Hoắc Khâu bị đánh mấy quyền khiến đầu óc choáng váng, lảo đảo lui về phía sau vài bước, sau đó nằm liệt trên sô pha.
Trên mặt không có chỗ nào không đau, ông ta kêu oai oái oai oái, không thèm quan tâm hình tượng người lớn gì hết, hít một hơi lạnh.
Hoắc Tây Lĩnh dìu ông ta, Hoắc Khâu thấy mũi mình nóng hầm hập, chảy xuống thứ gì đó, duỗi tay sờ sờ, là máu đỏ tươi.
Ông ta lại hét "A a", ngón tay run rẩy chỉ vào Hoắc Thanh Huy: "Phản rồi!"
Nói xong câu đó, mặt Hoắc Khâu hết đỏ rồi tím như màu gan heo, sợ Hoắc Thanh Huy lại lên đấm cho mình vài cú, chỉ dám xoay người nhìn về phía Hoắc Tây Lĩnh, môi run run: "Nhìn xem thằng con trai anh dạy ngoan cỡ nào! Người lớn nó cũng không biết kính trọng?"
"Ông thì tính là thứ người lớn gì?"
Hoắc Thanh Huy đánh gãy lời ông ta, cười nhẹ nhàng: "Có người lớn nào sẽ đưa cháu trai ruột của mình tới nơi như vậy không? Mặc kệ không hỏi han mười tám năm, đây là chuyện mà người lớn nên làm à?"
Lời này, ngoài mặt là châm chọc Hoắc Khâu, còn ẩn ý trong đó thì mắng luôn cả Hoắc Tây Lĩnh.
Đây chính là cái gai nhọn trong lòng Hoắc Tây Lĩnh.
Vừa rồi vẫn còn lửa giận ngập trời, bây giờ ông ta đã bình tĩnh lại.
Hoắc Tây Lĩnh: "Lúc trước là ba sai."
Mũi Hoắc Khâu vẫn còn đang chảy máu, Hoắc Tây Lĩnh rút khăn giấy trên bàn, lau cho ông ta.
Hoắc Khâu duỗi tay che lại, âm thanh nói ra như thể rất đúng lý hợp tình: "Lúc trước bác cũng chỉ muốn tốt cho ba cháu thôi."
"Tôi không quan tâm lúc đó các người nghĩ thế nào," Hoắc Thanh Huy nói không nhanh không chậm, "Hôm nay tôi đánh ông, không phải vì cái này."
Cái đầu đang choáng váng của Hoắc Khâu lập tức tỉnh táo lại: "Thẩm Hiểu Hiểu?"
Ông ta không dám nói cô là "hồ ly tinh" nữa, cháu mình là một tên ngốc, ai biết nó có nổi điên lên đấm cho mình thêm một quyền nữa hay không.
Lửa giận của Hoắc Tây Lĩnh vừa mới hạ xuống, lập tức bốc lên: "Chỉ vì một đứa con gái mà con đánh bác hai con ra thế này sao?"
Ông ta khó có thể tin được, cảm thấy Hoắc Thanh Huy quả thật không nói lý lẽ: "Con thật sự điên rồi à?"
"Bác hai nói ra nói vào sau lưng như vậy, cũng không phải là chuyện mà đàn ông nên làm nhỉ?" Hoắc Thanh Huy nói, "Thẩm tiểu thư hoàn toàn có thể kiện bác tội phỉ báng với những lời mà bác vừa nói đấy."
Hoắc Khâu xấu hổ không chịu được, một đống tuổi rồi, không ngờ có một ngày bị cháu mình châm chọc như vậy. Ông ta duỗi tay che đầu, kêu ai ui ai ui.
Hoắc Tây Lĩnh hỏi ông ta: "Anh hai, anh làm sao vậy?"
"Đau đầu," Hoắc Khâu kêu đau, mơ hồ không rõ, "Thanh Huy xuống tay nặng quá, bộ xương già này của anh chịu không nổi."
Hoắc Tây Lĩnh quay đầu, trách cứ Hoắc Thanh Huy: "Đứng đây làm gì? Còn không qua đỡ bác hai của con đi bệnh viện à!"
Đang cãi cọ ồn ào, Hoắc Thanh Hi cười hì hì bước vào, thấy Hoắc Khâu che đầu kêu đau, ngẩn người hỏi: "Bác hai, bác làm sao vậy?"
"Bị thằng anh trai không nên thân của con đánh," Hoắc Tây Lĩnh hận rèn sắt không thành thép, nói: "Lại đây, phụ ba một chút, đỡ bác hai con vào phòng khách đi. Thanh Huy, con đi gọi điện thoại, mời bác sĩ Triệu tới."
Hoắc gia ầm ĩ đến hơn nửa đêm, bác sĩ Triệu tới, nhìn không ra lí do vì sao mình bị kêu tới đây. Hoắc Khâu nhịn không được kêu đau, cuối cùng vẫn phải đưa ông ta vào bệnh viện, kiểm tra không có gì khác thường, chỉ có điều thân thể ông ta hỏng hết cả rồi, gan cũng có tổn thương, lấy một ít thuốc uống, truyền thêm một bình đường glucose.
Hoắc Thanh Hi dựa vào vách tường trên hành lang bệnh viện, nhìn Hoắc Thanh Huy cười trêu ghẹo: "Nhìn đi, vì anh mà hơn nửa đêm rồi em không được ngủ đấy."
Nói xong lời này, anh ta lại bổ sung một câu: "Chuyện hôm nay anh làm, thật sự khiến người ta sảng khoái hết cả người."
Hoắc Thanh Hi cũng chẳng có miếng hảo cảm nào với ông bác hai dong dài này. Lúc trước khi anh ta đang yêu đương với một tiểu minh tinh, Hoắc Khâu cả ngày tìm Hoắc Tây Lĩnh nói về lịch sử đen của em gái kia, còn lấy thân phận người lớn trong nhà đi chèn ép cô ta.
Dẫn tới Hoắc Thanh Hi cứ vậy mà bị đá.
Ở nhà Hoắc Thanh Hi vẫn luôn có hình tượng là một bảo bối ngoan ngoãn, cũng nhịn không được đi tìm Hoắc Khâu nói chuyện.
Cho dù anh ta có nói thế nào, Hoắc Khâu chỉ có một câu nói "Bác là bác hai cháu, chỉ muốn tốt cho cháu thôi".
Hôm nay Hoắc Thanh Huy đập cho Hoắc Khâu một trận, trong lòng Hoắc Thanh Hi vô cùng sảng khoái.
Hoắc Thanh Hi đốt một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Hoắc Thanh Huy: "Muốn hút không?"
"Không hút."
"Thẩm Hiểu Hiểu không cho anh hút?"
Hoắc Thanh Hi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả ra. Hoắc Khâu bị đánh, tâm trạng anh ta không tồi, khó có khi muốn tâm sự tuổi hồng với Hoắc Thanh Huy.
"Cô ấy chưa từng nói," Hoắc Thanh Huy nói, "Nhưng cô ấy sợ sặc, thuốc lá quá nồng, cô ấy ngửi được sẽ khó chịu."
Hoắc Thanh Hi cười cười, lại hít một hơi: "Nói chứ, em đã gặp Thẩm Hiểu Hiểu một lần rồi."
Mấy ngày gần đây anh ta gặp gái đẹp nhiều quá, híp mắt suy nghĩ một thời gian, mới nói chậm rì rì: "Ngày hôm đó anh cũng ở đó."
Yết hầu Hoắc Thanh Huy căng thẳng.
Hoắc Thanh Hi vốn muốn nói tới chuyện của Vương Khiêm, nhưng nghĩ lại, mấy ngày nay Vương Khiêm đã khiêm tốn hơn không ít, nhiều năm như vậy, trong công việc cũng xem như có cố gắng, chỉnh ông ta thì anh ta cũng không có chỗ tốt.
Anh ta đổi đề tài nói: "Chuyện của anh và Thẩm Hiểu Hiểu rốt cuộc là thế nào vậy?"
"Không cần cậu xen vào," Khuôn mặt Hoắc Thanh Huy xa cách, "Cậu vẫn nên chăm sóc Bùi tiểu thư của cậu rồi nói sau."
Hoắc Thanh Hi nhún nhún vai.
Khoảng thời gian này Bùi Nhã Nhàn náo loạn lên mặt với anh ta không ít lần, chỉ bởi vì tính tình của Hoắc Thanh Hi rất lăng nhăng.
Bất thình lình nhắc tới cô ta, Hoắc Thanh Hi cũng có chút đau đầu.
Hai anh em nói chuyện không bao lâu, mặt Hoắc Tây Lĩnh căng cứng bước lại đây.. truyện teen hay
Ánh đèn chiếu tới trên tóc ông ta, chiếu ra rất nhiều chỗ trắng. Tóc ông ta đã bạc đi rất nhiều, đã nửa tháng trôi qua kể từ lần cuối ông ta đi nhuộm tóc, tóc mọc nhanh, mọc ra đều là màu trắng.
Ban ngày không có chút mệt mỏi nào, lúc này nhìn qua, ông ta đã có chút già nua.
"Thanh Huy, chúng ta nói chuyện," Âm thanh Hoắc Tây Lĩnh mang theo chút bất đắc dĩ, "Thanh Hi, con lại đây chăm sóc bác hai, ba có chút chuyện muốn nói với Thanh Huy."
"Không cần."
Hoắc Thanh Huy đứng thẳng lưng, anh nhìn thẳng vào Hoắc Tây Lĩnh, ánh mắt đó không khác gì ánh mắt nhìn người xa lạ: "Tôi còn có chuyện cần xử lý, về trước đây."
"Đứng lại!" Hoắc Tây Lĩnh gọi anh lại: "Tối muộn rồi, còn còn xử lý chuyện gì!"
"Chuyện riêng."
Hoắc Thanh Huy không quay đầu lại, cất bước lập tức đi khỏi.
Hoắc Tây Lĩnh không còn gọi anh nữa, sức lực toàn thân giống như bị rút hết đi, ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, tự lẩm bẩm nói: "Tôi đã tạo cái nghiệt gì vậy chứ."
Hoắc Thanh Huy lái xe rời khỏi bệnh viện, cũng không biết nên đi đâu, chạy lang thang trên đường không có mục tiêu.
Anh vẫn luôn không có nhà để nương tựa vào, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng, anh đều chạy đi, trốn ở bên ngoài.
Trước kia không về nhà được, vì trong nhà có người sẽ đánh anh. Mà hiện tại, là anh không chịu quay về.
Đi đã lâu, nhìn quang cảnh quen thuộc xung quanh, Hoắc Thanh Huy mới nhận ra, mình đã vô thức chạy đến dưới lầu chung cư của Thẩm Hiểu Hiểu.
Đèn trong phòng đã sớm tắt, đen như mực. Hoắc Thanh Huy không có cách nào đếm được cụ thể tầng nào, chỉ nhìn xuất thần vào phương hướng đại khái thôi.
Xe tắt máy, Hoắc Thanh Huy mở đèn trong xe lên, lấy ví tiền của mình ra lần nữa.
Anh lấy ảnh chụp để trước ngực, nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ trong xe.
Anh lại mơ thấy Thẩm Hiểu Hiểu.
Thật nhiều quyền cước đánh xuống người anh, Hoắc Thanh Huy bị ép đến góc tường, chỉ có thể che phần đầu mình lại. Thời gian dài đói và khát khiến đầu óc anh choáng váng, không có bất kì sức lực gì phản kháng lại.
Mặt bị trầy da, vừa nóng rát vừa đau đớn, tên cầm đầu đám người vừa đánh, vừa hầm hừ nói: "Hét lên đi. Sao lại không hét lên? Có ngon thì mày đi mách giáo viên đi! Mỗi ngày đều đóng vai là học sinh ngoan hiền, làm học sinh ngoan thì giáo viên có giúp đỡ mày không?"
Hoắc Thanh Huy cắn môi, một âm thanh cũng không phát ra. Bả vai anh bị người ta đá một chân, sức người đó rất lớn, đá anh tới mức té xuống bên cạnh.
Trong miệng anh đã nếm được mùi máu tươi, có chút giống rỉ sắt.
"Nói một câu "ông ơi tha mạng", tao sẽ không đánh mày nữa," tên côn đồ cầm đầu ôm tay cười, "Mau đi, nói "ông ơi tha mạng"."
Hoắc Thanh Huy không rên một tiếng, mặc cho quyền cước rơi trên đầu vai, xương sườn mình.
"Tụi mày đang làm gì?!"
Vào khoảnh khắc mà anh sắp không chống đỡ nổi nữa, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ trong trẻo.
... Hình như là Thẩm Liễu.
Hoắc Thanh Huy cố hết sức ngẩng đầu lên, cả người đều đau đớn, anh nhìn thấy Thẩm Hiểu Hiểu xách theo một cây gậy gỗ, điên cuồng đánh cho mỗi tên một gậy, cả đám nằm bò xuống đất.
"Là nha đầu béo bên trấn nam."
Không biết là ai nói một câu, tên dẫn đầu nhảy qua hỏi: "Tiểu Liễu à, chuyện gì vậy? "
"Tụi mày bị bệnh à? Cả đám hùa vào bắt nạt một người? Có ý gì đây?"
Thẩm Liễu một tay gầm gậy, một tay chống nạnh, tức giận tới mức mặt cũng đỏ: "Mất công mày còn gọi tao một tiếng cô, thích bắt nạt người như vậy, còn xứng đáng với họ Thẩm này à? "
Hoắc Thanh Huy cắn răng, chậm rãi đứng lên từ dưới mặt đất.
"Thằng nhóc này..."
Tên dẫn đầu vốn dĩ còn muốn nói tầm bậy vài câu về Hoắc Thanh Huy, nhưng khi ánh mắt đối diện với ánh mắt của Thẩm Hiểu Hiểu, khí thế đều mềm nhũn hết.
"Leng keng."
Thẩm Hiểu Hiểu ném gậy gỗ lên mặt đất, đỡ Hoắc Thanh Huy, vẻ mặt cực kì đau lòng nhìn vết thương trên mặt, trên người anh.
Thật là đáng thương, lần trước mới bị ba đánh thành thế kia, bây giờ lại bị đám người này bắt nạt.
Thẩm Liễu chỉ vào tên dẫn đầu mắng: "Mày học hành lâu như thế, kiến thức học được vào bụng chó hết rồi à? Bắt nạt người khác như vậy là chuyện người có thể làm được à? Mày nghe thật kĩ cho tao, sau này nếu muốn bắt nạt Hoắc Thanh Huy, tụi mày phải bước qua được xác Thẩm Liễu tao cái đã."
Lời này cực kì có khí phách, lúc đó, Hoắc Thanh Huy nhìn khuôn mặt tức giận của cô, cảm giác đau đớn khắp cơ thể đều biến mất.
Thật tốt.
Hoắc Thanh Huy nghĩ thầm.
Tuy anh không có cha mẹ yêu thương mình, cũng không có bạn bè thật lòng muốn chơi chung, nhưng anh có một cô gái nhỏ, đêm khuya vắng vẻ dẫn anh đi băng bó vết thương, hiện giờ lại xách theo gậy gộc nhảy ra bảo vệ anh.
Trời cao đối xử với anh không tệ.
Thẩm Liễu với anh mà nói, là hi vọng trong sinh hoạt khổ sở mông lung của anh, là tia sáng duy nhất trong bóng đêm lạnh lẽo.
Đó là tia sáng mà cho dù anh phải buông bỏ cả mạng sống cũng phải giữ gìn và bảo vệ.