Ningya bị trói trên cột đá, phơi dưới ánh nắng chói chang, mỗi tấc da thịt đều như bị liệt hỏa thiêu đốt, đau đến mức khiến cậu bất tỉnh.
Qua không biết bao lâu, không gian yên tĩnh khiến người ra hít thở không từ từ bắt đầu có động tĩnh.
Đầu tiên là khe khẽ nói nhỏ, dần dần biến thành tiếng bàn luận trên trời dưới biển, một lúc sau, lại có tiếng chạm cốc ăn uống linh đình.
Ningya không nhịn được ngẩng đầu lên.
Ngay phía trước, một đám tuấn nam mỹ nữ đang uống rượu vui đùa, bất kể là nam nữ đều đeo đầy các loại châu báu, hoa tươi rải khắp dưới chân bọn họ, bình rượu đổ trên bàn, rượi ngon đỏ au róc rách chảy ra, theo chân bàn chảy xuôi trên đất, chảy vào trong nước suối trong xanh. Cá bơi sắc màu sặc sỡ khi cao khi thấp, lúc trái lúc phải, nô đùa cùng nhau. Chim muông ở trên trời lượn quanh, chim hoàng oanh cao giọng hót vang, khổng tước thoả thích xòe đuôi, dùng hết khả năng của mình biểu diễn. Xung quanh bọn họ, là hoa tươi xinh đẹp loá mắt, là những cây ăn quả trĩu cành. Mãnh thú sư tử, hổ, báo, sói, vân vân trong bụi hoa, dưới bóng cây, hoặc ngồi hoặc nằm, ngoan ngoãn như thú nuôi trung thành trong nhà.
Dường như các vị thần trong thần điện mới có cảnh tượng này.
Đau đớn lại như không đau đớn, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy bóng lưng trước mắt kia. Đầu óc Ningya như không nghe sai khiến, đặc biệt là đôi mắt, như gấu thấy mật, sói thấy dê, không cả chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi quay lưng về phía mình.
Người kia tay phải chống đầu, ngồi nghiêng trên ghế, tóc dài đen nhánh buộc lỏng lỏng lẻo lẻo ở sau gáy, tựa như hơi nghiêng đầu sẽ xõa ra.
Ningya không nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong lòng có mấy phần khẩn trương lại có phần ấm ức.
Một lát sau, không biết bọn họ nói chuyện gì, người nào người nấy cũng đều cười ha hả, người kia cũng vậy, vai hơi rung động.
Ningya có phần ước ao, lại có chút ghen tỵ cùng ấm ức, mong muốn mãnh liệt muốn người kia quay đầu lại, gấp đến mức đang từ bỏ việc nhúc nhích lại lần nữa giằng co giãy giụa.
Nhưng mà mãi đến khi cậu tỉnh mộng, người kia lưu lại cho cậu trước sau chỉ có bóng lưng.
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai?
Tại sao nhìn thấy hắn thì sẽ vui mừng, còn nghĩ đến hắn lại làm mình khổ sở?
Đầu óc cứ quanh đi quẩn lại vấn đề này, nội tâm trống rỗng khó giải thích, dường như chỉ khi nhận được đáp án mới có thể lấp đầy.
“Điện hạ.” Người Lùn thấy Ningya đi ra, ân cần đưa lên đồ đã chuẩn bị xong sớm.
Ningya không có khẩu vị gì, ăn một mẩu bánh mì đã vội vã kết thúc bữa sáng: “Ayob trở về rồi sao?”
Người Lùn lắc đầu, thượng nhãn dược: “Nói không chừng cậu ta ở phía trước chiếm được ưu đã gì, nên quẳng chúng ta ra sau ót!”
Ningya nói: “Chỗ tốt lớn nhất của cậu ta chính là khỏi hẳn đi.”
Người Lùn nhớ thảm trạng của gã, thì thay đổi lo lắng: “Cậu ta không phải là đi tới nửa đường thì ngã xuống đi?”
Ningya nhìn hắn: “Anh đi hỏi thăm một chút tin tức đi.”
Người Lùn từ chối: “Tôi lần đầu tiên tới Langzan, không phải rất quen thuộc…”
Ningya không nói tiếng nào nhìn hắn, hai người giằng co một hồi, vẫn là Người Lùn nhượng bộ, chạy lên phía trước hỏi thăm tin tức. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, tâm lý Ningya sinh ra cảm giác kỳ lạ. Từ khi rời khỏi Quang Minh thần hội, thái độ Người Lùn rất kỳ quái, đặc biệt gần nhất, quả thực xu nịnh đến hết sức. Rốt cuộc tại sao ngạo khí của kỵ sĩ cấp bảy lại có thể bị mài mòn triệt để đến như thế?
Nếu như không phải thay bằng một người khác, vậy chính là có mục đích không thể cho ai biết.
Ningya lòng sinh cảnh giác, lần thứ hai hiện lên ý nghĩ bỏ rơi người kia. Cậu quan sát dong binh đoàn vây xung quanh một lát, sau đó đi tới một đội ngũ.
Người Lùn qua một canh giờ mới trở về, lúc này đội ngũ đã di chuyển về phía trước một đoạn đường dài.
Người Lùn nói: “Không có tin tức. Binh lính đều nói chưa từng thấy cậu ta?”
Ningya nhíu mày. Nơi này chỉ có hai con đường, một đi lên phía trước, tiến vào Langzan, một là lui phía sau, về Senlisja. Binh lính không nhìn thấy Ayob thì có nghĩa cậu ta không tiến vào Langzan, mà mình và Người Lùn trông coi ở phía sau, cũng có thể xác định Ayob chưa trở về, như vậy, cậu ta biến mất khỏi thế gian?
Điều cậu nghĩ tới Người Lùn đương nhiên cũng nghĩ đến: “Cậu ta có thể đã nhờ cậy vào một dong binh nào đó, trực tiếp đi chung vào.” Nam tước Reeves phân phát văn kiện qua cửa không phải rất nghiêm cẩn, có dong binh đoàn mười người được một tấm, cũng có khi sáu người phát tận bảy tấm, hoàn toàn dựa vào tâm tình của hắn. Bởi vậy binh lính khi thẩm tra dong binh đoàn cũng không kiểm tra số lượng, vây thì đáp án đi nhờ xe khác rất có khả năng.
Ayob là người Langzan, Ningya cũng không quá lo lắng an nguy của hắn, liền tạm thời tiếp nhận Người Lùn giải thích.
Đến khi mặt trời lặn, rốt cuộc đến phiên bọn họ.
Ningya đút tay vào túi không gian, lục lọi một hồi, mặt biến sắc nói: “Nguy rồi.”
Người Lùn nhìn hắn: “Văn kiện qua cửa ở chỗ Ayob?”
Ningya lúng túng gật đầu.
Người Lùn nhíu mày.
Khi binh lính không nhịn được muốn đuổi bọn họ đi, một dong binh đoàn bên cạnh tung cành ô-liu. Trung đoàn trưởng thể hiện bọn họ có nhiều hơn một tấm văn kiện qua cửa, vừa vặn có thể chia sẻ cho cậu.
Ningya lập tức đồng ý, áy náy nói với Người Lùn: “Cám ơn anh, tôi đã bình an đến nơi, nhiệm vụ của anh hoàn thành, chúng ta chia tay ở đây thôi.”
Người Lùn nheo mắt lại, ở thời điểm Ningya không chú ý, ánh mắt lạnh lùng quét qua dong binh đoàn phía sau cậu, sau đó thấp giọng nói: “Nhưng mà tôi muốn đi cùng ngài.”
Ningya nói: “Ork đâu?”
Người Lùn há miệng, cười khổ nói: “Tôi nhất định sẽ mang hắn đến gặp ngài. Nếu ngài vẫn còn lo lắng, tốt nhất vẫn là để tôi theo bên người.”
Hắn càng là nói như vậy, Ningya càng nghi ngờ hắn bụng dạ khó lường, càng là không thể đầu hàng hắn. Tuy rằng lo lắng cho Ork, nhưng lại không thể dùng quốc gia để đánh đổi. Cậu để lại địa chỉ cho Người Lùn: “Nếu có tin tức của Ork, có thể gửi thư đến địa chỉ này.”
Người Lùn giễu cợt nói: “Điện hạ ngay cả gặp mặt cũng không muốn sao?”
Ningya nói: “Anh có công việc riêng của anh, tôi cũng vậy. Điều tốt nhất với chúng ta là không can thiệp vào chuyện của nhau.”
Người Lùn nói: “Nếu như tôi nói, tôi muốn vứt bỏ tất cả để đi theo người thì sao?”
Nội tâm Ningya cực kỳ kinh hãi, trên mặt cũng lộ ra mấy phần sợ sệt. Nhìn lúc Người Lùn quỳ lạy hắc ám thần thì biết tín ngưỡng của hắn có cỡ nào thành kính, nhưng hắn bỗng nhiên ám chỉ mình có thể từ bỏ, từ bỏ tín ngưỡng? Sau lưng của hắn rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật, quan trọng đến mức ngay cả tín ngưỡng cũng không đỡ nổi một đòn?
Bên kia dong binh đoàn đã thông qua kiểm tra, chỉ còn sót lại mình Ningya, binh lính không nhịn được giục, Ningya không trì hoãn thêm nữa, cầm văn kiện thông qua kiểm tra. Một khi vượt qua tuyến kia, hai người coi như ở hai đất nước khác nhau.
Người Lùn tỏ vẻ đáng thương thuyết phục cậu, Ningya khách khí nói với hắn vài câu, rồi tiền vòa xe ngựa mà dong binh đoàn cố ý để lại cho cậu, đi không quay đầu lại.
Xe ngựa vừa rời khỏi tầm mắt của hắn, sắc mặt Người Lùn hoàn toàn trầm xuống.
Binh lính thấy hắn chắn ở giữa đường, không nhịn được đưa tay đẩy, chưa cả kịp chạm vào thì da thịt trên tay tróc ra từng mảng rơi xuống, phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai, biên giới lập tức rối loạn. Người Lùn tao nhã bước qua đám người hỗn loạn bên trong, rất nhanh vượt qua tuyến kia.
Thoát khỏi Người Lùn có rất nhiều cách, vốn dĩ không cần phiền phức như thế, nhưng mà mỗi khi Ningya nhớ tới Người Lùn, tâm lý hơi khác thường, theo bản năng mà không muốn hoặc là nói không dám đắc tội hắn, dường như trong cõi u tối có âm thanh nhắc nhở, kết cục khi đắc tội hắn rất đáng sợ.
Cậu không thể nói với bản thân cách làm này là cao minh, nhưng đã là rất uyển chuyển rồi.
Dong binh đoàn hợp tác cùng cậu phấn khởi không thôi. Dù cho người được tôn kính nhất Mộng đại lục là ma pháp sư, đấu khí phương diện cường giả, nhưng mà địa vị của vương thất, quý tộc trước dân thường cũng không thể khinh thường, đặc biệt vùng đất dưới chân bọn họ chính là thuộc về vị vương thất thiếu niên tóc trắng này.
Bọn họ nói bóng gió muốn hỏi thăm kỹ càng nội dung nhiệm vụ, ám chỉ Ningya dẫn họ đến gặp quốc vương.
Thực lựng của dong binh đoàn rất phổ thông, cũng không đến nỗi Ningya phải vài phần kính trọng, cậu không muốn nợ ân tình, liền viết một phong thư giới thiệu, đóng con dấu tư nhân lên.
Dong binh đoàn tuy rằng không hài lòng, nhưng cũng không dám yêu cầu nhiều hơn,
Đến thành trấn biên cảnh Langzan, Ningya chủ động chào tạm biệt bọn họ. Hiện tại cậu có rất nhiều nghi vấn, muốn về vương cung trước để điều tra rõ ràng.
Đầu tiên là bão cát Đông Côi Mạc đã xâm lấn quốc thổ Langzan đến mức độ nào, có bao nhiêu người biết chuyện này, dân chúng có đồn thổi gì hay không. Sau đó là việc nhiều dong binh đoàn đến Langzan như vậy làm gì, tại sao lại hạn chế nhân số nhập cảnh mỗi ngày. Cuối cùng là tung tích của Ayob, cậu luôn cảm thấy việc đối phương mất tích không đơn giản như lời Người Lùn nói.