" Ngươi vừa gọi gì?" Lúc nãy Quân Cửu đang thất thần, nghe không rõ lời của Anatole lắm, hình như cậu vừa nghe người trước mặt gọi tên cậu bằng ngôn ngữ của thế giới cũ?
Nine, Cửu, tuy đều là một ý nghĩa, nhưng đây là hai ngôn ngữ khác nhau.
Nhưng nghe người khác gọi tên mình, phản ứng đầu tiên của Quân Cửu là cũng có người xuyên qua.
Phản ứng thứ hai là, à, đây là não trong thùng mà.
Tổ kế hoạch đang định viết lên cốt truyện xong trọng sinh à?
" Nine, cậu thích cô ấy hả?" Anatole không trả lời mà hỏi ngược lại.
Rốt cuộc cô ta có gì tốt! Khiến cậu trầm mê cả đời, tuy rằng không nhớ kỹ nhưng vẫn theo bản năng tìm kiếm!
" Hả? Không có! Chỉ là thấy có chút quen thuộc...!" Quân Cửu gãy gãy ót, cũng cảm thấy nhìn chằm chằm một nữ nhân (giống cái) thật bất lịch sự.
" Thật sao?" Tinh linh hỏi, nhưng dường cũng không muốn nghe câu trả lời.
" Nhất Nhất...!Cậu sao vậy?" Quân Cửu thật sự không phải một kẻ biết nhìn sắc mặt, nhưng cậu cứ luôn cảm nhận được cảm xúc của Tinh linh tóc đen, thật giống như cậu và cậu ta thân quen từ bé, quen đến mức chỉ cần một ánh mắt đã biết người kia muốn biểu đặt cái gì.
" Tầm An...!Cậu không sao chứ?"
Âm thanh của quá khứ trùng lặp với hiện tại, khiến tinh linh khó khăn nhắm mắt.
Quá lâu, một Quân Cửu tươi sống như vậy cậu ta đã chờ quá lâu.
Chờ đến mức từng giấc mơ đều có, khiến cậu ta luôn cảm thấy tất cả đều là giả dối lừa mình dối người.
Khó trách người bị bệnh không muốn nhận mình bị bệnh, nếu đây chỉ là ảo giác, cậu ta cũng không muốn phân biệt nó.
" Nhất Nhất, cậu đau đầu sao? Đi, trở về nghỉ ngơi thôi.
" Căn phòng cho khách này có lẽ đã thăm khảo của chủng tộc nào đó, giường lớn phủ lớp lụa trắng như tuyết, Quân Cửu quyết đoán ấn tinh linh ngồi xuống giường, bản thân thì đặt tay lên trán cậu ta, kiểm tra nhiệt độ.
Anatole cảm thấy mình bệnh thật rồi, nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu, cảm giác như đã quay về những ngày tháng trước kia...!Lúc đó cậu ta và Quân Cửu vẫn là trúc mã trúc mã, tình cảm của cậu ta vẫn thuần túy chưa từng thay đổi, ánh mắt của A Cửu vẫn vô ưu vô lự.
...
Đêm nay Anatole lại nằm mơ.
Thật ra cậu ta đã rất lâu không nằm mơ rồi.
" Tầm An Tầm An! Phó Tầm An! Ở đây này!"
Thiếu niên trong quá khứ tươi sáng như ánh Mặt Trời, lúc đó chưa tận dụng, cậu chưa từng bị bỏ đói nên thân thể tốt lắm, chơi bóng rất giỏi.
Thêm gương mặt tuấn tiếu ưa cười, Quân Cửu chính là nhân vật nổi tiếng trong trường, có rất nhiều nữ sinh hoặc là lén lút hoặc là quang minh chính đại mà đưa thư tình cho cậu.
Từng bức thư màu hồng nhạt, mang theo hương vị tươi mát của thanh xuân đặt dưới gầm bàn, giấu cả một bầu trời tâm tư.
Trong đó, cũng có một bức thư không ghi người gửi...!
" Cậu lại thất thần rồi!" Quân Cửu tươi rói chạy tới, rất tự nhiên lấy chai nước trong tay thiếu niên tóc đen mà uống một ngụm.
"...!Tớ uống qua rồi...!" Phó Tầm An cảm thấy thời tiết cuối xuân đúng là quá nóng, vừa uống xong nước lại khát rồi...
" Có phải chưa từng uống chung đâu! Dạo này cậu hơi là lạ nha...!" Nghĩ nghĩ, thiếu niên tóc vàng chăm chú quan sát người trước mặt, như là muốn tìm kiếm manh mối.
Phó Tầm An cúi đầu, không dám nhìn cậu, thời tiết cuối xuân đúng là thất thường, Phó Tầm An đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Phó Tầm An sinh ra trong một gia đình không ấm êm, trải nghiệm trong thời thơ ấu khiến tính cách của hắn hơi cực đoan, ngoại trừ Quân Cửu thì chẳng muốn để ý đến ai.
Người khác nhìn vào đều nghĩ Phó học bá ngạo mạn coi thường thường nhân, chỉ mình cậu ta biết đó là sự tự ti.
Cậu ta không kết bạn, bởi sợ kẻ khác sẽ nhìn thấu lớp vỏ bọc này.
Nhưng Quân Cửu không giống...
Quân Cửu, là kẻ đã kéo cậu ta lúc cậu ta chật vật nhất, dáng vẻ lôi thôi nhất đã bị nhìn thấy, nhưng Quân Cửu không những không ghét bỏ mà còn thương tiếc, còn lôi kéo cậu ta muốn giúp cậu ta trả thù...
...
Cuối cùng Quân *EQ âm vô cực* Cửu đương nhiên không tìm được gì, đành có chút ủ rũ dẫm lên tiếng chuông bước vào phòng học.
Phó Tầm An lẽo đẽo theo sau, thấy dáng vẻ đáng thương của cậu thì hơi câu môi, hình như muốn cười.
Giáo viên rất nhanh đã tiến vào, phòng học trong chớp mắt trở nên an tĩnh.
Bây giờ là tiết cuối cùng, tiết Hóa của thầy Phương.
Thầy Phương nổi tiếng nghiêm khắc, ai mắc lỗi sẽ bị mắng té tắt, hơn nữa ánh mắt rất sắc, ai mà có động tác nhỏ đều sẽ bị thầy Phương bắt được, lại bị mắng.
Chính bởi vì quá nghiêm khắc, mặc dù dung mạo thầy cũng thuộc hàng thượng đẳng nhưng ít ai bàn tán.
Quân Cửu là một học tra, từ nhỏ đến lớn đánh nhau không thua ai nhưng học hành không bằng người khác, Phó Tầm An từng chủ động xin dạy kèm cậu, nhưng kết quả cũng không tốt hơn là mấy, Quân Cửu chỉ cần hơi làm nũng, Phó Tầm An lập tức buông vũ khí đầu hàng, học hành làm gì cho mệt, để A Cửu nghi ngơi đi!
Đương nhiên một phần cũng là vì Phó Tầm An biết năng lực của mình, nhất định sẽ nuôi nổi Quân Cửu nên cậu ấy không muốn cố gắng thì không cần cố gắng, có thể nói là nuông chiều vô cùng.
May mắn Quân Cửu gặp Phó Tầm An hơi muộn, nếu không cậu ta nhất định bị Phó Tầm An chiều đến vô pháp vô thiên.
Đương nhiên Phó Tầm An lại cảm thấy ngược lại, mong gặp A Cửu của mình càng sớm càng tốt, cưng chiều cậu càng nhiều, cậu vô pháp vô thiên cũng không sao, cậu ta chiều chuộng được..
Danh Sách Chương: