diện với anh ở độ cao ngang bằng.
Cô chỉ ngừng lại giây lát rồi lạnh lùng nói: “Đúng.”
Trong chớp mắt, gương mặt Cố Phi Trần như phủ một lớp sương mù, cặp mắt đen sẫm lại, ánh mắt lạnh lùng như muốn đâm xuyên cô không hề thương tiếc.
Cô lại bật cười: “Em đã nói trắng ra rồi. Nhưng còn anh thì sao? Mục đích anh lấy em là gì? Chỉ là thực hiện cuộc trao đổi với em, đổi lấy chút quyền nắm giữ cổ phần chưa đủ mà thôi. Anh có tính toán khác, hy vọng em thật sự sẽ đẻ con cho anh, anh sẽ dễ dàng lấy được 20% cổ phần theo di chúc của ba nuôi để đầu tư vào tập đoàn Cố Thị? Cố Phi Trần, rốt cuộc cái gì mới là mục đích chính của anh, anh có thể nói cho em biết được không?”
“Em đang nói cái gì?” giọng anh lạnh lùng, lông mày khẽ chau lại, bàn tay đang giữ khuỷu tay cô lỏng ra
“Đừng nói với em là anh không hề có một chút suy nghĩ nào.” Động tác rất nhỏ này khiến cô càng cười chế giễu, nhưng thực sự bản thân cô cũng không biết, là cô cười giễu anh hay đang giễu bản thân mình. Cô nhìn chằm chằm vào anh, dằn từng chữ một: “Em đúng là ngốc, đã bị lừa, bị phản bội, kết quả vẫn không nhớ đời. Vẫn nghĩ rằng tình cảm trước đó đều là chân thành, cứ nghĩ anh thực sự muốn hoàn thành nốt những việc trước kia chưa hoàn thành. Nhưng trên thực tế thì sao? Cố Phi Trần, thực ra anh lại bày sẵn cái bẫy chỉ đợi em tự chui vào trong một cách ngốc nghếc.”
“Những cái này là ai nói với em?”
“Anh không cần quan tâm.” Anh không phản đối, nên cô coi như anh đã thừa nhận. Trong đầu gần như có suy nghĩ gì là bùng phát ra, ban đầu chỉ là những ý nghĩ bé nhỏ, nay đã hoàn toàn nổ tung, nát vụn thành bụi.
“Rốt cuộc là ai nói?”
“Em nói rồi, anh không cần quan tâm.”
“Còn đứa con trước kia...” anh chỉ nói một nửa, cổ họng như nghẹn lại, mím chặt môi, không thể nói tiếp. Nhưng cô biết, anh đang cực kỳ tức giận, thường chỉ khi anh tức giận mới lộ ra vẻ mặt như vậy.
Lạnh lùng, âm u, đôi mắt như biển sâu không đáy, với những cơn sóng dữ đang cuồn cuộn ập tới.