• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Từ khi sau khi Ningya tự nguyện trở thành thần phó, thái độ của Harvey đối với cậu đang dần dần chuyển biến tốt. Dù sao tách ra hơn trăm năm, Harvey cùng Ningya muốn cùng cùng đối phương đồng thời bù đắp những năm trống vắng này. Cho nên, dưới tuyệt đại đa số tình huống, Harvey đối Ningya đều rất dung túng.

Như vấn đề vừa nãy, chỉ cần Ningya đưa đáp án làm hắn cao hứng, hắn cũng không keo kiệt cũng cho cậu đáp án: “Rena hạ xuống Đông Côi Mạc ba lần phong ấn. Lần đầu tiên là dùng để phong ấn các thần, lần thứ hai dùng để phong ấn Siton, thế nhưng, lần đầu tiên phong ấn cũng chưa thành công hoàn toàn. Cho dù không có đám quỷ đáng ghét Dans kia, thần lực của các thần cũng không phải một Thần Vương có thể dùng thần lực phong ấn.”

Thần Sáng Thế sáng lập ra từng đó thần linh tuyệt không phải là vì thời điểm chơi du hí nhân số không đủ mới đem ra góp đủ số. Bọn họ tuy trách nhiệm không giống, nhưng lại có thể bổ sung.

Ningya nói: “Vậy Nữ thần đã làm như thế nào?”

Harvey nói: “Ta không thích em gọi chị ta là nữ thần.”

“… Nàng sau đó đã làm như thế nào?” Ningya thay đổi cách nói.

Harvey thật không có quá làm khó cậu: “Chị ta dùng một biện pháp vô cùng tàn nhẫn.”

Ningya trong đầu xuất hiện các loại cảnh tượng máu me be bét.

“Nàng sử dụng thân thể một Thần Vương cùng thần cách làm mắt trận.”

Ningya ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt, lo lắng nhìn Harvey.

Harvey nói: “Cái này cũng chưa tính là gì, chị ta còn sử dụng một trận pháp vô cùng ác độc. Nếu như phong ấn Đông Côi Mạc có thể duy trì mười ngàn năm, sau 10,000 năm, các thần sắp trở thành lịch sử.” Rena dùng thân thể hắn lập ra hai trận pháp. Một là dùng thân thể nhốt bọn họ lại, một là dụng thần cách từ từ tiêu hao cùng hấp thu thần lực của bọn họ. Hắn hoàn toàn hiểu rõ dự định của Rena. Sớm nhận được nguyền rủa một ngày kia, nàng liền quyết định bỏ qua thần cách Quang Minh, dùng thần cách Hắc Ám để bổ sung. Đáng tiếc thực lực của các thần phá vỡ mong muốn của nàng, không để cho nàng không thể không dùng kế hoạch chậm trễ mười ngàn năm.

Sau mười ngàn năm, các thần biến mất, Thần cách Hắc Ám cũng mạnh mẽ chưa từng có. Đến lúc đó, nàng trở về trong buổi họp diễn vương giả, thu hồi Thần cách Hắc Ám, một lần nữa thần lâm thiên hạ.

Đáng tiếc, kế hoạch của nàng tươi đẹp đến đâu cũng không sánh bằng biến hóa càng tươi đẹp.

Hắn gặp Quang Chi Tử sau khi chuyển sinh, lấy được thần cách Quang Minh, phá bỏ phong ấn… Rena làm tất cả, nhất định là vì người khác làm áo cưới.

Ningya nói: “Anh đã đem thân thể cùng thần cách đều thu hồi lại, như vậy phong ấn…”

Harvey mỉm cười nói: “Em quên thời điểm đó động đất sao? Trận pháp đã giải trừ, không biết khi nào bọn họ sẽ phát hiện.” Hắn không biết Rena làm thế nào dao động đám thần ngu ngốc kia, khiến cho bọn họ dù trận pháp này mất đi thần cách của hắn, thậm chí trận pháp biến mất lâu như vậy cũng không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Nhìn nhóm nhân loại như hỏa như đồ chuẩn bị đại chiến, hắn có chút không thể chờ đợi, thật muốn chạy tới nhắc nhở đám thần ngu ngốc kia ra tù.

… Ningya đại khái sẽ không vui vẻ.

Harvey nhìn Ningya, đưa ta nhào nặn cằm của cậu: “Em phải tốt với ta một chút.” Có biết mình đã vì em ấy mà nhường bước bao nhiêu không.

Ningya không suy nghĩ nhiều, đã gật gật đầu: “Vâng.”

Cậu trả lời ngay như vậy, làm Harvey nhớ tới Ningya nói với Nữ thần Quang Minh, muốn đi theo mình, không khỏi tràn đầy phấn khởi hỏi: “Tại sao muốn đi theo ta?”

Ningya đỏ mặt cúi đầu.

Harvey không tha thứ mà nâng cằm của cậu lên: “Em không phải rất chán ghét ta sao?”

Ningya trợn mắt lên: “Em không có chán ghét anh.”

“Không có sao?” Harvey cười lạnh, “Thời điểm ta mới vừa đem em từ trong tay Rena mang về, em lén lén lút lút trốn ở góc phòng khóc, một bên vừa khóc vừa nói, nữ thần phù hộ, ta phải về nhà.”

Ningya lúng túng không thôi.

Harvey nói: “Sau đó lại thường xuyên trên địa bàn của ta sử dụng quang minh thần pháp.” Địa bàn của hắn đương nhiên đều là sinh vật hắc ám, Quang Minh thần pháp quả thực là khắc tinh.

Ningya nói: “Em khi đó chưa hiểu chuyện.”

“Hiện tại đã hiểu chuyện chưa?”

Ningya dùng sức mà gật đầu.

Harvey ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Ningya tiến đến trước mặt hắn.

“Hôn ta.”



Đối thoại giống như đã từng quen biết.

Ningya vừa ngượng ngùng lại có chút muốn cười.

“Do dự cái gì?” Harvey nói, “Thời điểm dùng chân quấn lấy ta lại có thể không một chút nào…”

Sợ hắn càng nói ra càng trắng trợn, Ningya trực tiếp nhào tới. Tay Harvey  vòng lấy eo cậu, đầu hơi hơi giật giật vị trí, để cậu có thể càng thêm tinh chuẩn bắt lấy môi mình. Nhưng mà, biểu hiện của Ningya cũng không có đạt đến mong muốn của hắn.

Sau khi đôi môi kề sát, mưa to gió lớn trong tưởng tượng của Harvey cũng không có tới, thậm chí ngay cả mưa lâm thâm cũng không có, dán vào chính là dán vào.



Harvey nhìn cậu chằm chằm.

Khoảng cách hai người quá gần, góc độ trợn lên khiến con ngươi có chút kỳ quái.

Harvey đẩy cậu ra.

Bắt đầu từ lúc nãy, Ningya sốt sắng nhắm mắt lại, đến bây giờ mới mở, ngượng ngùng nhìn Harvey.

Harvey nói: “Ta cho em hôn ta, không phải để ta câm miệng.”

Ningya: “…”

Harvey nói: “Vừa rồi kiểm tra nhiệt độ nửa ngày, bây giờ có thể cảm nhận được chút độ ẩm nào không?”

Ningya: “…”

Cậu sốt sắng liếm môi một cái, sau đó lấy dũng khí dán vào.

Không phải cậu không muốn động tác tiến một bước, nhưng là, thời điểm khi hai người dính vào nhau, tim đập trở nên cực kỳ hỗn loạn, tứ chi ngứa ngáy, thần trí không rõ, bước đi lúc trước nghĩ tốt tất cả đều quên mất.

Harvey nhịn một chút đã không nhịn được đẩy cậu ra: “Độ ẩm không đủ.” Sau đó, ôm sau gáy cậu, dùng sức đè ép lại đây.

Thần Hắc Ám đại nhân thông minh không thể nghi ngờ, dưới tình huống ở Mộng đại lục đại đa số người tư tưởng vẫn còn rất giản dị, hắn cũng đã vô sự tự thông mà thắp sáng lên hết thảy kỹ năng âm mưu quỷ kế, cho nên, tại kỹ năng tại phương diện yêu đương cũng là tiến triển cực nhanh.

Ningya bị hắn hôn toàn thân như nhũn ra, vốn còn có chút ngượng ngùng, sau đó đã trực tiếp quên mất cái gì là ngượng ngùng, nằm ở dưới thân Harvey, mặc hắn thao túng.

Feta ngoài cửa gõ một lúc lâu, gõ đến thời điểm hắn cho là cửa sắp vỡ ra, cửa rốt cuộc mở.

Trong điện tối tăm.

Rèm cửa sổ đều bị kéo xuống, chỉ có thể nhìn đối diện một người đang ngồi.

“Chuyện gì?”

Mang theo âm thanh tà khí bỏ đi nghi ngờ của Feta.

Hắn cung kính nói: “Tôi tìm được rồi.”

“Hả?”

“Thần Hắc Ám tế tự.” Feta lúc nói, tâm lý khó tránh khỏi đố kị. Dù cho Harvey cũng định nâng đỡ hắn lên đời giáo hoàng kế tiếp, nhưng mà hắn cống hiến cho chính là Thần Hắc Ám, đương nhiên càng hy vọng có thể trở thành Thần Hắc Ám tay loại kém nhất đến sắc bén nhân viên thần chức. Thuộc tính bất đồng, là mấu chốt cuối cùng.

Harvey nói: “Đưa hắn đến gặp ta.”

Feta nghe ra khẩu khí của hắn cũng không có gì là tâm tình hưng phấn kích động, cùng thời điểm lúc trước hắn nhìn thấy Ningya tuyệt nhiên không giống, biết không phải là cái nhiệm vụ quan tọng gì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đi rồi, Harvey lôi người đang nấp sau ghế tựa ra, sau đó nhìn quần áo của cậu cười nói: “Buộc sai nút rồi.”

“Có đúng không?” Ningya cuống quít cởi ra muốn buộc lại, nhưng lại bị Harvey chặn lại.

Ngón tay Harvey túm lấy nút buộc, kéo về phía mình. Ningya không thể không cúi người, trong cổ áo cảnh “xuân” nhìn không sót một cái gì.

Harver mỉm cười nói: “Đã cởi ra rồi, chưa làm gì đã lại buộc vào, không phải quá thiệt thòi sao?”

Tại thời đại chúng thần, tứ đại thần vương nắm giữ tín đồ nhiều nhất. Trong đó, số lượng nhiều nhất là Nữ thần Quang Minh, trung thành nhất chính là Thần Hắc Ám. Hắc Ám thần điện không có giáo hoàng, cao nhất chính là Tế tự, nhưng cũng không giống Tế tự cấp tám của Quang Minh thần điện nắm giữ quyền lực như vậy, bọn họ bình thường chuyện làm được nhiều nhất chính là dẫn dắt tín đồ cúng bái Thần Hắc Ám, lắng nghe Thần Hắc Ám giáo huấn, cùng với giúp Thần Hắc Ám làm việc. Nghe tới chính là một phần vất vả mà chả được gì, nhưng cố tình, các tín đồ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, vui mừng này không đối phương, lấy làm vinh hạnh sâu đậm.

Enoch là một người trong số đó.

Tại thời điểm Thần Hắc Ám tuyên bố hắn trở thành Tế tự, hắn cảm thấy mình dù cho lập tức chết đi cũng không sợ. Đương nhiên, kia chỉ là suy nghĩ một chút. Hắn càng hi vọng mình có thể sống sót ra sức vì Thần Hắc Ám. Mà hắn đích xác làm như vậy rồi, đồng thời chiếm được ưu ái của Thần Hắc Ám.

Thần Hắc Ám từng chính miệng đồng ý, chỉ cần hắn có thể đi ra khỏi con đường thí luyện, sẽ đề bạt hắn thành giáo hoàng.

Hắc Ám thần điện chưa từng có giáo hoàng, ngoại trừ Thần Hắc Ám, không có ai biết giáo hoàng sẽ làm gì, thế nhưng, Enoch cảm thấy được rồi. Coi như chỉ là vẽ ra một khối bánh mì lớn, cũng đủ để cho hắn thèm nhỏ dãi ba thước.

Đáng tiếc, hắn thử luyện con đường một năm rồi lại một năm, từ đầu đến cuối không tìm được biện pháp đi ra. Bởi vì rời đi truyền tống ma pháp thật chỉ có ma pháp trận không có thủy tinh khởi động. Cũng may, dựa vào suối trường sinh, hắn vẫn ngoan cường còn sống, đồng thời, rốt cục chờ đợi nguyên tố tinh tự mang tới Kleist.

Đi ra từ con đường thí luyện, hắn phát hiện thế giới bên ngoài sinh ra biến hóa long trời lở đất, thần không còn là thống trị cao cao tại thượng ở Mộng đại lục, hiện tại, chiếm cứ Mộng đại lục chính là người. Điểm này khiến tâm hắn rục rà rục rịch. Dù cho trước đó tiến vào con đường thí luyện, hắn là tín đồ thành kính của Thần Hắc Ám, nhưng mà tâm tư người, bị giam lâu đến thế, cũng sẽ có chút táo bạo, có chút bất an, có chút oán hận. Đặc biệt là thời điểm phát hiện nhân loại không cần dựa vào thần cũng có thể cẩn thận sống tiếp, hắn chỉ Thần Hắc Ám là từ ý nghĩ dao động.

Bị cầm giữ lâu như vậy, hắn sao không thể dựa theo tâm ý của mình mà cẩn thận sống sót, tự do mà sống sót?

Bất quá cái ý niệm này xuất hiện không bao lâu, hắn đã bị người của công hội mạo hiểm tìm tới, một đường dẫn tới Sangtu, gặp được Feta, sau đó bị đưa vào trong một toà cung điện hắc ám.

Hắn là tín đồ của Thần Hắc Ám, đương nhiên không sợ tối, thế nhưng hắn sợ không gian kín.

Bất kỳ cái gì có thể liên tưởng đến trường hợp giam cầm hắn đều không thích. Bất quá bây giờ không phải thời điểm hắn có thể lựa chọn, trong nháy mắt vào cửa, hắn đã biết ngồi ở phía trước chính là ai.

“Đại nhân.”

Hắn thành kính quỳ xuống, hành lễ.

Cái gì tự do, cái gì sống sót thật tốt, tại thời điểm nhìn thấy một vị trước mắt này, tự động biến thành tro bụi.

Harvey chậm rãi mở miệng: “Cực khổ rồi.”

Enoch lệ nóng doanh tròng! Cùng Thần Hắc Ám nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã được an ủi.

“Không, này không tính là gì.”

Harvey nói: “Ta muốn biết, Rena có đang ở con đường thí luyện không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK