Não bộ nháy mắt trở nên trống rỗng.
Thẩm Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt đột nhiên xông tới này, xa cách nhiều năm, hình như anh còn cao hơn khi trước một chút. Trên gương mặt kia cuối cùng cũng có thịt, không giống năm đó, gầy đến đáng thương.
... Hoắc Thanh Huy?
Bây giờ anh đã làm việc trong Anh Ngu rồi?
Tuy rằng bây giờ Hoắc Thanh Huy vẫn ăn mặc tây trang giày da, ăn mặc rất có phong cách, nhưng ở trong mắt Thẩm Hiểu Hiểu, không khác gì thiếu niên trầm mặc ít lời năm đó... Không, khác thì vẫn phải có, ít nhất, bây giờ Thẩm Hiểu Hiểu không dám lấy bàn tay bẩn bựa của mình đánh mông vị đại lão này.
Tưởng tượng đến điều này, Thẩm Hiểu Hiểu không khỏi sang chấn tâm lý, tuy nói chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng không chừng vị này còn ghi hận chuyện năm đó thì sao.
Mới vừa rồi cô còn nghe Vương Khiêm kêu anh một tiếng "Chủ tịch", xem ra tên nhóc này mấy năm nay lăn lộn cũng không tồi.
Bây giờ bản thân mình còn phải đi phỏng vấn Anh Ngu, cũng không biết anh có nhân cơ hội này lấy việc công trả thù riêng không nữa.
Không chờ Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ xong cách ứng phó như thế nào, Hoắc Thanh Huy đã cẩn thận nhìn khuôn mặt của cô, biểu cảm rất chi nhiệt tình dần dần lạnh lẽo.
Khóe miệng vừa nâng lên thật cao chậm rãi hạ xuống, lấy khăn tay trong túi ra, cẩn thận lau thái dương đã mướt mồ hôi.
Mới vừa rồi thật sự là chạy nhanh quá.
Đúng lúc này, Lâm bí thư khoan thai tới muộn. Khi nãy anh ta đang đi cùng Hoắc Thanh Huy vào phòng hội nghị, bỗng dưng ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm một người nào đó dưới lầu. Lâm bí thư còn chưa phản ứng lại, Hoắc Thanh Huy đã giống như con chó hoang thoát cương chạy vèo đi, làm Lâm bí thư hoảng sợ muốn chết, tưởng rằng chủ tịch trẻ tuổi này lại phát điên.
Vội vàng chạy lại đây, Lâm bí thư liếc mắt đã thấy được Thẩm Hiểu Hiểu đang đứng bên cạnh, thấy được là một cô gái nhỏ xinh đẹp, trong lòng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ chủ tịch coi trọng người ta rồi?
Vương Khiêm bên kia đã đẩy ghế dựa đi tới, ông ta cười đi đến trước mặt Hoắc Thanh Huy hỏi: "Chủ tịch muốn tự mình chọn lựa người mới sao?"
Lâm bí thư nhỏ giọng nói với Hoắc Thanh Huy: "Hôm nay Anh Ngu tuyển chọn thêm một bộ phận người mới nữa, đây là người tới phỏng vấn."
Hoắc Thanh Huy "Ừ" một tiếng, lập tức đi tới phía trước, đi được hai bước thì quay đầu lại, nhịn không được đánh giá gương mặt kia của Thẩm Hiểu Hiểu, vẻ mặt nghi ngờ. Hai vị phụ trách phỏng vấn bên kia là người nhạy bén, nhường lại vị trí ở giữa.
Lâm bí thư có chút sốt ruột, anh ta đi nhanh vài bước, đi tới bên cạnh người Hoắc Thanh Huy, âm thanh đè thấp nhắc nhở: "Phú Thái bên kia còn chờ ngài..."
"Tôi muốn nhìn người mới trong công ty," Hoắc Thanh Huy nghiêm túc nói: "Công ty chúng ta quan trọng nhất không phải là nghệ sĩ sao? Người mới chính là tương lai của công ty, còn Phú Thái bên kia, bọn họ cũng chẳng thành tâm thành ý tới hợp tác, để chờ một chút cũng không có gì."
"Chỉ là..."
Lâm bí thư muốn nói lại thôi.
Hoắc Thanh Huy rũ mi mắt, lật lý lịch trên bàn xem.
Thẩm Hiểu Hiểu tóc dài váy trắng cười xinh đẹp thản nhiên, khung cảnh đằng sau màu xanh lá, càng thêm thanh thuần dịu dàng.
Nhưng cũng không phải là Thẩm Liễu trong trí nhớ của anh.
Trên hàng ghi tên, viết rõ ràng ba chữ "Thẩm Hiểu Hiểu", khung vuông phía dưới là lý lịch của cô, học đại học B, từng đóng vai nữ phụ Tô Xán Tuyết trong 《giày thủy tinh》...
Hoắc Thanh Huy cầm tập lý lịch kia lên xem, thật sự là Thẩm Hiểu Hiểu, từng nét chữ, không có chút nào sai lầm. Ánh mắt sáng rọi của anh nháy mắt nhạt đi không ít, đó là phản ứng của người đang đắm chìm trong cảm giác mừng như điên bị người ta đổ cho một thùng nước đá.
"Cô có quen biết Thẩm Liễu không?"
Hoắc Thanh Huy mở miệng hỏi, giọng anh trầm thấp, là âm thanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: "Cô và cô ấy có quan hệ gì?"
Lúc nãy ở lầu hai, Hoắc Thanh Huy lơ đãng nhìn xuống dưới tầng thì thấy, cô gái này cực kì giống Thẩm Liễu, cũng chính là từ cái liếc mắt này, khiến Hoắc Thanh Huy không màng tất cả mà chạy xuống dưới, muốn bắt lấy cô.
Nhưng mà, khi chân chính thấy được Thẩm Hiểu Hiểu rồi, Hoắc Thanh Huy vô cùng thất vọng.
Thẩm Liễu không gầy yếu như vậy, cũng không xinh đẹp như cô. Nhưng mặt mày hai người cực kì giống nhau, hơn nữa còn cùng họ, không khỏi làm Hoắc Thanh Huy liên tưởng tới thứ khác, giống như hai người có quan hệ huyết thống chẳng hạn.
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn Hoắc Thanh Huy, người đứng đó sắc mặt âm trầm, ánh mắt ấy làm cô có chút sợ hãi, tưởng tượng đến bản thân mình năm đó ra lệnh cho anh làm cái này cái kia, Thẩm Hiểu Hiểu cực kì chột dạ.
Nhưng HoắcThanh Huy hiển nhiên là không nhận ra cô.
Lúc trước Thẩm Hiểu Hiểu học lại một năm, gầy hơn bốn mươi cân, chớ nói tới người khác, ba ruột của cô suýt chút nữa còn không nhận ra con mình.
*1 cân=0,5kg.
Lúc này nếu như để Hoắc Thanh Huy biết cô chính là Hoắc Liễu đã bắt nạt anh năm đó, có khi nào anh chỉnh chết cô luôn không?
Từ suy nghĩ này, Thẩm Hiểu Hiểu cười mở miệng: "Tôi không biết, đó là bạn của tiên sinh sao?"
Đồng tử Hoắc Thanh Huy co rụt lại, thất vọng đặt sấp lý lịch kia trên bàn.
Anh cúi đầu, sửa sang lại áo sơ mi của mình một chút, âm thanh lạnh xuống: "Không có quan hệ gì với cô."
Trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu vì mình mà đổ mồ hôi, may mắn, may mắn.
Hoắc Thanh Huy tựa như cảm thấy ở lại chỗ này quá phí thời gian, đứng lên lập tức đi ra ngoài. Vương Khiêm và những người phỏng vấn khác cũng đứng lên, đưa anh ra cửa.
Đi tới cửa rồi, Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên dừng bước chân, hoang mang khó hiểu nhìn nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, xoay mặt nói với Vương Khiêm: "Người lại ở lại... Ừ, làm phiền để chị Chu mang cô ấy."
Bị chủ tịch kêu một tiếng "chị Chu", Chu Thục Sơn được sủng ái mà kinh sợ, đồng ý cái rụp: "Chủ tịch, ngài yên tâm."
Hoắc Thanh Huy yên lặng nhìn vào mắt Thẩm Hiểu Hiểu, cho đến khi Thẩm Hiểu Hiểu xoay người sang chỗ khác, anh mới thu hồi ánh mắt, đi đến phòng hội nghị.
Tiễn Hoắc Thanh Huy đi rồi, Chu Thục Sơn mới hỏi Thẩm Hiểu Hiểu: "Số điện thoại của cô?"
Thẩm Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, đọc ra.
Chu Thục Sơn mở điện thoại, lưu vào danh bạ, lấy sấp lý lịch trên bàn kia kẹp vào folder của mình, sau khi thong thả ung dung làm xong mọi thứ, mới xua xua tay với cô: "Cô về trước đi, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."
Thẩm Hiểu Hiểu bị miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này đánh đến đầu váng mắt hoa, cô thật cẩn thận hỏi: "Không cần tôi làm thứ gì khác sao?"
Chu Thục Sơn liếc mắt ngó cô một cái, nói: "Sau khi trở về thì ăn uống dinh dưỡng, tóc quá khô, sau này phải chăm sóc. Được, người tiếp theo."
–
Lúc Thẩm Hiểu Hiểu ra khỏi phòng, cả người vẫn còn như đang lọt vào trong sương mù.
Cô cứ vậy mà được thông qua?
Vào trong đại sảnh, Lục Thế chỉ nhìn cô một cái, Lục Miễn nhiệt tình chạy qua: "Mọi người nói thế nào?"
Tính ra thì, thời gian Thẩm Hiểu Hiểu ở bên trong đó không dài không ngắn, Lục Thế thấy ánh mắt cô mơ hồ, đã không ôm hi vọng nói: "Về trước đi, nếu ngày mai..."
"Vừa rồi có người đã lưu số điện thoại của tôi," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Tôi đoán, hẳn là qua rồi?"
Lục Thế kinh ngạc nhướng mày, như là lần đầu tiên thấy cô, tỉ mỉ mà đánh giá. Trên trán xuất hiện vài nếp nhăn thật sâu, đừng nói là kẹp chết con kiến, con ong mật tới không chừng cũng có thể kẹp cho chết ngắc.
Đôi mắt Lục Miễn sáng lấp lánh, duỗi tay ôm lấy bả vai Thẩm Hiểu Hiểu, dùng sức vỗ hai cái, khen: "Không nghĩ tới đó, cô làm tốt lắm!"
Sức lực cậu ta rất lớn, Thẩm Hiểu Hiểu nhịn không được ho hai tiếng.
Lục Miễn ngại ngùng thu tay lại: "Xem ra sau này, thật đúng là nhờ cô nâng đỡ nhiều hơn rồi."
Thẩm Hiểu Hiểu nói: "Tôi chỉ là may mắn chút thôi."
Còn không phải nữa à, nếu như không may mắn, lúc nãy cô đã trải qua một màn phỏng vấn đầy máu và nước mắt rồi.
Chu Thục Sơn gọi điện thoại tới thật kịp lúc, Lục Thế vừa mới đưa Thẩm Hiểu Hiểu về trường học, Chu Thục Sơn lập tức gọi tới. Lời ít ý nhiều, tổng cộng chỉ có hai câu, thời gian trò chuyện không vượt quá hai phút.
"Cô đang ở đâu?"
"Nhanh chóng tới Anh Ngu."
Cứ như vậy, Thẩm Hiểu Hiểu không thể không tự mình bắt xe qua đó, đường xá trong giờ cao điểm tan tầm, tắc trên đường chậm mất mười phút, cũng không thấy Chu Thục Sơn gọi điện thoại thúc giục cô.
Trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu thấp thỏm bất an, thanh toán tiền xe, sốt ruột hoảng hốt chạy lên, gọi điện thoại cho Chu Thục Sơn, ngữ khí người kia nghe không ra vui buồn, chỉ nói với cô: "Thang máy dành cho nhân viên, lên tới lầu sáu quẹo phải, văn phòng thứ ba."
Đẩy cửa ra, Chu Thục Sơn mặc váy màu xám nhạt đã ngồi trước bàn làm việc chờ cô.
Thẩm Hiểu Hiểu tiến lên, thật cẩn thận gọi một tiếng "chị Chu".
Chu Thục Sơn nâng tay phải, có lẽ là ít khi ra ngoài, làn da cô ta rất trắng, cả người cũng không phải là gầy gò, mà là một loại xinh đẹp đẫy đà, trên cổ tay trắng nõn mang một cái đồng hồ, Thẩm Hiểu Hiểu không biết giá trị của cái đồng hồ kia, nhưng đoán chắc là nó rất mắc.
Chu Thục Sơn chậm rãi mở miệng: "Cô đã đến trễ mười lăm phút, Thẩm tiểu thư."
Thẩm Hiểu Hiểu cười ngại ngùng: "Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe."
Chu Thục Sơn không tỏ ý kiến gì, đẩy cho cô một phần hợp đồng: "Ngồi xuống, ký đi."
Đây là hợp đồng với Anh Ngu, thời hạn mười năm, chỉ cần ký, mười năm tới, cô đều phải phục tùng bất kì sự bố trí nào của Anh Ngu.
Trên bàn là một ly trà đặc, ngón tay Chu Thục Sơn đặt trên chén trà, dáng vẻ muốn uống lại không.
Ký xong hợp đồng mới, trên đó không chỉ có nghệ danh, còn có tên họ thật.
Cũng may Chu Thục Sơn không nhìn kĩ, trực tiếp cầm lên, đưa thời gian biểu cho cô: "Nhìn cái này, sau này cơ bản đều dựa trên cái này mà tập luyện. Nghe nói cô còn học ở đại học B? Khoa phát thanh chuyên nghiệp? Nếu cô muốn đi trên con đường diễn viên này, những kiến thức trong trường học không giúp được cô quá nhiều. Như vậy đi, chiều nay cô gặp giáo viên xin nghỉ phép, ngày mai tới công ty, tôi bố trí cho cô ở trong một căn chung cư riêng."
Thẩm Hiểu Hiểu có chút ngốc: "Gấp vậy sao?"
"Có thể không gấp sao?" Chu Thục Sơn cười lạnh: "Bộ phim hợp tác cùng với Tây Ảnh, nữ chính của bộ phim này, Hoắc đổng chỉ định cô là người diễn."
*đổng: tiếng gọi tắt của "đổng sự" (ủy viên ban giám đốc) hoặc "đổng sự trưởng" (giám đốc). Hoắc đổng ở đây là chỉ chủ tịch Hoắc Thanh Huy, còn giám đốc Hoắc Thanh Hi là Hoắc tổng.