Quân Cửu uống rượu cả đêm, sáng hôm sau cậu viết đi viết lại cả trăm lần một bức thư tình, quyết đoán đi bày tỏ.
Có người yêu thì làm sao chứ! Cậu chờ người ta chia tay rồi lại theo đuổi!
Quân lão đại không có gì không làm được!
Vực dậy tinh thần, Quân Cửu hôm nay còn cố ý chỉnh sửa quần áo đầu tóc một phen, làm mẹ Quân kế bên tấm tắc bảo Mặt Trời mọc ở đằng tây.
Mẹ Quân hỏi với giọng chắc chắn: " Thế nào? Yêu đương rồi? Biết để ý ngoại hình rồi? Con mà sớm chăm như Tầm An thì mỹ nữ thi nhau nhào vào lòng con thôi."
Mẹ Quân là một người phụ nữ truyền thống điển hình, dịu dàng, giỏi nội trợ, tâm lý nhưng hoàn toàn không mềm yếu.
Ba Quân ngày đêm bận rộn, một năm chẳng về nhà mấy lần, mẹ Quân chính là người đích thân nuôi dưỡng Quân Cửu.
Quân Cửu nghe vậy cười cười, chưa từng tiếc lời khen ngợi mối tình cảm của mình và trúc mã: " Con và Tầm An chính là hai nam sinh nổi tiếng nhất trường Lan An! Xứng đôi vừa lứa!"
Mẹ Quân sửng sốt, nghĩ lại Quân Cửu không giỏi ngữ văn cổ, nên không trách con trai dùng thành ngữ bậy bạ.
" Đi đi đi, còn xứng đôi vừa lứa.
Không phải muốn đi bắt trái tim mỹ nữ sao?" Mẹ Quân nhét đùi gà chiên vàng óng vào tay cậu, đẩy người ra cửa.
Quân Cửu thiếu niên khí phách hăng hái, cũng không muốn giấu, vừa leo lên xe đạp vừa cười, tựa như muốn cho cả thế giới biết: " Không phải mỹ nữ! Con muốn cưới Phó Tầm An! "
Mẹ Quân ngẩn người, sau đó xù lông vung vuốt: " Con mà xứng với Tầm An sao?! Mau dẹp cái suy nghĩ vẩn vơ đó đi!"
Nhưng Quân Cửu đã chạy xa, không nghe thấy.
Nếu có nghe thấy chắc chắm cậu sẽ dừng lại phản bác mẹ Quân cả tiếng cho coi.
Quân Cửu theo thói quen đạp xe qua nhà họ Phó, chờ Phó Tầm An đi cùng.
Thói quen này đã có từ lúc Quân Cửu nhặt Phó Tầm An.
Nói là nhặt cũng không phải đúng, lúc đó Phó Tầm An bị người nhà họ Phó bắt nạt, bị cha ruột dùng gậy đánh, nhưng Phó Tầm An cũng không phải đứa trẻ yếu đuối, không phản kháng được thì chạy.
Hắn chạy đến góc khuất rồi cuộn tròn nức nở, vừa lúc Quân Cửu trốn học đi ngang qua nên xem thử.
Quân Cửu còn nhớ rõ ánh mắt của Phó cún con lúc đó.
Thật sự rất giống một con cún hoang bị bỏ rơi, co ro đói rét trong ngày mưa, vừa bẩn vừa chật vật lại khiến người ta nhói lòng.
Nói Phó Tầm An là cún, chủ yếu là vì lúc đó bé Quân Cửu đưa tay ra muốn tỏ thiện ý thì bị Phó cắn, cắn thật sự độc ác, đến tận hiện giờ tay Quân Cửu vẫn còn dấu vết mờ mờ.
Lúc đó bé Quân Cửu cũng hơi giận, từ nhỏ đến lớn chỉ có mình khi dễ kẻ khác, chứ có ai dám cắn mình đâu.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong như lục bảo của Phó Tầm An, bé Quân Cửu bỗng rộng lượng hẳn ra.
Bé Quân Cửu phải gỡ từng ngón tay của Phó Tầm An, kiên nhẫn ngồi xuống xó xỉnh kể một đống chuyện cùng Phó Tầm An, cuối cùng Phó Tầm An mệt đến ngất xỉu, bé Quân Cửu mới lo lắng ôm người về nhà.
Lúc đó mẹ Quân, ba Quân cũng cực kỳ hoảng hốt, vội vàng đưa bé cún đi bệnh viện, sau đó dò hỏi Phó Tầm An.
Biết được tình cảnh thảm thương của Phó Tầm An, ba mẹ Quân rất đồng cảm, không biết ba Quân làm thế nào mà giúp được mẹ Phó ly hôn ba Phó, còn khiến gã biến khỏi thành phố này.
Sau đó mẹ Quân cũng thường đi thăm Phó Tầm An, Quân Cửu cũng càng nghe càng thân với bé cún.
Biết Phó Tầm An phải đi bộ đi học, Quân Cửu còn rất hào phóng trở cả hai cùng đi.
Đi đi lại lại, cũng đã qua mười mấy năm rồi...
Mặc dù biết Phó Tầm An đã rất lợi hại, không còn là đứa bé bị đánh phải chạy ra khỏi nhà, nhưng Quân Cửu vẫn giữ thói quen trở người ta, bảo vệ người ta dưới cánh mình.
...
Quân Cửu cầm theo một bức thư tình, lại thấy hơi lộ liễu nên vội vàng giấu vào cặp.
Rõ ràng là một thẳng nam đội trời đạp đất, nhưng nghĩ đến việc tỏ tình Quân Cửu lại hơi...
Được rồi, nữ nhi tình trường ảnh hưởng việc rút đao.
Nhưng ai bảo Phó Tầm An là mỹ nhân chứ.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân...
Mẹ Quân mà biết con trai cưng nghĩ gì thì nhất định phải bổ túc một khóa cho nó về việc sử lý tục ngữ.
Quân Cửu vừa đi vừa nghĩ, bỗng nhiên cậu như có cảm giác mà ngẩng đầu.
Vừa vặn đối diện một đôi mắt lục bính y như đá quý ở tầng hai.
Xinh đẹp như vậy, bảo sao có thể không thích chứ?...
Quân Cửu thất thần nghĩ lung tung.
" Aaaaa!"
Tiếng thét đưa Quân Cửu về hiện thực.
Cậu chỉ kịp nhìn đôi mắt cậu yêu quý nhất dần dần nhuốm màu máu...
Đừng...
Đừng mà...
Phó Tầm An!
Phó Tầm An!!
Đến hiện giờ Quân Cửu mới biết lúc khẩn trương nhất con người ngay cả phát ra âm thanh cũng không có sức.
Quân Cửu chỉ biết đứng ở đó, trơ mắt nhìn kẻ bên cạnh cắn và0 cổ Phó Tầm An, sau đó đôi mắt thâm thúy của hắn cũng dần chuyển sang màu đỏ.
Quân Cửu thấy môi hắn mấp máy, hình như đang nói với cậu...
Cửu Cửu, chạy đi.
Đến khi mọi người hoảng sợ chen chúc trốn ra ngoài, Quân Cửu bị dòng người dần dần đẩy ra xa.
Không! Phó Tầm An!
Quân Cửu theo bản năng muốn chạy trở về, nhưng cậu lại bị đẩy ngã, bị vô số người dẫm đạp.
Từng bước chân mang theo sự sợ hãi ngấm vào cốt tủy dẫm lên người cậu, mà không chỉ cậu, không ít người cũng bị dẫm đạp.
Quân Cửu ngay cả hít thở cũng không nổi, chỉ có thể cố nhịn những bước chân đang dẫm lên thân thể, trong lòng gào thét.
Phó Tầm An, Phó Tầm An của cậu.
Phó Tầm An!
Phó Tầm An!!
Phó Tầm An!!!
Ai trả lại Phó Tầm An cho cậu đi!.
Danh Sách Chương: