• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: V.O

Tương Quý Thần che mắt, nước mắt nóng hổi chảy xuống giữa ngón tay anh, nước mắt đàn ông không dễ rơi, chẳng qua là chưa đụng tới chỗ đau lòng.

Tương Quý Thần lên trên phòng làm việc trên lầu, mở máy tính ra, cẩn thận tìm kiếm bất kỳ quá khứ về anh và Mộ Thiên Tinh.

Chỉ là, hình như không thu hoạch được gì, Tương Quý Thần có chút thất vọng, ngay vào lúc này, anh mở ổ đĩa cuối cùng ra, ổ đĩa có một tài liệu ẩn, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không phát hiện được.

Hình như bên trong tài liệu ẩn có một sấp tài liệu, Tương Quý Thần ngồi ngay ngắn người lại, vô thức ngừng thở, có lẽ, anh còn có thể tìm lại những ký ức đã mất kia.

Tương Quý Thần mở ra tệp tài liệu ra, trang xuất hiện dòng chữ cần nhập mật mã, Tương Quý Thần suy nghĩ một chút, nhập tên Thiên Tinh và sinh nhật cô, sau đó tài liệu thật sự mở ra.

Trong lúc nhất thời Tương Quý Thần mừng rỡ không thôi, ở bên trong là quà tân hôn lúc trước anh muốn tặng cho Thiên Tinh, đáng tiếc đã nhiều năm như vậy vẫn chưa mở ra.

Ngón tay Tương Quý Thần có chút run rẩy, nhìn từng bức ảnh ngọt ngào, có lúc anh và Mộ Thiên Tinh mới vừa quen, dáng vẻ Mộ Thiên Tinh xấu hổ, có sau khi bọn họ yêu nhau, tình yêu liên miên trong mắt nhau, còn có anh bá đạo kéo Mộ Thiên Tinh vào trong lòng, ôm hôn thâm tình.

Những bức ảnh chung ngọt ngào này, cũng là quá khứ và ký ức tốt đẹp nhất của bọn họ.

Đột nhiên Tương Quý Thần vô cùng thống hận mình, dieendaanleequuydoon – V.O, tại sao anh có thể ngu như vậy, chỉ một quyển nhật ký nho nhỏ, đã làm cuộc sống mình long trời lỡ đất, anh tin một người phụ nữ tâm cơ khoác bề ngoài bạch liên hoa, lại vứt bỏ công chúa chân chính trong lòng anh.

Tương Quý Thần nhìn nhật ký anh viết, phân hình thành những bức ảnh điện tử, sau đó cẩn thận đặt những thứ ảnh chụp chung kia vào trong nhật ký, đây là câu chuyện của bọn họ, là quá khứ chân thật nhất.

Tương Quý Thần in tất cả những thứ này ra, xem lại những bức ảnh và dòng chữ kia từng lần một giống như tự ngược, đau lòng không kiềm chế được.

Anh lấy không ít rượu từ trong tủ rượu ra, vừa uống vừa xem những quá khứ ngọt ngào kia, vậy mà, quá khứ có ngọt ngào bao nhiêu, thực tế sẽ đau đớn bất nhiêu, những điều tốt đẹp kia, hoàn toàn giống như một giấc mơ hư vô mờ mịt, mà cô gái của anh, biến mất ở trong giấc mơ của anh.

Tương Quý Thần uống hết chai rượu này đến chai rượu khác, rất nhanh trở nên men say mông lung, ngón tay anh vuốt ve cô gái có nụ cười trong sáng trên màn hình máy tính, vừa khóc vừa cười, kêu tên của cô hết lần này đến lần khác: "Thiên Tinh, Thiên Tinh. . ."

Trong hoảng hốt, hình như Tương Quý Thần thấy được bóng dáng quen thuộc đó xuất hiện ở trước mặt mình, rất bất mãn trách anh: "Tại sao lại uống rượu? Dạ dày anh không tốt lắm, sao không hề biết chăm sóc tốt bản thân mình vậy?"

"Anh không. . ." Tương Quý Thần hoảng hốt trả lời: "Thiên Tinh, thật xin lỗi, đều là anh không tốt, em trở về có được không? Thiên Tinh. . ."

Chờ đến lúc Tương Quý Thần...tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, màn hình máy tính còn mở, anh chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Lúc này quần áo nhiều nếp nhăn của Tương Quý Thần dán lên người, tóc cũng có chút xốc xếch, ngay cả khuôn mặt anh tuấn cũng có vẻ tiều tụy không dứt.

Tương Quý Thần thoáng rửa mặt, nhìn mình trong gương rất suy sút, tự giễu cười cười, nếu Thiên Tinh nhìn thấy anh bây giờ, nhất định sẽ không thích anh nữa.

Tinh thần chán nản, Tương Quý Thần quyết định, những người từng tổn thương Thiên Tinh, anh đều không muốn bỏ qua!

-----
V.O: Đang tính sau bộ này sẽ làm tiếp một bộ xuyên/cổ ngược, ai ủng hộ không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK