Hà Dĩ Ninh lo lắng không dứt: "Kiều Kiều, sao vậy? Con đột nhiên kêu bác sĩ tới, là Quý Thần xảy ra vấn đề gì sao?"
Mộ Kiều Kiều vội vàng lắc đầu: "Mẹ, mới vừa rồi Quý Thần đã tỉnh lại, nhưng không biết thế nào, lại hôn mê rồi."
"Quý Thần tỉnh? Thật sự là quá tốt!" Hà Dĩ Ninh kích động nắm tay Mộ Kiều Kiều.
Mộ Kiều Kiều cười cười, trong lòng lại không khỏi thấp thỏm.
Vợ chồng nhà họ Mộ cũng rất vui vẻ, Vương Hiểu Lệ càng tiếp lời: "Nhất định là Quý Thần nghe được giọng của Kiều Kiều chúng ta, cho nên không thể chờ đợi mới tỉnh lại."
Lần này, Hà Dĩ Ninh cũng không có phản bác lời bà ta, bất kể như thế nào, con trai tỉnh lại cũng là chuyện tốt.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra, mới hơi mỉm cười nói: "Chúc mừng, người bệnh đã hoàn toàn không có vấn đề, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi là được."
"Nhưng tại sao anh ấy lại hôn mê lại?"
"Đó là một loại cơ chế tự bảo vệ của thân thể, bệnh nhân cần nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên mới hôn mê lần nữa sau khi tỉnh lại, nhưng không sao, rất nhanh cậu ấy sẽ hoàn toàn tỉnh táo."
Hà Dĩ Ninh nghe vậy kích động không thôi: "Thật tốt quá, cám ơn bác sĩ!"
Mấy giờ sau, Tương Quý Thần thật giống như bác sĩ nói, dieendaanleequuydoon - V.O, hoàn toàn tỉnh táo.
Người kích động nhất phải kể tới Hà Dĩ Ninh, trong khoảng thời gian này lòng bà chợt cao chợt thấp giống như từng ngồi xe leo núi, bây giờ mới bình ổn lại.
Vì vậy, Hà Dĩ Ninh và Vương Hiểu Lệ cũng rối rít bày tỏ sự quan tâm của mình.
"Quý Thần, con còn chỗ nào không thoải mái không?"
"Không."
"Đầu thì sao? Có đau không, có cần kiểm tra lại không?"
"Không cần."
Thái độ Tương Quý Thần lạnh lùng, khiến cho không khí trong phòng bệnh cũng có vẻ hơi lúng túng, nhóm người Vương Hiểu Lệ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết phải nói thêm gì nữa.
Mộ Kiều Kiều thấy thế rót một ly nước bưng qua, dịu dàng đỡ anh dậy: "Quý Thần, anh uống nước trước đi, hình như giọng hơi khàn rồi."
Tương Quý Thần nhận lấy cái ly uống một hớp, giọng nói nhàn nhạt: "Cảm ơn."
"Giữa chúng ta không cần khách sáo như thế."
Lời của Mộ Kiều Kiều khiến cho tay cầm ly của Tương Quý Thần hơi dừng một chút, anh hơi rũ mắt: "Xin lỗi, lần này vì anh, phá hủy hôn lễ đẹp nhất trong đời em."
Lòng Mộ Kiều Kiều căng thẳng, liên tiếp mở miệng nói: "Không sao, cũng không phải là lỗi của anh, anh cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy."
"Em yên tâm, chờ anh khỏi hẳn, nhất định sẽ bù đắp hôn lễ."
Đáy mắt Mộ Kiều Kiều thoáng qua vui vẻ, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: "Không vội, bây giờ không có gì quan trọng hơn anh, anh dưỡng thân thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất."
Tương Quý Thần không nói gì thêm, chỉ để ly nước qua một bên, sau đó hơi nhắm hai mắt lại, Mộ Kiều Kiều thấy thế nhìn về phía Hà Dĩ Ninh nói: "Mẹ, có thể là Quý Thần mệt mỏi, không thì mọi người về trước đi, con trông chừng ở đây là được."
"Như vậy sao được, chính con cũng còn chưa hồi phục!" Vương Hiểu Lệ không nhịn được cất cao giọng, lúc chạm đến ánh mắt Hà Dĩ Ninh, lưu loát ngậm miệng lại.
Hà Dĩ Ninh nhìn Mộ Kiều Kiều: "Được rồi, nếu Quý Thần đã không sao, chúng ta cũng đi thôi, Kiều Kiều cũng đi nghỉ ngơi đi, mẹ đã mời y tá chăm sóc chuyên nghiệp tới, sẽ không có vấn đề gì."
Vì vậy, đoàn người chậm rãi đi ra phòng bệnh.
Không ai trong bọn họ phát hiện, sau khi bọn họ đi, bỗng nhiên Tương Quý Thần mở mắt, đáy mắt lạnh như băng sương.